
Chương 29: Xú tiểu tử
"Oa! Hồ lô ngào đường này ngon quá đi! Tuệ Mẫn tỷ tỷ có muốn ăn thử không? "
"Muội cứ ăn đi, tỷ không thích đồ ngọt. "
Tuệ Mẫn sủng nịnh mà nhìn Tiểu Tuyết, tay nàng vẫn không quên lấy khăn tay ra lau miệng cho cô.
Xung quanh mọi người dàn hàng ra cho cả ba đi qua. Nguyên nhân họ làm như vậy rất đơn giản, là do sự kỳ dị, khác biệt của Tiểu Tuyết. Có một số người dùng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm nhìn cô, có người lại sợ hãi lùi ra xa.
Ngu Vĩnh An cũng mặc kệ bọn họ, hắn nhìn hai vị cô nương cười cười nói nói đi phía trước mà đầu đầy hắc tuyến. Rõ ràng hắn thân phận hơn họ một bậc mà lại phải đi một mình, còn phải cầm ngân lượng giúp họ trả tiền.
Cả vị tiểu cô nương Tiểu Tuyết kia nữa, vừa rồi còn khóc nháo trước Ngu Phủ, nay lại vui vẻ tay trái một cái bánh bao, tay phải một xâu kẹo hồ lô. Đôi má phồng lên nhai nhai khiến hắn liên tưởng tới mấy con sóc chuột khi nhai hạt thông, trông manh hết sức.
Ngu Vĩnh An như người anh trai cả hề hề trả tiền cho sạp đồ chơi, thì ra đây là cảm giác của bá đạo tổng tài vung tiền cho em gái mua đồ sao? Cũng thú vị đấy nhỉ?
"Á... "
"Tránh ra... Mau tránh đường... "
"Này... "
"Cái gì vậy? "
Tiếng hò hét từ phía xa thu hút sự chú ý của hai cô nương đi trước. Tiểu Tuyết thân thủ tốt, ngay khi có thân ảnh vụt tới liền ôm eo Tuệ Mẫn, nhảy ra xa vài bước.
* Rầm *
Ngu Vĩnh An bị thân ảnh hai cô nương chắn phía trước không rõ tình hình. Hắn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra đã bị người nhào lên, ngã ngửa ra đất.
Thân ảnh nhỏ nằm đè lên người Ngu Vĩnh An, nó sợ hãi bò dậy mà nhìn ra phía sau như đang chạy trốn ai đó.
Vừa quay người lại, Ngu Vĩnh An cũng đã bò dậy từ trên đất tự bao giờ. Nó âm thầm đánh giá người trước mắt còn hắn thì vừa phủi bụi trên y phục vừa rên rỉ:
"Ai ya... Á... Cái quá - i? "
Ngu Vĩnh An đau khổ chống cơ thể bầm dập của mình đứng dậy. Bỗng thân ảnh nhỏ trước mặt hắn chạy ra sau ôm eo hắn, vùi cái cơ thể bé nhỏ đó của nó sau lưng hắn.
"Này nhóc, mau buông ta ra... "
Hắn hoang mang cực độ mà lôi kéo thằng nhóc đó ra khỏi người. Sao hắn mới bước ra cửa phủ có vài bước mà đã gặp rắc rối luôn vậy?
Phía xa, từ hướng mà hài tử kia chạy tới, một tên nam nhân dáng người cao lớn, mặc y phục thôn dân bình phàm, khuôn mặt dữ tợn đang cầm theo một cái chổi chạy tới. Gã chỉ tay về phía hắn gầm lớn:
"Đồ cẩu tử nhà ngươi mau đứng lại cho ta. Mau trả bánh bao lại đây... "
Tên nam nhân như bị cơn tức giận làm cho mất lý trí. Gã không quan tâm tới Ngu Vĩnh An đang chắn trước hài tử kia cứ thế mà lao tới.
Cũng may Tiểu Tuyết lấy lại tinh thần kịp thời, ngay khi gã vung chổi lên toan đánh về hướng Ngu Vĩnh An thì tung một cước đá gã bay ra xa.
"Kẻ tới là ai? " - Tên nam nhân vẫn chưa lấy lại lý trí gầm lên như dã thú.
"Ngươi thử động vào tiểu thiếu gia nhà ta. Nếu y mất một sợi tóc thì cái mạng cẩu của ngươi cũng khó giữ! " - Tiểu Tuyết phong thái lãnh đạm, sát khí toả ra nồng đậm uy hiếp gã.
Tên nam nhân nghe thấy giọng trầm đục phát ra từ một tiểu cô nương không khỏi kinh hãi. Gã còn tưởng bản thân gặp quỷ. Quay qua nhìn Ngu Vĩnh An gã thấy một thiếu niên dung mạo bình phàm nhưng y phục trên người lại là gấm ngọc cao sang. Trên đầu còn cài trâm lục bảo giá ngàn vàng gã liền biết bản thân đụng sai người.
Gã còn chưa lấy lại bình tĩnh thì Ngu Vĩnh An đã từ tốn nói:
"Tiểu Tuyết bình tĩnh lại nào! Ta vẫn ổn mà! "
Phải giữ hình tượng.
Phải giữ hình tượng.
Phải giữ hình tượng.
Việc quan trọng Ngu Vĩnh An thầm nhủ trong lòng lại ba lần.
"Vị đại ca này huynh không sao chứ? " - Ngu Vĩnh An nở một nụ cười ấm áp một cách chân thành - "Là người của ta doạ huynh kinh sợ? "
Vì đại sự Ngu Vĩnh An phải cố gắng xây dựng hình tượng công tử ôn nhu như ngọc chứ hiện tại hắn thật sự muốn đấm một phát vào mặt tên nam nhân to lớn không khác gì khỉ đột này. Cây chổi trên tay gã vừa rồi suýt chút nữa đập trúng mặt hắn đấy. Có biết hắn phải nhẫn nhịn ngồi suốt 1 canh giờ mới che đi dấu vết của hai vết thương kia không?
Tên nam nhân nào biết Ngu Vĩnh An nghĩ gì, sau khi thấy nụ cười này của hắn còn ngơ ngẩn. Gã không nghĩ tới trong kinh thành lại có một vị công tử hiểu lễ nghĩa như vậy. Chứ mấy tên hoa hoa công tử mà gã gặp không mặt kênh mày kiệu thì cũng vô lại không kém.
Gã cũng không phải kẻ thô thiển liền nhanh chóng đứng dậy nhận lỗi:
"Không! Là ta thất lễ mới đúng... "
Gã đang nói thì sự chú ý lại va vào hài tử nấp phía sau Ngu Vĩnh An, khoé môi gã giật giật, lời chưa kịp nói ra đã nuốt hết vào trong.
Hài tử kia thì ánh mắt tỏ vẻ khiêu khích mà lè lưỡi với gã. Nó chỉ là lỡ tay trộm mấy cái bánh bao thôi mà tên này lại đuổi nó dọc cả dãy chợ.
Khi nó vừa đâm phải Ngu Vĩnh An, thấy hắn là công tử toàn thân đều là đồ đáng giá liền lấy hắn ra làm con tốt thí mạng. Quả nhiên cách này có hiệu quả, dù ban đầu nó nghĩ ít ra khi Ngu Vĩnh An bị kinh hách sẽ để người đánh gã một trận, nó có khi cũng không qua khỏi. Nhưng không ngờ đây lại là một người tốt, không những không trách cứ mà còn tạ lỗi. Vậy nếu hắn đã là người tốt thì tốt đến cùng đi.
Hài tử buông Ngu Vĩnh An ra, nó xoay người bỏ chạy thật nhanh. Nhưng chưa được mấy bước, có một lực đạo lôi nó quay ngược lại. Vì quá bất ngờ nên nó mất thăng bằng mà ngã ra sau.
"Ôi! Đệ không sao chứ? Cứ từ từ, mọi chuyện ta sẽ giúp đệ giải quyết! "
Giọng Ngu Vĩnh An vẫn như cũ mềm mỏng, nhẹ nhàng nhưng vào tai của hài tử lại như lời dụ dỗ của yêu quái vậy. Nó nắm chặt túi tiền màu xanh thêu hoa hồng trong tay. Nó rút lại lời vừa rồi, hắn chẳng phải người tốt gì cả, rõ ràng là một lão hồ ly gian xảo mà.
Ngu Vĩnh An đứng nhìn hài tử vẫn nằm im một chỗ không khỏi cười thầm trong lòng. Hắn khẽ giật sợi cước mỏng trong tay đang buộc chặt với miệng túi tiền.
'Tiền của anh đâu phải nói lấy là lấy dễ vậy được, nhóc còn non lắm' - Ngu Vĩnh An tự mãn cười thầm.
Ngu Vĩnh An thừa nhận bản thân hắn khá mê phim kiếm hiệp nên trước lúc đi dạo hắn nhớ mỗi lần nhân vật chính đi dạo phiên chợ không bị cướp giật cũng gặp mấy thành phần không đâu. Nên hắn mới nghĩ ra cách buộc sợi cước mỏng vào miệng túi, dù sao cũng là ngân lượng Thành Thành vất vả kiếm được, không nên lãng phí.
Hắn còn ngỡ bản thân quá đa nghi, ai ngờ lại bắt được một con chuột nhắt tay chân không sạch sẽ như thế này.
Nội tình bên trong là vậy nhưng đám người vây xem bên ngoài lại khác. Sợi cước rất mỏng nên bọn họ không để ý, cứ nghĩ hài tử kia vì sợ bị trách tội ăn cắp nên mới bỏ trốn sau đó bị trượt chân ngã. Còn vị công tử kia là người ôn nhu, nhân hậu, không những giúp nó giải vây còn vui vẻ giải quyết mọi chuyện hộ nó. Hiện tại trong mắt mấy tiểu cô nương và bà bà, hắn chính là hình mẫu lý tưởng để trở thành lang quân hay rể phu.
___________
8:26_6/5/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro