Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ cần em yêu anh - Chương 2

Chương 2

Cuộc họp kết thúc với sự hoang mang tột độ của các nhân viên khi vị sếp đáng kính của chúng tôi đưa ra yêu cầu trong hai tuần phải hoàn thành tất cả mọi công đoạn từ ý tưởng kịch bản đến kế hoạch sản xuất một TVC với độ dài chỉ một phút để quảng cáo online các loại mỹ phẩm từ xứ Hàn do thương hiệu Beauty độc quyền phân phối. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như thương hiệu này dạo gần đây không bị rêu rao những tin tức xấu về chất lượng sản phẩm. Cũng chính vì sự việc nghiêm trọng nên bà Loan Châu – Giám đốc điều hành phía bên Beauty đã có buổi làm việc trực tiếp với sếp Phúc, hy vọng anh ta sẽ đồng ý hợp tác và giúp thương hiệu lấy lại sự tin tưởng của người tiêu dùng.

- Lan, gọi điện thoại cho tài xế, mười lăm phút nữa tôi đi gặp khách hàng.

Tôi vừa gật đầu vừa "dạ" một cách ngoan ngoãn rồi mỉm cười nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của sếp. Cánh cửa khép lại sau lưng, tôi mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng, hình như tôi vẫn chưa có số điện thoại của người tài xế kia. Tôi nhanh chóng quay lại mở cửa phòng và tranh thủ hỏi.

- Sếp ơi, em chưa có... á...

Thánh thần thiên địa ơi, một cảnh tượng hãi hùng trước mắt tôi. Anh ta đang làm cái quái gì vậy?

- Xin lỗi sếp, em không nhìn thấy gì hết.

Tôi vội vàng xoay lưng lại, hai tay theo quán tính giơ che mặt, nghe tiếng quở trách phía sau.

- Vào phòng sao lại không gõ cửa? Tùy tiện như thế có biết tội gì không?

- Em... em xin lỗi. Em vội quá nên quên mất. Mà em cũng không nghĩ sếp lại... lại... thay quần áo trong phòng làm việc.

Đúng thật là tôi chưa thấy người Giám đốc mà như anh ta, biến thái thì thôi chứ, không nhớ còn có một người trợ lý mong manh dễ vỡ này sao?

- Đây đâu phải là lần đầu tiên. Mọi người ở đây không ai nói gì vì chưa ai dám vào phòng tôi mà không gõ cửa cả.

Nói như thế hóa ra lại là lỗi của tôi à? Cuộc sống này không còn tồn tại công bằng nữa rồi.

Tôi thở dài với những suy nghĩ miên man mà không biết anh ta đã đến gần từ lúc nào. Cho đến khi nghe mùi nước hoa nồng nàn phảng phất, tôi len lén quay người cốt để xem anh ta xong xuôi chưa thì cả gương mặt lại chạm vào lồng ngực cứng ngắc của kẻ "biến thái" ấy.

- Ui da!

Lại bị cốc đầu.

- Vào đây làm gì?

- Em hỏi xin sếp số điện thoại của tài xế. Từ lúc vào làm đến giờ, ngoài số điện thoại của sếp, em còn chưa có số của các nhân viên khác nữa."

- Đây không phải là trách nhiệm của tôi, sao không đi mà hỏi bên phòng nhân sự?

- Em đi hỏi liền ạ. Em cảm ơn sếp.

- Mất thời gian. Đưa điện thoại đây, mau!

Tôi chưa kịp mở khóa điện thoại đã bị anh giật lấy, bấm bấm liên tục một dãy số rồi đưa lại. Trong đầu tôi thắc mắc: Anh ta nhớ rõ số điện thoại của người tài xế kia như thế thì tại sao không gọi luôn cho nhanh, gọn, lẹ? Anh ta nghĩ trợ lý thì không có việc gì làm ngoài hầu hạ anh ta à?

- Cảm ơn sếp ạ. Em gọi liền đây. – Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng tôi vẫn phải giả lả trước mặt anh ta.

- Đi ra ngoài mà gọi, thích ở trong phòng tôi lắm sao?

Trời ạ, tôi muốn điên lên rồi. Nếu không vì hoàn cảnh gia đình và... "mỹ nam", tôi sẽ không ở đây chịu mọi sự hành hạ ngang ngược thế này đâu.

- Em ra liền, ra liền.

- Lần sau mà không gõ cửa thì đừng trách nhé!

Còn phải cảnh cáo tôi một câu nữa anh ta mới vừa lòng.

Tôi gọi điện thoại cho tài xế xong thì vào phòng bếp pha tách café trước khi làm tiếp các việc còn lại. Tự dưng trong đầu tôi xoay chuyển như cuốn băng bị tua lại vào thời điểm vừa rồi, ngay khoảnh khắc đứng chết trân vì bất ngờ, mắt tôi đã kịp lưu lại hình ảnh bộ ngực trần săn chắc của sếp. Thường ngày chỉ nhìn thấy anh ta trong lớp áo sơ mi và vest khoác ngoài, không ngờ cũng vai u thịt bắp thế, hình như có cả cơ bụng mà người ta hay dùng từ "sáu múi" để ám chỉ nữa.

Anh ta có mấy múi nhỉ? Mình vẫn chưa kịp đếm.

Tôi cảm thấy buồn cười với cái ý nghĩ có vẻ không-nghiêm-trang của mình rồi tự nhiên mặt nóng bừng cả lên. Đừng nói là chỉ vì bộ ngực trần kia thôi mà "rung động" nhé? Không bao giờ, không bao giờ đâu. Cho dù trên thế giới này chỉ còn lại anh ta và một con heo, tôi cũng sẽ chọn con heo về... làm thịt, còn anh ta thì...

Sao lại như thế chứ? Lan ơi là Lan, từ bao giờ trong đầu mi có những suy nghĩ rối rắm như thế này? Ôi, phát điên mất!

Tôi tự tát vào mặt mình lấy lại tỉnh táo. Nào ngờ...

- Chị, chị sao vậy? Chị không khỏe à?

Là giọng của "mỹ nam". Chết tiệt! Lại gọi bằng "chị".

Tôi quay sang nhìn nam nhân đang đứng trước mặt. Sao trên đời này lại có chuyện kì lạ thế nhỉ? Cặp mắt này, sống mũi này, cái miệng móm móm và ngay cả cái cằm nhọn không thể nào nhầm lẫn của anh Lâm Phong, giống không hiểu được. Mà điều kì lạ hơn nữa là, người anh trai kia sao chẳng có nét nào giống vậy?

- Anh bao nhiêu tuổi? – Tôi hỏi ngay vào vấn đề.

- Ơ... hai mươi sáu.

- Lớn hơn em hai tuổi đó, sao cứ "chị, chị" vậy hả? Có biết điều cấm kị nhất của con gái là bị gọi bằng "chị" không?

Tôi chống nạnh, hùng hổ tra cho ra lẽ. Nghĩ sao thế, lớn hơn mình những hai tuổi mà "chị" ngọt xớt.

- Vậy à? Em... à không, anh... xin lỗi. Anh không có ý gì cả, trông em chững chạc quá, anh không nghĩ em tuổi nhỏ mà tài cao như vậy.

Anh vừa gãi đầu vừa cười. Ôi, nụ cười cũng mang kiểu cách của anh Lâm Phong, lại còn dẻo miệng nữa chứ, làm tôi ngượng nghịu chẳng biết phải làm sao, cứ đứng lóng ngóng đó, hết cúi gằm mặt rồi lại lấy tay vuốt tóc, quên hết cơn hậm hực vừa nãy.

- Sắp tan ca rồi em còn uống café à?

Phong bình thản hỏi khi nhìn thấy ly café tôi đã pha xong.

- Thường ngày vào đầu giờ trưa em đã uống rồi, nhưng vì lúc nãy bận họp nên không uống được. Mà em bị nghiện anh ạ, phải uống đúng cữ, chứ không thì đầu óc cứ lơ mơ ở đâu đấy. Chắc anh cũng biết anh trai của anh như thế nào rồi, em phải thật tỉnh táo mới thoát khỏi những hình phạt của anh ấy.

Anh không nói gì, mỉm cười rồi rót đầy ly nước. Uống xong một ngụm, anh mới quay sang tôi đáp lời.

- Phải, anh Phúc rất nghiêm khắc, nhưng anh ấy thật sự rất giỏi. Tất cả mọi chuyện anh đều kém xa anh ấy. Tốt nghiệp đã hơn bốn năm mà đây mới là lần đầu tiên anh đi làm ở một công ty lớn như thế này. Nên là, nếu có việc gì anh chưa biết, nhờ em chiếu cố nhé.

Tôi suýt làm rơi ly café khi Phong đưa tay vịn lấy vai tôi. Không biết gương mặt tôi khi ấy trông ra sao, tôi chỉ biết rằng sau khi nghe loáng thoáng câu: "Anh ra ngoài làm tiếp công việc đây", tôi vẫn còn giữ nguyên tư thế đó sau vài phút nữa mới bình tĩnh mà trở về bàn làm việc.

Cuối cùng cũng nhập xong mọi dữ liệu vào máy, tôi vươn vai, uốn éo cơ thể mỏi nhừ rồi xách túi đứng dậy ra về. Văn phòng hình như đã không còn ai rồi. Từ lúc nào tôi trở thành nhân viên gương mẫu sáng đi sớm, chiều về trễ thế này?

- Lan! Đợi đã!

Là Phong gọi. Tôi nhanh tay bấm nút mở cửa thang máy để Phong kịp vào.

- Em tưởng anh về rồi chứ.

- Anh xem đi xem lại tài liệu của bên Beauty để lên kế hoạch truyền thông. Mọi thứ đều ổn nếu như không xuất hiện một tin tẩy chay về chất lượng sản phẩm. Công ty mình cứ giữ mỗi cách quảng bá thì không ổn chút nào, thời gian lại gấp rút.

Phong khoanh tay đăm chiêu. Giờ về rồi mà anh ấy còn nghĩ đến công việc, quả thật là một người đàn ông chuẩn mực.

Tôi cũng từng đọc qua tin tức đó. Một người phụ nữ đã post hình gương mặt bị nổi đầy đốm đỏ lên Facebook – mạng xã hội lớn hiện nay và theo lời kể, cô ấy đã dùng kem dưỡng da của Beauty. Sau ba ngày sử dụng, da bắt đầu ngứa, khô ráp và mẫn đỏ. Mặc dù không có bằng chứng nào cụ thể và rõ ràng, nhưng tâm lý chung của người tiêu dùng, chỉ cần một vấn đề nhỏ cũng đủ để họ bị lung lay niềm tin. Nói đi đâu xa, ngay cả tôi khi đọc tin tức đó, khi chưa đặt chân vào Phúc An làm việc, tôi cũng đã trề môi và nói với mẹ rằng: "May mà làn da con được di truyền từ mẹ, không mụn cũng không sạm, tuy không trắng hồng nhưng mịn màng tự nhiên, chẳng cần phải dùng mỹ phẩm làm gì để tiền mất tật mang. Chắc sau vụ này, Beauty phá sản thôi."

Cuộc đời quả thật éo le. Giờ phút này đây, tôi lại là một thành viên trong việc giúp đỡ Beauty thoát khỏi tương lai bị phá sản.

Ting!

Tiếng thang máy báo hiệu khiến tôi và cả Phong thoát khỏi những suy nghĩ riêng của cả hai. Bỗng nhiên hai đứa nhìn nhau rồi cùng phì cười mà không hiểu cười vì điều gì.

- Em về nhà luôn hay đi hẹn hò? – Phong vừa hỏi vừa dắt hộ tôi chiếc xe ra khỏi hai chiếc bên cạnh, anh cười đầy ẩn ý.

- Sao anh biết em có hẹn thế? Ngày nào em cũng hẹn với tình yêu của em cả.

Tôi liếc mắt nhìn Phong, nụ cười trên môi anh có vẻ nhạt dần. Mà cũng chắc là do tôi tưởng tượng.

- Chà, chà, thế công ty mình cả khối anh thất vọng nếu biết tin em đã có người yêu rồi đấy.

- Này, này, anh không được nói lung tung, em mà ế đến già thì anh chịu trách nhiệm nhé, em vẫn chưa có người yêu mà. Tình yêu của em là người mẹ hiền dịu đang ngồi chờ em về ăn cơm kìa.

Phong ngơ ngác nhìn tôi vài giây rồi bật cười. Anh bất chợt cốc đầu tôi theo kiểu đã quen thân từ lâu, trong khi cách đây chỉ vài tiếng còn xưng hô chị chị em em với tôi.

- Em láu cá thật.

- Á! Anh trai anh ngày nào cũng gõ đầu em, giờ lại thêm anh. Em cao thêm một centimet nào thì đều bị anh em nhà anh làm hụt đi mất rồi. Số em rõ khổ! Hứ! Em về đây!

- Chân ngắn đáng yêu mà...

Tôi ngồi trên xe chạy đi mà còn nghe giọng Phong cố tình hát với theo bài hát "Chân ngắn". Suốt buổi tối hôm đó, thỉnh thoảng tôi lại cười một mình khiến mẹ cứ phải sờ trán xem tôi có sốt không.

Mẹ tôi mở cửa hàng làm bánh, nhỏ thôi nhưng cũng có chút tiếng tăm ở... phường. Đi đến địa phận phường nhà tôi, cứ hỏi người ở đó, ai cũng biết đến cửa hàng "Bánh ngọt bà Năm". Tôi muốn kiếm thêm tiền mở rộng cửa hàng hơn nữa, thuê thêm vài người phụ giúp mẹ, chứ buôn bán cũng có vài mối làm ăn, đặt hàng giao mà tính cả mẹ và nhân viên làm bánh thì chỉ vỏn vẹn ba người, mẹ không mệt tôi cũng thấy xót.

- Mẹ thuê thêm người giao hàng đi chứ? Mẹ già rồi, đường xá giờ lại không an toàn, một mình mẹ đi như vậy, rồi nhiều khi mấy người kia muốn quỵt tiền của mẹ thì sao? Không được! Mẹ không được đi giao bánh nữa.

- Nuôi con tới lớn, giờ con chê mẹ già, không làm được việc gì à?

- Con không có ý đó, con chỉ muốn mẹ giữ gìn sức khỏe thôi.

- Xời, mẹ còn khỏe hơn con. Quanh năm suốt tháng con có thấy mẹ bị ốm đau bệnh tật gì không? Trẻ như con, ra gió chút là cảm cúm, sốt này nọ, còn dám nói mẹ già.

- Rồi, rồi, mẹ không già, được chưa? Nhưng con vẫn phải tìm thêm người giúp mẹ thì con mới yên tâm, nếu không thì... con sẽ chẳng lấy chồng đâu.

Nói đến chữ "chồng", phút chốc trong đầu tôi thoáng qua hình ảnh của "mỹ nam", miệng không kiềm được nở một nụ cười gian manh.

- Nhìn con kìa. Thèm chồng rồi à? Mẹ nhớ không lầm có người từng tuyên bố ở giá suốt đời chăm sóc cho mẹ mà? Đúng là nuôi con lớn rồi cũng có ngày bỏ đi hết. Như chị hai con vậy...

Giọng mẹ chùng hẳn. Mẹ lại nhớ bà chị hai đáng ghét kia rồi. Đã bao nhiêu lần tôi nhắc nhở mẹ quên con người đó đi, tham lam vật chất mà bỏ bê gia đình, không đáng để mẹ phải để tâm rồi tự chuốc phiền muộn.

- Mẹ biết con vẫn còn giận chị hai con chuyện trước đây, nhưng dù gì hai đứa cũng là máu mủ, đều là con của mẹ. Giờ này không biết nó làm gì, ở đâu, thằng Hoàng có đối xử tốt với nó không...

- Mẹ! – Tôi gắt gỏng ngắt lời.

- Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý nhắc đến.

- Con đi ngủ đây!

Tôi đứng lên đi một mạch vào trong phòng, nghe tiếng mẹ thở dài phía sau lưng. Mẹ không hiểu, vết đứt tay dù nhỏ thế nào cũng để lại sẹo, đằng này cả một nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi, hết đau thì cũng trở thành nỗi ám ảnh. Thêm nữa, người cầm cán dao ấy, lại chính là người chị cùng cha cùng mẹ với tôi.

Kiều My lớn hơn tôi hai tuổi. Hai chị em lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, thiếu vắng tình thương của cha. Khi tôi lên năm, lúc đấy nhà cửa ruộng vườn ở quê bán đi hết, ba dắt mẹ và hai đứa con vào Sài Gòn sinh sống, chưa được bao lâu thì ba bỏ đi theo người đàn bà khác, để lại ba mẹ con tôi sống cơ cực ở nơi xứ lạ quê người. Cũng nhờ mẹ biết làm bánh, nên hồi đó thường gửi hai chị em tôi qua nhà hàng xóm rồi đi bán ở các trường học, chật vật qua ngày nhưng mẹ cũng nuôi nấng hai đứa con ăn học đàng hoàng. Tôi nhớ rất rõ lời mẹ dặn, phải cố gắng học hành đến nơi đến chốn, chỉ có con đường học vấn mới hướng đến một tương lai tốt đẹp. Và tôi đậu Đại học trong niềm hạnh phúc tột cùng của mẹ, trong sự ganh tị của chị My. Chị ấy chỉ tốt nghiệp Phổ thông, loại trung bình. Tốt nghiệp được đã là một kỳ tích, tôi không hiểu tính cách chị ấy như thế nào mà lại thích gây rắc rối đến thế, học hành chểnh mảng, thường xuyên làm mẹ buồn phiền, chỉ giỏi yêu đương nhăng nhít ngay từ lúc mới bước vào cấp ba, đến khi trưởng thành một chút thì lại giỏi trong việc... cướp người yêu của người khác.

Nói đến đây chắc ai cũng hiểu được phần nào hiềm khích giữa tôi và người chị ruột, cũng như lý do vì sao tôi hằn học khi mẹ nhắc đến người tên Hoàng.

Ba năm trước, mối tình đầu tiên sau những năm tháng tôi chỉ biết vùi đầu vào việc học là cuộc tình dành cho Hoàng trong thời gian thực tập. Hoàng là trưởng phòng Nhân sự của công ty đó. Bốn tháng tìm hiểu, sáu tháng quen nhau, cứ ngỡ tôi đã tìm được một nửa thực sự của mình, tình đầu cũng là tình cuối, nhưng có lẽ định mệnh không hoàn hảo và đơn giản đến như vậy, tôi phát hiện anh ta và chị My lén lút bên nhau. Cho dù bây giờ tôi không nhớ rõ những đường nét trên gương mặt Hoàng hoặc lãng quên tất cả những kỷ niệm ngọt ngào giữa tôi và anh, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh người mình yêu thương, hứa hẹn bao điều khi bên cạnh mình lại cùng người khác ân ái trên giường, mà người đó còn là chị ruột của mình. Sau vài câu la mắng và cái tát của mẹ, chị ấy bỏ đi theo Hoàng. Chị ấy nói Hoàng thừa sức chăm sóc chị với công việc và gia thế của anh ta. Ừ, bản thân Hoàng vốn dĩ được sinh ra trong một gia đình khá giả. Thời gian quen nhau anh ta đều tặng tôi những món quà đắt tiền trong những ngày lễ. Đương nhiên tôi rất thích, và tôi nghĩ bất kì người con gái nào cũng thích được người yêu tặng quà, rẻ cũng được, đắt tiền thì càng tốt. Nhưng không phải ai cũng vì thế mà lợi dụng tình cảm để trục lợi. Tôi yêu Hoàng là tình cảm chân thành. Thứ tình thuở mới biết yêu đó, tôi dồn hết vào cho anh. Ngày chia tay, tôi chưa kịp trả lại những món quà ấy thì chị My đã vào phòng tôi lục tung rồi mang đi theo trong sự ngăn cản bất lực của mẹ. Còn tôi chỉ đứng trơ mắt nhìn chị ấy. Và bắt đầu từ khoảnh khắc đó, tôi đã xem như mình không có người chị nào cả. Tôi chỉ có người thân duy nhất là mẹ, chỉ mẹ mà thôi.

Tôi trở mình, mắt nhắm mà mãi chẳng ngủ được. Từ sau cuộc tình đó, tôi cũng có yêu, cũng có chia tay, nhưng tất cả như từng đợt gió, qua mùa tan mất rồi lại thôi, chẳng để lại chút dư vị gì.

Ý tưởng kịch bản TVC của Cẩm Hường, Minh Thành, Quỳnh Mai – bộ ba nhân viên đầu não của công ty – bị bác bỏ nặng nề trong cuộc họp cách deadline chỉ còn năm ngày vì không có gì khác biệt so với những đoạn quảng cáo thông thường đã được chiếu trên tivi hay kênh truyền thông Youtube. Sau tiếng đóng sầm cửa phòng họp thật mạnh của sếp, người thì thở dài thườn thượt, người thì ngồi im bất động vì run sợ, người thì nhìm đăm đăm mớ tài liệu rối tung trên bàn.

Tôi và Phong đưa mắt nhìn nhau. Cũng may tôi không cần chịu trách nhiệm gì với những việc đòi hỏi sự sáng tạo, trí tưởng tượng của tôi không được phong phú cho lắm, nếu nghĩ theo hướng mà trong phim thường hay đề cập thì có lẽ chưa đến lúc bế tắc, thể nào đến cận ngày deadline, mọi vấn đề đều được "vai chính" giải quyết ổn thỏa. Mà trong công ty này, "vai chính" ấy... là ai?

- Mọi người đừng nản chí, vẫn còn đến năm ngày, nhất định chúng ta sẽ tìm được ý tưởng mới. – Phong phá tan bầu không khí nặng nề, anh vỗ vai Thành. – Mình thử suy nghĩ theo hướng khác xem sao.

- Còn hướng nào nữa chứ? Các dòng mỹ phẩm thì tới lui cũng chỉ theo kiểu này thôi: gương mặt sạm đen, đầy mụn, sau một khoảng thời gian dùng sẽ trở nên trắng sáng. Thời gian lại gấp rút, bên Beauty nếu chịu chi tiền thì chúng ta có thể mời người nổi tiếng để quay clip, tôi nghĩ ý tưởng này không phải là không khả quan.

Mai đứng dậy vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn vừa nói bằng giọng chán chường.

- Tôi nghĩ anh Phúc cũng không muốn làm khó mọi người, chỉ vì lần này bên Beauty đang vướng phải tin đồn không hay, nếu ý tưởng quá thông thường sẽ khó gây ấn tượng và đánh tan dư luận. Dù sao Phúc An đang trên đà phát triển mạnh so với các công ty cạnh tranh, báo chí cũng để mắt đến, chúng ta thật sự nên cố gắng nhiều hơn. Nếu lần này có thể giúp Beauty vượt qua "đại nạn", lấy lại lòng tin của người tiêu dùng, không chỉ Phúc An có lợi, nhân viên chúng ta cũng thế mà, phải không?

Tôi muốn giơ tay lên làm hành động ủng hộ mạnh mẽ với lời động viên của Phong nhưng nghĩ vào tình cảnh này chắc không thể để bộc lộ cái sự... mê trai của mình được. Tôi đành kiềm chế lại và gật gật đầu, nhỏ nhẹ hùa theo.

- Ừ, Phong nói đúng đó, mọi người đừng nản.

- Lan thì biết gì về những việc này mà nản hay không nản? – Mai đột nhiên cười khẩy.

- Mai nói vậy là ý gì hả?

Mặt tôi nóng bừng vì câu nói và nét mặt đầy vẻ mỉa mai kia.

- Nói thẳng luôn, trợ lý như Lan thực chất chỉ là người sai vặt, sếp bảo làm gì thì làm đó, có cần phải động não như chúng tôi đâu. Ngay cả việc sắp xếp thời gian gặp khách hàng cho sếp Lan còn quên trước quên sau, lúc mới vào sử dụng máy photocopy cũng không biết. Tôi nghĩ, Phúc An sẽ có ngày thất bại ê chề khi Giám đốc Marketing lại có người trợ lý như Lan.

- Nè nè, có phải Mai vẫn còn cay cú vì chuyện bị phạt năm trăm ngàn không vậy? Tôi thừa sức trả lại cho Mai nhé, Mai không được quyền chà đạp người khác như thế.

- Năm trăm ngàn đó không phải là lý do. Tôi chỉ thấy trên đời này không còn công bằng khi Phúc An lại tuyển một trợ lý vô dụng như Lan.

Mai nói như hét vào mặt tôi rồi bỏ đi ra ngoài một mạch, chẳng màng tới những người trong phòng đang sững sờ vì cuộc tranh cãi không đâu nổ ra. Còn tôi, sự uất ức như hóa thạch chặn ngang cổ họng, không thể thốt được thêm lời nào, chỉ có nước mắt tự nhiên trào ra liên tục.

Sáng hôm sau, tôi nộp đơn xin từ chức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: