Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp gỡ


"Anh Ngôn Kỳ xuống chơi với Di Di đi, sao anh cứ ở trên đó hoài hà, buồn lắm ó" Tử Di hướng mặt lên trên, kêu cái người nãy giờ im lặng xuống chơi cùng.


"..." Không có âm thanh trả lời, cả người cũng không một chút lay động dường như không hề nghe thấy lời cô bé. Điều này làm cô có chút tự ti.

Ở nơi cô sống trước kia, ai gặp cũng đều khen Di Di xinh đẹp, chưa một ai từ chối chơi với cô, nhưng hôm nay cô lại gặp phải trường hợp ngoại lệ. Người 'con trai' này không hề trả lời cô, ánh mắt băng lãnh và gương mặt tuấn mỹ nhưng thật lạnh lùng.

"Di Di cẩn thận đó" Tử Mạc đứng từ xa nói với Tử Di, tuy mới 10 tuổi nhưng cô lại có ánh mắt nhìn rất chính xác, cô cảm nhận được mối nguy hiểm từ người trên cành cây kia, không muốn Di Di của cô gặp phải rắc rối. Ánh mắt lạnh lùng kia chứng tỏ nên tránh xa người này, càng xa càng tốt.

"Chị, Di Di muốn chơi với anh Kỳ, anh Kỳ xuống đây với Di Di đi" Bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy.

Ngôn Kỳ có chút không vui vì ai đó phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, nhíu mày nhìn xuống phía gốc cây, một cô nhóc chừng 8 tuổi đang mỉm cười vẫy tay với cậu, nụ cười thơ ngây giống như thiên thần nhỏ.

Tử Mạc nhìn thấy phản ứng của Ngôn Kỳ, lo lắng Tử Di nguy hiểm nên vội đến gần

Nhưng ngoài dự tính của cô, một giây đó đột nhiên Ngôn Kỳ từ trên cao nhảy xuống đất, ôm chặt lấy Di Di và bắt đầu ...hôn.

Nụ hôn bất ngờ làm Tử Di suýt nghẹt thở, chỉ biết nắm chặt cổ áo Ngôn Kỳ và cố đứng vững.

Tử Mạc cũng sững người : Không thể nào!

"Huhu anh Ngôn Kỳ trả lại cho em, anh mau trả nụ hôn đầu lại cho em, huhu em không chịu đâu" Tử Di bắt đầu khóc rống lên sau khi Ngôn Kỳ thả ra

"Chu Ngôn Kỳ, sao cậu làm vậy với Di Di hả?" Tử Mạc bênh vực em gái đẩy Ngôn Kỳ sang một bên.

"Tránh ra!" Ánh mắt quét qua người Tử Mạc, dừng lại nơi bé gái đang khóc.

"Không, tránh ra để cậu làm gì Di Di nữa à" Tử Mạc

"Tôi nói tránh ra" Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút bá đạo.

"Cậu..." Lần này Tử Mạc thật sự bị doạ, liền tránh sang một bên.

Ngôn Kỳ đến trước mặt Tử Di, nâng cằm cô lên, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, gương mặt tèm lem nước mắt vẫn đang oa oa khóc.

"Không được khóc" Tiếng nói không nhanh không chậm làm người khác phát sợ, Tử Di im bặt.

"Nụ hôn đầu tiên của em đã thuộc về tôi, cho nên từ giờ trở đi, em chính là người của tôi, tôi sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương nào, hiểu rõ?"

Gật gật đầu

"Về đi" Ngôn Kỳ lãnh đạm bước vào nhà, để lại hai chị em còn lơ ngơ ngoài vườn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro