Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3୨ৎ

Chap này tập trung vào Choi HyeonJoon nhé.

Tình yêu đôi lứa hay tình cảm ruột thịt mới là thứ làm chúng ta day dứt nhất về sau cùng. Điều này tùy thuộc vào cảm nhận của riêng mỗi người. Có thể chúng ta còn trẻ, chúng ta còn nhiều thời gian để đổ lỗi cho thứ gọi là "sai lầm của tuổi trẻ". Nhưng thực ra mà nói, cuộc đời là một chuỗi những hành trình mà bước đi sau sẽ cần phải dựa vào chính bước đi từ phía trước. Tình yêu có thể trở thành ngốc nghếch và dằn vặt, cũng có thể đơn giản là một cái phủi tay như thể rằng ngày mai sẽ khác.

***
Choi Hyeonjoon kéo tấm rèm cửa lại và rời khỏi phòng làm việc vào lúc năm giờ chiều, như cách mà bất cứ ngày nào trong tuần vẫn diễn ra. Phòng làm việc của em nằm trên lầu mười ba của một cao ốc giữa trung tâm thành phố. Đây là nơi em làm việc kể từ khi về nước với tấm bằng tiến sĩ ngành tâm lý học cách đây hai năm.

Đối với HyeonJoon lúc này, công việc dường như là điều bận tâm duy nhất. Cách làm việc của em khá độc lập, cầu toàn. Công việc phần lớn dựa vào nền tảng kiến thức mà em có được trong thời gian làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Điều này khiến cho đồng nghiệp và khách hàng luôn thấy ở em một nguồn năng lượng dồi dào, một cá tính mạnh mẽ. Cũng bởi thế, họ có phần kiêng dè HyeonJoon một xíu.

Hai mươi ba tuổi, có sự nghiệp ở một độ tuổi không còn trẻ thế này. Nhưng HyeonJoon chưa lập gia đình. Theo như cách em từng nói, tình yêu không còn bất cứ điểm nào thú vị để khám phá.

Choi thỏ con hài lòng với lựa chọn cô đơn.

Seoul những ngày chiều đồng, mặt đường ủ nhiệt, bỏng rẫy. Xung quanh đặc quánh mùi nhựa đường, khói bụi và dầu xe. Hết thảy như chỉ chực chờ để xộc thẳng vào khoang mũi.

Choi Hyeonjoon chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại Seoul khi quyết định ra nước ngoài học gần ba năm về trước. Nhưng rồi, duyên số khiến em quay lại với lời đề nghị cộng tác từ dự án hỗ trợ tâm lý cho những người phụ nữ không còn khả năng sinh con. Choi Hyeonjoon trông khá thích thú với dự án này. Em quyết định quay về để hỗ trợ họ và tìm một cơ hội làm mới bản thân tại vùng đất cũ. Vùng đất mà với em, hạnh phúc nhiều nhưng cũng lắm đau thương.

Trên đường về nhà, HyeonJoon bỗng khựng lại khi thấy một bóng người khá quen thuộc. Giây phút đó khiến rm trở nên bối rối và loạng quạng tay lái đôi chút. Định thần lại, em quay xe rẽ ngang để đuổi theo dáng người mà em vừa trông thấy, không ngại chạy tắt vào những con hẻm nhỏ chưa từng một lần đi qua nhằm kịp đón đầu.

Đến ngã tư thứ năm, HyeonJoon thấy người mà mình đang đuổi theo đang dừng đèn đỏ cách em khoảng năm mét. Nhưng không phải là người mà em đang tìm kiếm. Đến tận lúc đó, HyeonJoon vẫn chưa định hình được mục đích của hành động mình vừa thực hiện.

Trời chiều đổ xuống một cách tham lam. Chưa hẳn là tối, cũng chẳng còn sáng. Khoảng thời gian chiều tối của Sài Gòn là khoảnh khắc bắt đầu của những nhá nhem trong sự hối hả của dòng người tan tầm, của đèn đường lởm chởm chỗ bật chỗ chưa.

Đời người kể ra cũng lạ. Dù có cứng rắn đến mấy, có lao vào công việc đến mấy đi nữa, trong sâu thẳm vẫn còn những lỗ hổng khó mà chạm tới.
Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn, đôi lúc chúng ta đã lựa chọn việc cách xa nhau như một lẽ dĩ nhiên, mặc dù trong cả hai vẫn còn quá nhiều thương nhớ. Nhưng quên thì lại là một chuyện khác. Xa mặt, liệu có cách được lòng? Như Choi thỏ đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh. Nhưng đồng thời, thế giới cũng quá nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống anh".

Plot này dịu ghê,đọc đi đọc lại vẫn cuốn.Mọi người vote cho chap 1 quá,không ai vote cho chap 2 hết,chap 2 hông hợp gu mng hả😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #choran