Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap2: Mở cửa trái tim

Thời tiết vào hè, nắng hanh, khô rang. Trên báo đưa tin,nhiệt độ cao đến mức có người đem cả trứng ra rán được. Minh hẹn tôi ra, hai đứa ngồi tạm nơi ghế đá cạnh bờ hồ, không phải trong quán cafe máy lạnh chạy rè rè, vậy mà nghe trái tim mình trong lồng ngực đóng băng tỏa ra cả hơi lạnh khiu Minh nói như gắt:

 "Em tẩy sạch bộ móng đi"

 "Em không muốn"

 "Đừng  nhuộm tóc màu tím nữa"

 " Càng không muốn"

 "Thế em muốn mình mãi như thế này ư?"

 "Minh à, anh rất mệt đúng không?"

Đó là lần đầu tiên Minh bỏ đi trước tôi,và cũng là lần cuối cùng. Lúc Minh đi trời vẫn xanh miết, tôi vẫn ngồi chỗ cũ, tóc dài vẫn màu tím than, chân vẫn mang sneakers, móng tay vẫn sơn màu đen bóng loáng,ở giữa còn vẽ một cái cây xanh um, nhưng những ngón tay gầy guộc đến thảm thương bỗng trở nên chống hoác. Ngồi níu níu mãi vạt áo khoác của mình vẫn cảm thấy lạnh đến te cứng cả trái tim. Minh đi rồi, áo sơ mi thảng tắp trắng tinh không một nếp gấp và quần âu màu xám ống đứng cứ khắc sâu mãi vào tâm trí tôi. Thật ra đến lúc ấy mới biết, thế giới của tôi và anh khác xa nhau đến vậy, và những khoảng cách xa xôi ấy giống  như sợi chun lúc nào cũng kéo căng, luôn chờ dịp để được đứt đôi.

Mùa hè nóng rực đến làm cháy sém mất một đoạn tim nhiều mảnh vá,công việc ngày càng nhiều, deadline cứ kéo nhau mà đáp xuống một loạt. Chuyện chia tay theo đó mà rơi vô định,nằm sâu mãi dưới đáy lòng. Nhiều đêm làm tăng ca, ngủ quên luôn ở Tòa soạn. Mái tóc màu tím than cũng bị phai màu đi gần hết, móng tay cũng trở về cái màu nguyên sơ. Mấy lần soi gương mới giật mình phát hiện hóa ra mình cũng hiền và ngây ngô đến thế. Có đêm nằm ngủ giữa những con chữ trên giấy mà cứ huyễn hoặc nghĩ, bây giờ gặp lại Minh, không biết chừng có khi anh nhìn mình đến rơi mất hàm răng.

Thế mà cũng gặp thật. Hôm đó là lần đầu tiên tôi mặc váy, đi dày cao gót, tóc xõa ngang vai, trên cổ còn đeo một sợi dây hình giọt nước màu xanh vì bị anh Biên tập bắt ép để đi dự lễ kỉ niệm 5 năm thành lập Tòa soạn. Bây giờ thì bắt đầu cảm thấy biết ơn anh Biên tập, bởi vì Minh nhìn thấy tôi, hàm răng chưa rơi nhưng đôi mắt sâu hun hút ánh lên vẻ ngạc nhiên, và cả ngượng ngùng. Bởi vì bên cạnh anh còn là một người phụ nữ khác, xinh đẹp, nữ tính, e thẹn giống y như mẫu người trước đây anh từng ao ước.

"Lâu rồi không gặp", tôi thản nhiên nhìn anh, mỉm cười thật tươi.

"Ừ... Thật ra cũng không lâu lắm."

"Em lại thấy đủ lâu để một người có thể thay đổi."

Tôi cảm thấy mình chanh chua và đanh đá hơn vạn lần cô gái đứng trước mặt đang xấu hổ đứng nép bên anh, nhưng cũng thật mãn nguyện. Đúng lúc ấy anh Biên tập lái xe đến, kiếm được cớ, tôi quay sang MInh cười rạng rỡ.

"Thôi bạn em đến đón rồi, hai người đi chơi vui vẻ nhé."

Nói rồi tôi bước lên xe không đợi anh nói thêm câu nào. Nhưng sau đó mắt vẫn không yên, cứ nhìn sang kính chiếu hậu, trông thấy Minh cởi áo khoác của mình cho cô gái ấy nhẹ nhàng, ân cần hệt như ngày xưa. Nhưng cái ngày ấy đã xưa lắc lơ rồi kể từ cái tối anh rúc đầu vào tóc tôi thở dài, và bảo:"Miên, em có thể là một cô gái bình thường được không?"

" Muốn đi đâu đó chứ?"

"Ơ? Anh bảo gì cơ?"

Hình như anh ấy sợ tôi không nghe rõ, còn cố ý ghé sát vào tai tôi nói, "Anh hỏi em là có muốn đi đâu đó không?"

Tôi không biết , lại giật mình quay sang, vô tình chạm nhẹ vào mùi hương trên cổ áo anh, lướt qua như thinh không nhưng lại khắc khoải mãi không thôi. Mùi hương ấy không phải là mùi nước hoa, mà giống như mùi thảo mộc, tinh khiết và dễ chịu.

"Không phải tối nay mình đi ăn tiệc à?"

"Ừ phải, nhưng bây giườ thì không",anh Biên tập quay sang nhìn tôi cười toét.

"HẢ? Tại sao? Giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi hóng gió".

Tôi đứng ngẩn người nhìn lên bầu trời, thầm rủa mình có phải quê mùa quá không mà bấy lâu nay chẳng biết đến một nơi đẹp như thế này. Màu xanh non tơ của bãi cỏ, màu đen huyền ảo của bầu trời, tịch mịch, cô đơn, mà thật đẹp. Còn anh Biên tập hình như lại rất thích thú với thái độ đó của tôi, cứ đứng nhìn tôi cười  đến mức tôi tự nhiên nghĩ tại sao nụ cười ấy đẹp đẽ và dịu dàng ngất ngây con gà tây thế mà bình thường mình chẳng  hay biết.

"Sao thế? Có muốn dốc bầu tâm sự với tôi không?"

Thật ra tôi có hơi ngạc nhiên, bởi vì mói quan hệ giữa tôi và MInh từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, rất ít người biết, và hầu như là chẳng có ai trong Tòa soạn này biết cả. Nhưng tôi cũng chẳng muốn hỏi lí do, chỉ ngồi xuống đếm đi đếm lại mấy cọng cỏ dưới đất cười ngây ngô rồi nói với anh Biên tập:

"Em chẳng biết nói gì, chỉ ước chi niềm tin đừng quá eo hẹp... Sau một cuộc tình tưởng chừng là hoàn hảo và hạnh phúc, có rất nhiều người không can đảm yêu thêm lần nữa, không can đảm tin thêm một ai nữa."

Khi tình yêu nồng nhiệt qua đi, điều còn sót lại sẽ là gì? Trước đây lúc còn bên cạnh nhau, đã từng mơ mộng về rất nhiều thứ ở tương lại, ngôi nhà có giàn hoa ti-gon đỏ, có nền sân trước màu xanh rêu, cửa gỗ màu trắng, tôi đeo tạp dề mặt mèo chiên trứng, Minh xắn tay áo đứng tưới cây, thi thoảng lại í ới trêu nhau, và xen lẫn cả tiếng cười đùa của những đứa trẻ. Từng nghĩ là của nhau cả đời nhưng một ngày đột nhiên vụn vỡ, toang hoác. Minh mệt nhoài vì những thứ lập dị của tôi, và sợ hãi những gai góc bủa vây tôi tự tạo. Từng nghĩ là yêu nhau đủ sâu nhưng một ngày chợt nhiên giật mình, hoảng hốt. Tình yêu thuở ban sơ bắt đầu lem luốc, hoang mang, và nhiều toan tính.

Gió luồn vào chiếc váy dài thổi mãi, cọ cọ vào chân không quen, tôi đứng loay hoay vụng về vướng vúi. Bỗng nhiên nhớ ai đó từng nói, điều tệ hại nhất trong cuộc sống là phải sống mà không được là chính mình. Nhưng được bao người tin sẽ có một người luôn bên cạnh, chấp nhận và yêu thương tất tần tật con người thật của mình?

Tháng Bảy, thành phố ướt nhẹp. Những ngày mưa dai dẳng, rả rích ủ tầng 5 của Tòa soạn trong cái ảm đạm và buồn bã. Con người ấy mà, mỗi lần trời mưa lại chẳng tránh được việc vô tình ngồi ngẩn ngơ thẫn thờ nghĩ ngợi. Tôi cũng chẳng ngoại lệ. À, chỉ là mỗi lần như thế, thất thần đâu đó xong xuôi rồi, khi quay lại sẽ bắt gặp một cốc cafe thơm nồng đã đợi sẵn ở trên bàn tự bao giờ, kèm theo cái nháy mắt của con gà tây nào đấy. Luôn luôn và đều đặn. Đến mức có hôm anh bận làm việc ở ngoài, không ai đem cafe đến, trong lòng hoang hoải rốt cuộc đến chiều khi cơn mưa mùa hạ đổ xuống trên mái hiên, tôi bèn lấy điện thoại nhắn cho anh một cái tin, vỏn vẹn:"Thiếu cafe ai đó, thấy thật trống vắng." Vậy mà 20 phút sau, đã thấy anh ở Tòa soạn, trên tay cầm cốc Starbucks, vẫn cười ngất ngây như buổi tối hôm nào cùng tôi tâm sự.

 Một điều gì đó lấp lánh ánh sáng loáng tí ti đang nhen nhóm lên, nhưng không thể gọi tên. Anh Biên tập không chỉ còn là một người đòng nghiệp, mà còn trở thành một người bạn, một con gà tây  thật to thường im lặng và chăm chú lắng nghe tôi kể tất tần tật đủ thứ chuyện, chuyện vừa khi sáng xem tin tức thấy vàng đang tăng giá đang suy nghĩ không biết có nên tích trữ vài ..kí không, chuyện hôm qua vừa đăng kí lớp học nấu ăn hỏi anh có muốn "được" làm chuột bạch không, chuyện hôm kia gặp con chim sẻ bị thương trước của nhà, hôm kìa pha trà thảo mộc theo đúng hướng dẫn của anh nhưng uống vào đã chẳng ngủ ngon mà cả đêm còn bị mất ngủ, chuyện vừa đi đám cưới con bạn về, nó bảo mày gai góc thế bao giờ mới lấy được chồng hả Miên. Và cả chuyện... hôm trước nhìn thấy người yêu cũ ngồi ở "quán ruột"của hai đứa trước đây, một mình, dáng vẻ lại còn giống như mang theo rất nhiều tâm sự.

"Thế em bị xiêu rồi à?"

"Liêu xiêu một lần thôi là quá đủ rồi anh ơi. Đâu phải còn mười mấy đôi mươi, vì mấy chuyện cỏn con vẫn chưa hiểu mô tê gì đã xiêu lòng"

Không biết lúc đó có phải do làm việc nhiều quá nên mắt hoa không mà lúc quay sang lại nhìn thất anh Biên tập cười, nụ cười không ngất ngây con gà tây như tối hôm ấy nữa, thay vào đó là một nụ cười... nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng vậy.Nhung sau đó vài hôm, nghe mấy chị đồng nghiệp trong công ti bảo Biên tập sắp lấy vợ, hôm trước thấy anh vào tiệm váy cưới với một người con gái. Thế là lại tự cười mình. Một điều gì đấy chới với. Đâu phải còn mười mấy đôi mươi, vì mấy chuyện cỏn con vẫn chưa hiểu mô tê gì đã xiêu lòng...

Kịch bản được duyệt. Tôi ùa mình vào thành phố, nhộn nhịp, ồn ã. Vậy mà vẫn thấy trái tim trống rỗng và mệt nhoài. Lần mò số của anh Biên tập, định gọi nhưng rồi lại thôi. Có một điều gì đó không thể gọi tên len lỏi tận ngóc ngách sâu thẳm trong lòng. Tôi nhớ đến Minh, lần đầu tiên gặp anh, anh cũng hiền như thế, cười dịu dàng như thế, quan tâm, chân thành và yêu chiều như thế. Suốt những năm tháng bên cạnh Minh, tôi chưa từng mảy may có một xíu nghi ngờ tình yêu anh dành cho mình, bởi vì tất cả những gì anh đem đến đều là những thứ ấm áp và tốt đẹp nhất. Nhưng con người ta khi yêu thương quá nhiều sẽ vô tình quên mất để ý đến trái tim của bản thân. À, là tôi quên mất, tôi không thật sự yêu Minh. Nhưng vì sao lại đem anh Biên tập ra so sánh nhỉ?

Ba ngày sau, M.Radio lên sóng. Tin nhắn ngày hôm đó của anh Biên tập vẫn nằm im lìm trong điện thoại, hỏi, "Em đang ở đâu? Có muốn đi đâu đó cùng tôi không?". Tôi không trả lời như mọi khi,lúc gặp anh trong Tòa soạn cũng chỉ cong cong khóe môi mỉm cười rồi thôi. Trái tim treo lơ lửng, chỉ sợ chạm nhẹ thôi sẽ rơi mất. Trong tận sâu thẳm hiểu rằng, một tình cảm đơn phương sẽ chỉ giống như một hạt đậu bị bệnh, nếu đã không thể nảy mầm thì đừng nên gieo vào đất rồi không tự chủ được lại sinh ra hy vọng.

" Và bây giờ BTV-MC Hạ Miên sẽ cùng giao lưu với mọi người trong chuyên mục đặc biệt kì này."

Ở ngoài lớp cửa kình bên kia, anh Biên tập bỏ ra ngoài. Tôi nghe thấy trái tim mình rơi xuống, chực vỡ òa. Radio vẫn phát, bắt đầu nối máy với thính giả đầu tiên.

" Xin chào, tôi là Lâm Tuấn. Lời nhắn này gửi đến cho em, Hạ Miên, tôi  muốn nói cho em biết, niềm tin chẳng co hẹp, ít nhất là ngay lúc này, vào khoảnh khắc này... Em có đồng ý làm bạn gái của tôi không?"

Giọng nói của người con trai đó vô cùng rõ ràng, mạch lạc và kiên định. À, tôi quên nói, anh Biên tập tên Lâm Tuấn.

Những điều tốt đẹp luôn luôn tồn tại đâu đó xung quanh chúng ta, quan trọng là bạn có niềm tin hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon#tinh