Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không Tin Tưởng Làm Sao Có Thể Yêu 1


Biệt thự họ Lưu------

Minh Anh ngồi tựa vào băng ghế trong sân sau, nơi đây không khí thật an bình, lòng anh bất giác lại nhớ đến cô, người con gái làm tim anh rung động ngay cái nhìn đầu tiên.....

"Anh hai, sao mấy hôm nay anh cứ buồn buồn hoài vậy, làm em cũng không hiểu gì luôn nè!" cô gái trẻ ngồi xuống cạnh Minh Anh

"Có chút chuyện... chính anh cũng không biết làm sao" Minh Anh thở dài nhìn em gái

"Chuyện gì vậy? có thể nói cho em nghe được không?"

"Thật ra... anh nghĩ anh đã yêu một người, nhưng hình như anh đã chậm một bước"

"Cô gái nào may mắn được anh hai em để ý vậy ha?" cô gái nháy mắt

"Chính là cô gái anh đã đi xem mắt hôm anh về đây đó, trông cô ấy thật giống như một thiên thần vậy" Minh Anh không khỏi nở nụ cười

"Vậy là đơn phương àk? anh hai player cũng có lúc phải tương tư một cô gái đây sao? cô gái kia cũng thật có bản lĩnh.." *cười*

"Anh cũng không biết, chỉ là sau khi gặp và nói chuyện với cô ấy, anh đã không thể quên được, cô ấy rất đặc biệt!"

"Woaa, tình yêu sét đánh tơi tả sao?" cô gái cười lớn

"Hừm..."

"Hihi em chỉ giỡn với anh chút thôi, nếu vậy anh nói đã đến chậm một bước lại là sao đây?"

"Có vẻ như cô ấy đang yêu một người nào đó, anh cũng không biết"

"Vậy anh tính làm gì?"

"Anh nghĩ sẽ từ bỏ, anh không thích ép buộc người khác, anh sẽ chúc phúc cho cô ấy!"

"Anh không tự tin vào bản lĩnh của mình àk? Sao lại không can đảm đứng lên tranh giành vậy?"

"Cô ấy... quá thuần khiết, anh không muốn nhìn người mình yêu phải đau khổ khi đứng giữa hai người!" Ánh mắt Minh Anh nhìn về xa xăm, nụ cười của Tử Di anh không sao quên được

"Cao thượng quá ha.... mà cô ấy là ai vậy?" cô gái châm chọc

"Cô ấy ... là Trương Tử Di, à mà nếu anh nhớ không lầm thì cô ấy chính là bạn học chung trường tiểu học của em mà Hân"

"Hả? người mà anh nói chính là cô ta à.. sao lại là cô ta chứ?" Ái Hân nắm chặt tay

"Em như vậy là ý gì?" Minh Anh nhíu mày

"Anh hai, anh có thể yêu ai cũng được đó là quyền tự do của anh em không quản nhưng trừ cô ta ra được chứ?"

"Em nói rõ một chút rốt cục là chuyện gì xảy ra?"

"Chính cô ta đã cướp mất hạnh phúc của em gái anh đó, anh không biết vì cô ta mà Ngôn Kỳ 3 lần 4 lượt từ chối em, kể cả khi em đã..." nhận ra mình nói lố nên Ái Hân bỗng im bặt

"Cô ấy thật sự xấu xa đến vậy sao?"

"Em không nghĩ anh lại tin tưởng người ngoài hơn em ruột của mình!"

"Nếu cô ấy là người như vậy, anh cũng không tiếc làm gì nữa, nhưng lúc nãy anh nghe em nói em và Ngôn Kỳ hai đứa đã có gì sao?" Minh Anh hỏi

"Em..em..." Ái Hân ngập ngừng

"Đừng nói với anh là em....?"

"....." Ái Hân không nói gì, chỉ gật đầu ngầm thừa nhận

"Em thật là? Vậy Ngôn Kỳ phản ứng ra sao?"

"Cô ấy không muốn liên quan tới em!"

"Chết tiệt thật! cô ta nghĩ mình là ai mà dám làm như vậy? ăn xong không muốn trả tiền sao?"

"Anh hai, anh không được làm tổn thương đến cô ấy!"

"Em quá mù quáng rồi, xem cô ta đối với em như vậy, em còn bênh vực cô ta hay sao?" Minh Anh cố kiềm chế cảm xúc của mình lúc này

"Là em cam tâm tình nguyện, Ngôn Kỳ không có lỗi gì trong chuyện này cả, anh đừng nóng nảy được không? em xin anh!" Ái Hân ôm chặt Minh Anh, cô vùi mặt vào vai anh

"Anh sẽ đòi lại công bằng cho em, không thể để em chịu bất công như vậy!" Minh Anh dịu xuống, an ủi em gái

"Anh hai..."

"Yên tâm, anh sẽ không làm gì quá đáng!"

"Cám ơn anh" Ái Hân cười, có chút gì đó khó chịu khi nói dối anh trai, nhưng cô muốn thử thêm một lần nữa, con đường này cô vốn đã không thể quay đầu lại được nữa!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngôn Kỳ và Tử Di đi chọn nhẫn đang trên đường về nhà, trước cửa là chiếc xe màu trắng, Ngôn Kỳ cảm giác có gì đó không ổn, cô chợt dừng bước.

"Có chuyện gì vậy?" Tử Di cũng không đi nữa

"Có chút không thoải mái thôi." Kris cười

"Vậy thì vào nhà nhanh đi" Tử Di mở cửa vào trước

Trước mặt họ giờ đây là ba mẹ Tử Di, Tử Mạc, Thanh Vi và vài người Kris không hề muốn thấy là Lưu Cảnh Duệ, Minh Anh và Ái Hân, ánh mắt Kris trở nên lạnh lùng và khó đoán: Đã đến rồi sao? Không ngờ có thể đến nhanh như vậy, rất tốt có thể nhanh một chút giải quyết hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro