chi can cuc cung khong can cha 92-93
Chương 92
Edit:Vinci
Quốc Bảo cùng Gia Bảo ở lại nhà của Tàng bà bà ăn cơm, đến tận tối mới trở về. Tỳ nữ đã sớm chuẩn bị nước tắm nóng chỉ chờ tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tới, thậm chí còn tinh tế sắp xếp để hai tiểu tử được tắm ở liên trì rộng rãi, xung quanh còn có cá bơi. Tát Vân la đích thân đưa hai tiểu tử xuống nước. KHông gian rộng rãi khiến hai tiểu tử có chút rụt rè, khi bị thả xuống nước dĩ nhiên là oa oa kêu khóc, thế nhưng thấy đàn cá nhỏ lượn lờ bơi gần đấy là nhanh chóng quên hết, hai tiểu tử cao hứng đùa hết sức vui vẻ.
Quốc Bảo tắm xong, làn da hồng hồng, trang phục màu xanh chất liệu nhẹ như tơ, tiểu mỹ nữ quả thật xinh đẹp. Gia Bảo cũng tinh thần sung sướng, chủ động đi tới bên tỷ tỷ , vươn đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy vai Quốc Bảo, miệng chỉ vỏn vẹn nói hai chữ : « Đẹp mắt ».
Hai tiểu tử thoải mái tự nhiên xem ra đã thích nghi với hoàn cảnh lạ lẫm, với cuộc sống cùng «nương », Tát Vân La không khỏi cảm khái, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm. Nếu bọn hắn có thể mãi vô tư vui vẻ như vậy, cuộc sống mới chính là khoái nhạc. Chỉ là chợt nghĩ tới hoàn cảnh sáng nay lúc lâm triều, các vị đài thần luôn miệng nói muốn được gặp tiểu công chúa, tiểu hoàng tử. Ai nấy đều quyết tâm tuyệt đối, nhất là Tôn Tư Thuần lại càng kiên định, vì thế bất đắc dĩ Tát Vân La đành phân phó Khổng Nhị đưa Quốc Bảo – Gia Bảo tới ngự thư phòng. Mà hai tiểu tử khi phát hiện ra trong phòng còn có mấy vị gia gia cũng trở nên thật là quy củ, lễ phép đi tới trước ngự án mà gọi hai tiếng « Mẫu hoàng ».
Chư thần vui mừng nhìn hai tiểu tử tuy còn bé nhưng sớm có tướng quý nhân. Tiểu công chúa hẳn lớn lên sẽ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà tiểu hoàng tử tương lai nhất định sẽ là một quân vương bình tĩnh cẩn trọng. Kế đó khi mấy vị gia gia khấu kiến, Quốc Bảo và Gia Bảo cũng rất rụt rè nhưng không kém phần tôn quý mà vẫy tay « bình thân ».
Chuyện tiểu công chúa, tiểu hoàng tử ra mắt, mặc dù Tát Vân la cùng các đại trọng thần thống nhất là sẽ không truyền ra ngoài, thế nhưng chỉ qua nửa ngày tin tức đã lan truyền rất nhanh trong thành Trường An. Tiểu hoàng tử tướng mạo bất phàm, trông lại rất giống bệ hạ..tại thành Trường An trở thành đề tài trọng yếu của chúng dân trong lúc trà dư tửu hậu.
Giữa lúc tại Đại Đường mọi ngày đều là cảnh đẹp cùng một không gian ngập tiếng cười đùa của ba mẹ con, thì Triêu Ca thành trái lại là một mảnh mây mù u ám. Đại Sở Đại vương Sở Vân Phi ngồi ngay ngắn ở ngự án giống như tảng đá to, song mục gắt gao nhìn chăm chú ám vệ thủ lĩnh Đại Lao Thiên trước mắt, bạc môi khẽ nhếch, thanh âm lạnh thấu xương : “Ngươi là đang nói Đại Đường nữ đế… có hai người con một trai một gái?”
Đại Lao Thiên không khỏi rùng mình, vội vàng cúi đầu trả lời: “Hồi Đại vương, Trường An đầu đường cuối ngõ đều bàn tán, nói là từ trong cung truyền tới -, thuộc hạ…người của thuộc hạ lẻn vào tại Đại Đường quả thực xác nhận tin tức này có thể tin!” Vốn nghĩ rằng nghe được tin tức này Đại vương sẽ cao hứng, không nghĩ tới tình hình ngược hoàn toàn, Đại Lao Thiên chỉ cảm thấy hàn khí bức người, bản thân hắn cũng muốn đông lạnh thành một khối băng.
Sở Vân Phi kiếm mi nhíu lại, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía những tấu chương trên ngự án nhưng lại ngỡ như nhìn đi đâu… Tiểu yêu nữ! Tiểu yêu nữ dĩ nhiên có hài tử ? ! Tin tức kia giống như một hồi búa tạ đập thẳng vào đầu óc của hắn, khiến hắn nhất thời không thể nuối trôi. Một hồi cố lấy lại bình tĩnh, hắn lạnh lùng hỏi người trước mắt : “Hoàng tử cùng công chúa chính là con ruột của Đại Đường nữ đế ?? » Nếu như tên Đại Lao Thiên dám nói thẳng, Sở Vân Phi cảm giác được trực tiếp dùng một đao chém hắn…
“Chuyện này… Trái lại thuộc hạ không rõ lắm, tin đồi không nói về vấn đề này…” Câu trả lời mơ hồ của Đại Lao Thiên may mắn đã cứu hắn một mạng.
Tiểu hoàng tử? Tiểu công chúa? Trước vì sao chưa bao giờ nghe nói qua? Chẳng lẽ là nàng thu dưỡng con cái nhà ai? Nếu là thu dưỡng thì có thể được, còn nếu như..nói là thân sinh? Hài tử ?? Vậy phụ thân là ai? Sở Vân Phi chỉ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, phụ thân có thể là ai? Tiểu yêu nữ, tiểu yêu nữ đến tột cùng từng có mấy nam nhân? Nàng dám đối với hắn tìm cách để mang thai, vậy có hay không đối mặt với nam tử khác cũng chủ động đón chào? Bốn nước tại Đại Đường mừng nữ đế đăng cơ, chỉ còn Tây môn Thiên Thu ở lại, mà Sở Vân Phi từng tận mắt chứng kiến hắn cùng yêu nữ ôm nhau hôn hít, họ Tây Môn kia vốn từ đầu đến cuối đều lưu luyến yêu nữ, Giang Châu trận hắn cũng một tấc không rời, liệu hài tử có phải của hắn ?? Tiểu yêu nữ cùng hắn đồng sàng ?? Gian phu dâm phụ! Sở Vân Phi tức giận đến phát run, sắc mặt vô cùng tồi tệ.
Cố gắng đè nén ngọn lửa giận, hắn chậm rãi hỏi tiếp : “Hoàng tử cùng công chúa có phân biệt tuổi tác nhiều không?” Nàng có bầu lúc nào? Cùng… Cùng ai? Sinh đẻ lúc nào ? Có phải hay không… Có phải hay không sau khi rời sở cung gặp phải cái gì?
“Hồi Đại vương, theo nội tuyến báo lại, Đại Đường nữ đế tựa hồ là có song sinh, nhưng tin tức cũng không chắc chắn.”
Sở Vân Phi mãnh liệt xoay người, tình báo như thế nào lại mơ hồ như vậy. Đứng lên đi mấy bước vòng qua ngự án, hai tay chắp sau lưng, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Đại Lao Thiên lạnh lùng hỏi : “Hài tử lớn hay không? Một tuổi? Hai tuổi?”
“Cái…này… Thuộc hạ…”
“Đến tột cùng là bao nhiêu?”Sở Vân Phi tức khí khẩn cấp, chỉ nghĩ tới tiểu yêu nữ sau lưng hắn chung giường với người khác không khỏi càng thêm bốc hỏa, hận không thể đến ngay Đại Đường kia bóp chết yêu nữ.
Đại lao thiên quýnh lên quỳ thân xuống vội vàng nói: “Thuộc hạ sẽ sai người đi dò xét, tìm cách mang tin tức sớm nhất bẩm báo Đại Vương!”
“Được, Ngoài ra còn có tin gì nữa???”Sở Vân Phi ánh mắt xanh lam hải lóe lên dị thường.
“Còn có… Nghe nói gia nhân của Lễ bộ Thượng Thư ở trà lâu cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, hình như nói thượng thư len lén tán dương tiểu hoàng tử thông tuệ, nói chuyện có lễ, Đại Đường giang sơn có người kế tục linh tinh…Ngoài ra chuyện này nữ đế cấm loạn truyền”…
Sau khi Đại Lao Thiên rời khỏi, Sở Vân Phi ngồi một mình trong phòng, bàn tay nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Yêu nữ dám hồng hạnh ra tường, còn có cốt nhục với gian phu, nhưng giấy không bọc được lửa, cho nên yêu nữ đối với hắn có tật giật mình?? Hài tử tột cùng là con của ai??
Từ lúc kế vị tới nay, Sở Vân Phi đối với nữ sắc cũng không coi trọng, nữ nhân bất quá là công cụ ấm giường, tự nhiên cũng hiểu được trong hậu cung không ít nữ nhân có quan hệ với triều thân, chỉ là không ai có tư cách sinh hạ Đại Sở hoàng tử. Thuở nhỏ lớn lên trong hoàng cung đã được chứng kiến một màn vương thất vì tranh giành quyền lực mà giết hại lẫn nhau, cho nên hắn vốn không nghĩ tới sinh hạ hài tử để tiếp tục kéo dài trò khôi hài kia, vì thế mỹ nhân sau khi được Đại vương lâm hạnh đều kế đó ban thưởng thêm “Vu tử thang”. Kéo dài bao lâu tới tận nay, Sở Vân Phi một mực không có con nối dòng. Mà Đại Sở thời nay nhật cường hung mạnh, vấn đề người thừa kế càng ngày càng bị triều thần chú ý. Dẫu chúng thần không dám trực tiếp nói ra, nhưng sau lưng nghị luận bàn tán Sở Vân Phi đều biết, có kẻ còn tìm tới thái phi nhưng bị người từ chối.
Sở Vân Phi hắn ôm mộng nhất thống thiên hạ, tiểu yêu nữ có thể trở thanh vương hậu của hắn, sẽ sinh hạ thái tử cho hắn, không nghĩ tới nàng cư nhiên có nam nhân khác, còn sinh ra hài tử. Chợt chậm rãi nhắm mắt lại, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh đầy sức sống, Sở Vân Phi trong lòng nhất động, giận tím mặt, đột nhiên vung tay lên, tấu chương, nghiên mực trên ngự án tất cả đều rơi xuống đất. Yêu nữ! Yêu nữ! Hắn sẽ trừng phạt nàng? Nàng chỉ có thể là của trẫm, chỉ cần trẫm còn sống, nàng tuyệt đối không thể có nam nhân khác. Nếu chết thì trẫm cũng muốn nàng cùng chôn.
Thành Triêu Ca bừng bừng mây đen, Đại Sở Đại vương Sở Vân Phi ra sức trách mắng tiểu yêu nữ hồng hạnh ra tường, thì tại Trường An lúc này, tiểu yêu nữ đang hăng hái khí thế làm bà mối. Sau một phen tâm tư lo lắng vì chuyện hậu cung, rút cuộc Tát Vân La đã nghĩ ra biện pháp giải quyết. Ý chỉ được ban ra sau khi đã cùng thương lượng với các vị đại thần nói là triều đại thay đổi, những cung nhân Đại Hạ đều là vô tội, tài mạo song toàn, vì các nàng mà suy nghĩ, cho nên triều thần, tướng lãnh, hay kể cả thanh niên ở dân gian chỉ cần là độc thân đều có thể báo danh, nữ đế đích thân chọn lựa kết mối lương duyên. Tuy ý chỉ này có kẻ khen người chê, nhưng cũng khiến thiên hạ một phen sóng to gió lớn.Những nữ tử này đều từng ở bên Đại hạ Đại vương, tài mạo khẳng định là không tầm thường, cho nên quy lại vẫn có nhiều người tới báo danh. Lại trải qua một phen tinh tế lựa chọn, nữ đế còn thiết yến ở ngự hoa viên để hậu cung mỹ nhân ở phía sau sa rèm tiến hành chọn lựa. Cũng có trường hợp nhiều người nhìn trúng một người, khi ấy nữ đế rất dân chủ, để người được nhìn trúng tự mình lựa chọn. Chiếu thư tứ hôn của nữ đế có đưa ra một danh sách, mỗi cung nhân đều tìm được tương lai cho mình, hơn nữa còn nói vào lễ trung thu, bệ hạ sẽ làm chủ hôn, nguyện thiên hạ những người hữu tình tìm đến được với nhau.Đây là tuy là chuyện đại hỷ nhưng thiên hạ cũng có rất nhiều người phản đối. Bất quá, phần lớn mọi người đều cảm than vị quân vương giống như Quan Thế Âm bồ tát, đại từ đại bi, ngay cả hạnh phúc của những cung nhân tiền triều cũng để ý ở trong long.
Một mặt vui mừng vì đại hỉ sắp viên mãn, một mắt khác lại từ Vũ Nguyệt Các thông báo là Hiền Vương Lý Chính đã được cứu, bởi vì còn thương tích cho nên sẽ an dưỡng ở một sơn trang nào đó ở nam bộ lục quận, dưỡng thương xong sẽ tới Trường An. Triều trung giai đoạn này an tĩnh, cục cưng cũng tới sum họp, vì thế Tát Vân La tâm tình rất sung sướng. Hai cục cưng sớm đã phát hiện ra ngự hoa viên của hoàng cung có rất nhiều châu chấu cho nên thường xuyên tới đó chơi đến quên cả giờ giấc. Mà Tiên Vu Thanh Vân càng thêm chịu khó dẫn hai tiểu tử dạo phố, để cục cưng khám phá Trường An thanh so với Thập Cửu thôn thập phần náo nhiệt.
Tát Vân La cũng mong muốn cục cưng tiếp xúc với dân gian, nếu như cả ngày ở trong cung được thị nữ, nội giám bao quanh, e rằng không phải điều tốt cho hai tên tiểu bảo bối khả ái. Thậm chí có lần, Tát Vân La còn nghe được Quốc Bảo cùng Gia Bảo đọc liền mấy câu thơ trong giáo án của Quốc Học quán. Một hồi sau mới biết Tiên Vu Thanh Vân có dẫn bọn hắn đi thanh tây xem bệnh cho học sinh, nhiều người thấy hai cục cưng siêu dễ thương cho nên có ý dạy bọn hắn học, không nghĩ tới đã học thanh thạo. Biết cục cưng có hứng thú đọc sách, Tát Vân la còn đặc biệt dặn Tiên Vu Thanh Vân chuẩn bị, phái người hàng ngày đưa cục cưng tới Quốc Học quán cùng các tiểu hài tử khác đọc sách.
Tiên Vu Thanh Vân ánh mắt kỳ quái hỏi: “Bệ hạ, hoàng tử công chúa muốn đọc sách, bệ hạ mời sư phó dạy ở thư phòng là được, tại sao lại tới đó, nói ấy nhiều thanh phần phức tạp, thanh tây lại là nơi ở của bần dân.” Tát Vân La cười cừoi nói: “Trẫm là sợ cục cưng quen thói hoàng cung, chỉ biết hưởng thụ xa hoa mà không biết tới khó khăn của nhân gian. Để bọn họ biết đến cuộc sống gian khổ chính là có ích, khiến bọn họ trưởng thành, hiểu chuyện..”
Thấy Tiên Vu Thanh Vân vẫn cau mày, Tát Vân La lại tiếp tục: “Ngày sau, sự an toàn của cục cưng phải làm phiền Tiên Vu Thúc thúc, thúc thúc thích cục cưng như vậy, chắc sẽ không phản đối chứ??
Nghe thấy mình sẽ có trách nhiệm với cục cưng, Tiên Vu Thanh Vân mắt sang ngời gật đầu đáp ứng. Từ đó, hai cục cưng nổi danh học sinh ngoan, mỗi ngày đều đến thanh tây quốc học quán cùng nhiều hài tử khác đọc sách. Mà tiên sinh dạy học chính là tú tài Quải Quẹo nổi danh. Mặc dù không biết rõ lai lịch hai tiểu bảo bảo nhưng nhìn qua đã biết không phải người thường, chỉ là không hiểu vì sao lại tới nơi bình dân thế này để học. Tuy nhiên nếu đã tới, hắn cũng rất nghiêm túc dạy dỗ.
Bởi vì Quốc học quán là nơi được quan phủ trợ cấp mới có thể thu hút nhiều hài tử, Quốc Bảo và Gia Bảo lại là bé nhất cho nên lẽ ra cũng phải lo bọn họ bị người khi dễ, tuy nhiên Tát Vân La vẫn không muốn tiết lộ thân phận của bọn họ, mà mỗi lần ra ngoài đều để cục cưng thay đổi thành một thân bố y. Tiểu Quốc Bảo dẫu vậy vẫn giữ nguyen được dáng vẻ tiểu mỹ nữ thập phần khả ái, mà Gia bảo kia nhìn từ trên xuống dưới chỉ đơn giản một chữ “khốc” là có thể miêu tả được bộ dáng lạnh lung, khiến đại hài tử cũng không tự chủ được phải run rẩy thân thể. Hiển nhiên là lo lắng bọn chúng bị khi dễ chính là dư thừa. Hai cục cưng dễ dàng hòa nhập ở Quốc học quán, còn cùng mấy hài tử kết bạn.
Thời gian như lưu thủy vội vã qua, đảo mắt đã tới mùa thu. Ngày hôm đó, hai tiểu tử chơi ở ngự hoa viên tìm chau chấu, không nghĩ tới sau khi Gia Bảo trở về phòng lại một mực yên lặng, ngơ ngác, bộ dáng mệt mỏi đến cả bữa tối cũng không ăn mà đòi đi ngủ. Thị nữ phát hiện dị thường nên tìm cách gọi mà không thấy có chút phản ứng, phát hiện ra Gia Bảo đã hôn mê bất tỉnh. Tống Hoa Đan cùng Tiên Vu Thanh Vân lập tức được triệu vào. Bọn họ kiểm tra từng hành trình của tiểu hoàng tử, đi đâu, làm gì, với ai, ăn gì.. phát hiện ra mọi việc đều bình thường, chỉ có lúc ở ngự hoa viên có gặp Lương mỹ nhân ở Ngọc Phù Điện, còn cùng Lương mỹ nhân chơi một lúc.
Tát Vân La cực lực bảo trì trấn định, thấy Quốc Bảo gục bên cạnh Gia Bảo, đưa tay vuốt khuôn mặt đệ đệ bắt đầu rớt nước mắt, liền nhẹ giọng hỏi: “Cục cưng, hôm nay cùng Lương mỹ nhân chơi, đệ đệ ăn cái gì? Cục cưng có ăn hay không ăn?”
“Mỹ nhân tỷ tỷ cầm một miếng cá, cục cưng không phải là Miêu miêu nên không ăn, nhưng đệ đệ là miêu miêu liền ăn hết.” Quốc Bảo mắt xanh lam nước mắt chảy ròng ròng rất đáng thương hỏi: “Đệ đệ sao lại một mực ngủ? Cục cưng muốn cùng đệ đệ chơi trốn tìm…” Tát Vân La không kìm được cùng Quốc Bảo rơi lệ, mặt mũi bơ phờ.
Một hồi lâu Tống Hoa Đan xuất hiện khẽ chạm vào vai Tát Vân La, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Bệ hạ, tiểu hoàng tử là trúng độc . Thanh Vân đã dùng thủ hộ tâm đan giải độc hoàn, tiểu hoàng tử tánh mạng tạm thời không lo., có điều bọn chúng sớm chuẩn bị, dung loại độc dược khó khăn nhất, vì thế Giải Độc hoàn chỉ có thể kéo dài được hai mươi ngày, sau đó…tiểu hoàng tử…
“Giải dược? Nơi nào có? ..” Tát Vân La chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, cục cưng, cục cưng bất quá vừa tới, ai muốn hạ độc cục cưng?? Nếu cục cưng có việc gì thì nàng biết làm thế nào??
“Bệ hạ chớ nóng lòng, giải dược nói khó không khó, nhưng nói dễ thì thập phần phiền phức. Thiên hạ có một loại khuê ngọc nhìn qua thì giống như ngọc nhưng có khả năng giải độc, là chí bảo trong thiên hạ, các vị quân vương đều ra sức tranh giành… Có điều khuê ngọc hiện tại khó cầu…”
Ánh mắt hoang mang, Tát Vân La kiên định nói: “Mặc kệ khuê ngọc hiện tại nơi nào, dù có xa xôi khó khăn, trẫm cũng nhất định trong vòng hai mươi ngày thu hồi!”
“Nghe nói khuê ngọc ở Đại Sở.” Tống Hóa Đan có chút e dè nói, chuyện Đai Sở đại vương cùng Tát Vân La nha đầu kia, Tống lão đầu dĩ nhiên biết hai người còn nhiều dây dưa. Tình huống như thế này, vì bệnh của tiểu hoàng tử mà đi mượn khuê ngọc, chỉ sợ không biết Đại Sở đại vương sẽ hành động thế nào.
Tát Vân La đứng dậy, nhíu mày suy tư, khuôn mặt đau khổ. Vì giấu diếm chuyện cục cưng nên đã tổn hao nhiều tâm tư, hiện tại không lẽ phải chủ động thẳng thắn với đại băng sơn?? Một hồi lâu, Tát Vân La bình tĩnh nhìn về phía Tống Hóa Đan, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, trẫm cùng Sở Vân Phi còn nhiều khúc mắc, chuyện cục cưng hắn hoàn toàn không hay biết, mà trẫm cũng không muốn cho hắn biết. Đại Sở vương thấy đến nay không có người thừa kế, chỉ sợ hắn tìm cách cướp đi cục cưng…Cho nên….cho nên, lần này mượn khuê ngọc, trẫm nghĩ bản thân mình làm!” Tát Vân La thấp giọng nói.
Bản thân? Tống Hóa Đan không giải thích được nhìn nữ đế. “Nếu chính là trẫm bị tiểu nhân làm hại, hôn mê bất tỉnh, không biết Đại Sở có bằng lòng hay không cho mượn khuê ngọc?”
Nàng muốn tự mình thí hiểm?? Tống Hóa Đan cả kinh ngăn cản: “Bệ hạ phượng thể quan hệ quốc nội an nguy, ngàn vạn lần không thể như vậy!”
“Sư phụ, ngài là đệ nhất thiên hạ danh thủ, độc dược tầm thường sẽ không thể làm hại đến tính mạng trẫm, có lão nhân gia, trẫm tin tưởng mình sẽ không làm sao…”Tát Vân La kiên định nói.
Tống Hóa Đan cúi đầu trầm ngâm, làm Đại Đường nguyên lão, Tống lão đầu dĩ nhiên hiểu tầm quan trọng của tiểu hoàng tử. Nếu Sở Vân Phi biết đây là cốt nhục của hắn, chỉ sợ Đại Đường – Đại Sở sẽ gặp một phen đại chiến đoạt con. Nếu như bệ hạ nói, có lẽ mượn cơ hội cũng có thể tìm ra kẻ ác núp phía sau, chỉ là bệ hạ là vua một nước….
Đúng lúc đó, ngoài điện truyền đến Hồng Ngọc cầu kiến: “Bệ hạ, thần đi Ngọc phù điện, Lương mỹ nhân đã treo cổ tự vận, hai thị nữ bên người đã bị thần giam giữ, xin hỏi bệ hạ nên xử trí như thế nào?”
Tát Vân La nhìn Tống Hóa Đan hội ý rồi phân phó: “Ám địa phái người tra rõ lai lịch Lương mỹ nhân, phối hợp Vũ Nguyệt các phải tìm được chân tướng.”
Sau khi Hồng Ngọc đi khỏi, Tát Vân La thở dài nói: “Là trẫm sơ sót, từ xưa vị trí này chính là do tinh phong huyết vũ nhuộm thành, trẫm còn ngây thơ … Sư phụ, mới vừa rồi chuyện trẫm nói, lão nhân gia nghĩ như thế nào?” Ngẩng đầu thật sâu nhìn nữ đế, Tống Hóa Đan trịnh trọng gật đầu, thấp giọng nói: “Bệ hạ suy nghĩ rất có đạo lý, cựu thần nghĩ như vậy…”
Nửa đêm, Hồng Ngọc cùng mấy tướng lĩnh tâm phúc đem hai cục cưng tới chỗ Tang bà bà, còn dặn dò chỉ được ở trong nhà, không được đi đâu, ăn uống đã có Vũ Nguyệt các chuẩn bị.
Ngày kế, nữ đế không lâm triều, Tống Hóa Đan thông báo: nữ đế vi gian nhân làm hại, trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh, cùng với nói đã an bài người đi cầu giải dược.
Quyển thứ tư: Ai chủ gia quốc thiên hạ
Chương 93
Edit:Vinci
Đại Đường nữ đế vì kẻ gian làm hại – tin tức này nhanh chóng truyền khắp các nơi khiến Đại Đường quốc nội bốn phía xôn xao. Nguyên Đại Hạ dân – những người trải qua bao lâu chịu khổ nạn, nguyên Nam trịnh dân những người từng trôi giạt, lưu vong thật vất vả rút cuộc có được một quân chủ sang suốt, không nghĩ tới lại bị hại cho hôn mê bất tỉnh, khắp nơi người người đi miếu mạo cầu phúc.
Ba ngày sau, Đại Sở Đại vương Sở Vân Phi tại Triêu Ca thành – Tĩnh Ngọc điện tiếp kiến một thân phong trần – Đại Đường đặc sứ Nghiêm Mục Chi.
Nghiêm mục chi – người này Sở Vân Phi sớm có nghe danh, chỉ là người trước mắt về căn bản không còn phong độ tao nhã của hiền sỹ, ngược lại tay xoa xoa mồ hôi hột chảy thanh dòng trên mặt, nhanh nhanh chóng chóng làm lễ và dâng quốc thư. Nhìn hắn hành động thì vội vàng, y quan lại không chỉnh khiến Sở Vân Phi nghi hoặc, tiểu yêu nữ rốt cuộc phái người thông báo sẽ tới, tại sao đặc sứ lại không sợ bôi nhọ lễ nghi??
Rút cuộc, đọc quốc thư, Sở Vân Phi mặt biến sắc cuống quít hỏi: “Tín trung nói là sự thật? Đại Đường thiên tử thật sự bị người hạ độc?”
Nghiêm Mục Chi cúi người nói: “Ngoại thần có quốc thư, còn hoảng hốt như vậy đường xa bôn tẩu, không lẽ vì muốn gạt người??? Bệ hạ bây giờ nguy tại sớm tối, Đại Đường dân chúng còn thay bệ hạ cầu phúc, nếu chậm, chỉ sợ, chỉ sợ…”
Sau khi an bài Nghiêm Mục Chi đi nghỉ ngơi, ngồi tại ngự án, Sở Vân Phi tay vô thức vò nát quốc thư, trong long như lửa đốt. Tiểu yêu nữ không phải ngươi lợi hại sao?? Vừa mới còn khen ngươi thông minh, như thế nào lại bị hạ độc dược? Sao có thể bất cẩn như vậy? Là quân vương vốn dĩ không dễ tin được ai, luôn phải đối đầu với nhiều âm mưu quỷ kế, chẳng lẽ nàng không hiểu? Tốt lắm, yêu nữ, không cho nàng có việc gì, trẫm sẽ mau chóng tới, nếu như có việc gì trẫm nhất định quét binh chinh phạt Đại Đường, để thần dân của ngươi nhiều thế hệ đời đời đau khổ vất vả… Có nghe hay không? ! Nếu ngươi có mệnh hệ gì, Đại Đường cũng là ngày mạt vận… Tay sờ khối khuê ngọc đặt trong túi hương đeo ở thắt lưng, Sở Vân Phi trong lòng một mực hung hăng oán hận.
Khối khuê ngọc là là do đại vương đời thứ hai của Đại Sở – Yên Vương đoạt được, từ đó về sau truyền đời trong cung. Từ sau khi Sở Vân Phi đăng cơ, thái phi khăng khăng bắt hắn mang khuê ngọc bên người, một khi gặp phải nguy cơ sẽ có chỗ dùng tới, chỉ là không nghĩ tới hắn chưa bao giờ cần, nhưng lại quyết định đem nó đi cứu tiểu yêu nữ. Tính mạng nàng là do Sở Vân Phi hắn cấp cho, vì thế nàng cũng nên là do hắn sở hữu. Mặc kệ nàng coi hắn như nam sủng, mặc kệ nàng hồng hạnh ra tường, mặc kệ nàng là đối thủ lớn nhất trong việc nhất thống thiên hạ, hôm nay nàng gặp nguy, tâm hắn như có bốc hỏa. Sở Vân Phi ngưng trọng thở dài, từ đầu đến cuối hắn thủy chung không thể buông tay khỏi nàng, trái lại chỉ hận không thể có mặt ngay tại đó để cứu nàng.
Ngay sau đó, Sở Vân Phi xử lý nhanh chóng những việc khẩn cấp, dặn dò Tra Tỷ Thủy một chút quốc sự, đang đêm cùng mấy trăm kỵ vệ chạy thẳng một mạch tới Trường An. Mà Tra Tỷ Thủy cùng mấy vị trọng thần vốn biết đại vương cùng Đại Đường nữ đế vốn dĩ có dây dưa, lại thấy đại vương bộ dáng khẩn cấp cho nên cũng không dám hỏi han gì nhiều.
Ba ngày hành trình, ngày đêm không ngừng nghỉ, rút cuộc tới được bắc môn tại Trường An thành. Tướng sỹ gác thành chỉ thấy một đạo binh mã hung hăng chạy tới vội vàng cảnh giới. Kế đó, Nghiêm Mục chi lớn tiếng kêu gọi mở cửa thành, chỉ thấy rất nhanh sau đó Tử Sơ đích thân ra đón. Sở Vân Phi một nhóm người phong trần mệt mỏi cứ thế chạy thẳng tới hoàng cung
Phi Hà điện, Tống Hóa Đan thấp thỏm bất an đi qua đi lại. Bệ hạ đã nói “không vào hang cọp sao bắt được cọp” , nhưng thủ phạm hạ độc còn chưa hiện nguyên hình, bệnh của bệ hạ biểu hiện lại thập phần nghiêm trọng, vì thế Tống Hóa Đan ngày đêm túc trực tại Phi Hà điện, Hổ Bí vệ vây chặt hoàng cung, còn Tử Sơ một mực ngày đêm không nghỉ cùng Vũ Nguyệt các truy tìm hung thủ.
Chợt một hồi dồn dập tiếng bước chân truyền đến, người đi đầu là Đại Sở Đại vương Sở Vân Phi, y phục nhuốm gió sương, khuôn mặt hằn lên nét mệt mỏi. Chuyện Quốc Bảo có khuôn mặt giống đại vương, hai tiểu tử lại đã hai tuổi, rõ rang chuyện của bệ hạ cùng Đại vương không hề đơn giản. Hai người đối với nhau trước sau vẫn có hảo cảm, thế nhưng không nghĩ tới vừa nghe bệ hạ trúng độc, Sở Vân Phi không một phút chần chừ mà kiên trì phi ngựa tới. Tống Hóa Đan nhìn khuôn mặt lo lắng của người đối diện mà âm thầm thở dài, xem ra hắn lại là một trái hoa đào của nha đầu kia. Ngẫm lại còn có Tiên Vu thanh vân không ngại vì nàng vào sinh ra tử, Dự Vương Tây Môn Thiên Thu tả hữu không rời, còn có Lý Chính ngay lần đầu gặp mặt đã viết mấy lời thi từ cầu ái, quả thực hoa đào trái thật không ít. Một vị chiến thần cô đơn lãnh khốc như Sở Vân Phi mà không quản thiên lý xa cách, chỉ nội ba ngày đã tới Trường An, dĩ nhiên thấy được hắn có bao nhiêu nóng ruột, rút cuộc cũng là rơi vào hoa đào trận của nha đầu. Vậy nếu hắn biết nàng gạt hắn không biết phản ứng sẽ như thế nào??.
Đối diện với Tống Hóa Đan đang thi lễ, Sở Vân Phi không còn ngại quy củ mà hỏi thẳng: “Bệ hạ hiện tại nơi nào? Tình huống ra sao? Có liên quan đến tính mạng hay không?”
“Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, đang ở tại tẩm cung.” Trước một loạt câu hỏi dồn dập, Tống Hóa Đan chỉ chậm rãi nói.
“Thỉnh Tống đại nhân dẫn đường, trẫm muốn đi thăm bệnh!”
Tống Hóa Đan nhất thời sững sờ, mắt già nua mở to, Sở Vân Phi cùng nha đầu kia mặc kệ dây dưa thế nào, dù sao cũng là Đại Đường thiên tử và Đại Sở đại vương, lại càng là nam nữ hữu biệt, cho nên hắn làm thế thực khiến người khác hiềm nghi. Có điều quan sát vẻ mắt nóng long của hắn, đôi mắt xanh lam kia cứ thỉnh thoảng nhìn về hướng Phi Hà điện, xem ra nếu không được gặp tận mắt thì hắn sẽ không đưa khối khuê ngọc ra, cuối cùng Tống Hóa Đan thức thời mời Sở Vân Phi đi thẳng vào tẩm điện.
Tẩm điện không có trang sức xa hoa, không kim ngân chau báu chói mắt, chỉ là ghế trúc mộc mạc, lụa mỏng màu xanh bay nhè nhẹ, mùi thảo dược nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng. Quả nhiên yêu nữ không ham vinh hoa phú quý, khó trách năm xưa tại tiêu phòng điện nàng đem bảo bối tặng cho các tần phi khác mà không chút đau long. Sở Vân Phi vừa đi vừa quan sát, nếu nàng thích thanh đạm thế này, trở về hắn sẽ bố trí Đại Sở hậu cung hoàn toàn theo phong cách này, như vậy nàng quay lại sẽ không cảm giác chán ghét.
Từng bước cước bộ tiến đến, Sở Vân Phi chỉ cảm thấy cùng mỗi bước chân tinh thần càng căng thẳng, rút cuộc thấy mỹ nhân nằm trên giường trong một thân y phục xanh nhạt, mắt nhắm nghiền, da mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc một chút lại được thị nữ cầm bông chấm lên. Tiểu yêu nữ không có chút sinh cơ nằm an tĩnh khiến Sở Vân Phi ngực đau như cắt, lúc trước nàng sinh động, tươi cười, ăn uống trông rất khó coi, thà rằng cùng nàng trừng mắt với nhau, hắn cũng không thể chịu được nàng như hiện giờ, chỉ muốn bước lên ôm lấy nàng, lắc cho đến khi nàng tỉnh dậy để có thể cùng hắn oán hận như trước đây…Nàng không thể xảy ra chuyện gì, Sở Vân Phi hắn còn muốn cùng nàng tranh giành thiên hạ, còn muốn tính toán rất nhiều, còn muốn cầm giữ nàng là của riêng hắn, nhấm nháp vị ngọt của nàng….
Sau một lúc, Tống Hóa Đan đứng ở một bên rút cuộc nói: “Đại vương, bệ hạ trúng độc, nếu có thể sớm ngày giải trừ thì càng sớm có thể tỉnh lại.. người xem…”
Sở Vân Phi nhẹ nhàng gật đầu, đưa ra khuê ngọc, hai mắt vẫn thủy chung nhìn chăm chú người trên long sàng. Thấy hắn lộ vẻ mệt mỏi, Tống Hóa Đan cúi người tiếp nhận khuê ngọc, rồi lại nói: “Đại vương, cựu thần đã an bài nơi nghỉ tại Quốc Tân Quán, Đại vương một mạch bôn ba, thỉnh trở về đó nghỉ ngơi, dung bữa, nếu bệ hạ tỉnh lại, cựu thần sẽ ngay lập tức thông báo đại vương cùng với hoàn trả khuê ngọc. “
Có được khuê ngọc, Tống Hóa Đan cùng Tiên Vu Thanh Vân miệt mài làm việc thâu đêm chế giải dược, cùng với chuẩn bị thêm một phần ngay lập tức tới cứu tiểu hoàng tử ở chỗ Tang bà bà.
Trải qua hôn mê mấy ngày, Gia Bảo rút cuộc tỉnh lại, chớp chớp cặp mắt hoa đào, sau khi được Tiên Vu Thanh Vân hỗ trợ ngồi dậy, đột nhiên đôi tay nhỏ bé vỗ vào cái bụng nhỏ mở miệng nói: “Cục cưng đói!” Tang bà bà mắt đẫm lệ vui mừng chuẩn bị ít cháo hoa để Gia Bảo có thể từ từ ăn lại. Quốc Bảo cũng sung sướng bò lên giường cùng đệ đệ, không ngừng vuốt tay lên mặt đệ đệ, chỉ sợ hắn lại tiếp tục bất tỉnh, sau đó cũng ngủ thiếp đi. Chứng kiến hai cục cưng ngọt ngào ôm nhau ngủ, Tiên Vu Thanh Vân lập tức yên tâm, trở về cung báo tin.
Lúc này Tát Vân La cũng đã tỉnh. Nghe Hồng Ngọc nói Đại Sở Đại vương ngày đêm hành trình tới Trường An, đích thân đưa tới khuê ngọc cứu người khiến nàng có chút ngẩn ra…Đại băng sơn là có dụng ý gì?? Hay thực sự vị trí của nàng trong long hắn có một chút phân lượng??Nếu nói nàng không thể tin tưởng hắn, sao hắn lại tận tâm hết sức như vậy? Tát Vân La trong lòng lẫn lộn, mãi tới khi nghe được tin cục cưng tỉnh, rút cuộc mới có thể bỏ lại những suy nghĩ rối rắm trong đầu.
Sáng sớm hôm sau, tin nàng tỉnh được báo tới cho Sở Vân Phi, Tống Hóa Đan đặc biệt tới thông báo, còn mời hắn cùng dùng bữa sáng. Lúc dùng bữa, Sở Vân Phi ra vẻ lơ đãng hỏi: “Trẫm gần đây nghe nói bệ hạ đã có tiểu hoàng tử cùng Tiểu công chúa, không biết chuyện này thế nào? Nếu là thật thì đây chính là hỉ sự, trẫm cần phải chúc mừng.. “
Nói thật dễ nghe, ai chẳng biết Đại Sở Đại vương không con nối dòng, nếu cho hắn biết về chuyện hai cái cục cưng thì không biết phát sinh thế nào, nghĩ tới, Tống Hóa Đan vuốt râu cười nói: “Sao, Đại vương nói tới chính là hai đồ nhi của cựu thần? Hai bảo bối này rất là thông tuệ minh mẫn, ai thấy cũng khen, bệ hạ còn nói coi như đó là tôn nhi của cựu thần”
“Hô — “Sở Vân Phi âm thầm thở phào, trong lòng tức thì thư giãn, khóe môi không khỏi hơi hơi nhếch lên nói: “Thì ra là thế, chuyện phố phường truyền lưu thật sự không thể tin. Trẫm ở nơi này chúc mừng Tống đại nhân, chúc mừng bệ hạ.” Thì ra không phải nàng có hài tử khác sau lưng hắn, cũng không phải có mối tình khác, nàng như trước chỉ thuộc về mình hắn, Sở Vân Phi trong lòng rất an tâm, thần kinh được thư giãn, sau khi từ biệt Tống Hóa Đan cũng trở vệ nội điện lập tức ngủ vùi cả một ngày dài đến tận sang sớm hôm sau mới tỉnh. Tiểu yêu nữ qua ngày cũng không lâm triều, phỏng đoán là mới tỉnh nên thân thể chưa hồi phục, vì thế Sở Vân Phi lại kiên nhẫn ở lại Quốc Tân Quán chờ.
Kỳ thật Tát Vân La tỉnh dậy liền vội vàng đi thăm cục cưng, nhìn thấy Quốc Bảo cùng Gia Bảo, nàng sớm đã bất chấp uy nghiêm vua của một nước mà nước mắt lưng tròng, chỉ hận vì một phút sơ sểnh của mình khiến cục cưng chịu khổ. Tống Hóa Đan cùng Tử Sơ cũng tới chỗ Tang bà bà hồi báo chuyện điều tra âm mưu hại hoàng tử, kết quả thập phần kinh ngạc là Chu ti Mã Tích có liên quan. Xác định đây là chuyện nghiêm trọng, cho nên sau khi bàn bạc, Tát Vân la tiếp tục giả bệnh để những người đằng sau âm mưu nhảy nhót mấy ngày, sau đó sẽ quăng một mẻ lưới bắt hết.
Vì thế mà thời gian lúc lắc trôi qua, Sở Vân Phi tại Quốc Tân Quán ở liền mấy ngày đều không nhận được tin của tiểu yêu nữ, trong lòng có chút lo lắng. Hắn cũng đi tìm Tống Hóa Đan hỏi tình hình, chỉ biết là tiểu yêu nữ tuy đã tỉnh nhưng tinh thần không được tốt, vì thế vẫn là phải kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian lúc đó, hắn đành cùng thị vệ đi dạo quanh Trường An. Quả thực bộ mặt Trường An hiện giờ khác trước, dân chung tinh thần phong mạo cũng đều bất đồng. Thành phố bây giờ thực phồn hoa, sinh cơ bừng bừng, thương nhân các nước đều tụ tập, vật phẩm nước nào cũng có, khắp nơi đều cười nói, bận rộn. Nhìn ra có thể thấy được tiểu yêu nữ không chỉ có tài giành chính quyền mà còn có tài thống trị thiên hạ.
Hôm nay bởi vì tò mò nghe nói có y học quán cùng quốc họa quán rất đỗi mới mẻ, Sở Vân Phi cùng thị vệ hỏi đường tới đó. Lão nhân chỉ đường cho hắn còn luôn miệng thuyết minh: “Công tử, nơi này là y học quán, bệ hạ vì dân đã tạo ra nơi này quả là sự kiện tốt, hiện tại ốm đau không sợ tìm không được đại phu…” Nói một mạch đều là những lời đối với nữ đế cảm tạ.
Sở Vân Phi tới đối diện y học quán, vừa định cất bước vào trong thì thấy từ trong chạy ra sáu tiểu hài tử đang chơi đánh giặc.
Sở Vân Phi nhìn lướt qua, trong đó có một tiểu hài tử thập phần xinh đẹp, mà vẻ xinh đẹp lại có chút quen mắt. Thoạt nhìn hài tử tựa hồ nhỏ hơn mấy bé kia, bàn tay nhỏ bé mập mạp cầm một kiếm gỗ rất ra dáng chỉ huy, mấy đứa trẻ chia làm hai bang phái chơi đánh trận rất vui vẻ. Chưa có con nối dõi, Sở Vân Phi đối với trẻ nhỏ cũng không có nhiều cảm giác, chỉ cảm thấy tiểu thịt cầu thật xinh đẹp, hai má trắng trắng nộn nộn thật khiến người khác muốn tiến đến sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, chính vì thế dù bình thường không để ý đến trẻ nhỏ, nhưng hài tử này lại khiến hắn phá lệ mà quan sát thật lâu. Có điều, Sở Vân Phi càng nhìn càng cảm thấy hài tử này thật quen mắt, là đôi mắt hoa đào kia…mắt hoa đào?? Tiểu thịt cầu cũng có một đôi mắt hoa đào quyến rũ….Ánh mắt…Khuôn mặt…như thế nào có thể quen thuộc đến như vậy?? Đột nhiên kích động, Sở Vân Phi cứng người lại, chẳng phải tiểu hài tử này chính là phiên bản nhỏ của tiểu yêu nữ hay sao?? Rút cuộc không tự chủ được, Sở Vân Phi liền bước qua, thanh âm nhu hòa nói một tiếng: “Tiểu tử kia.”
Gia Bảo quét mắt nhìn qua thúc thúc đang nhìn chăm chú mình, tuy có điểm quen mắt nhưng đúng là chưa từng gặp, vì thế Gia Bảo liền coi thường không để ý tới nữa.
Chưa từng bị ngó lơ, Sở Vân Phi có chút bất đắc dĩ lại lần nữa nói khá to: “Tiểu tử kia.”
Gia Bảo lạnh lùng liếc mắt lần nữa, thúc thúc liệu có phải người xấu hay không?? Mặc dù thúc thúc trông có vẻ quen quen, nhưng thực sự là không nhận ra, nương đã nói không nên cùng người lạ nói chuyện, vì thế Gia Bảo triệt để nghe lời, kiên quyết không thèm để ý.
Sở Vân Phi có điểm tức giận, tiểu thịt cầu như thế nào lại lạnh băng như vậy?? Rút cuộc hắn hơi lớn tiếng hỏi: “Tiểu tử kia? Ngươi là hài tử nhà ai? Cha ngươi, nương ngươi là ai?”
Gia Bảo khinh bỉ nhìn hắn, thúc thúc thật là có bệnh, hỏi nương nhà ta?? Ta và ngươi rất quen thuộc sao? Nghĩ tới, Gia Bảo xoay người đi hai bước, vẫn không để ý tới.
“Đệ đệ, đệ đệ — ” Đang lúc ấy thì Quốc Bảo từ y học Trung Quốc quán chạy ra, đang hết sức phấn khích kéo kéo đệ đệ thì thầm gì đó vào tai, bộ dáng hai hài tử hết sức trái ngược, một người thì cười nói vui vẻ, mà một người thì nghiêm mặt lạnh lung, chỉ gật đầu không nói.
Thấy Quốc Bảo, Sở Vân Phi ngẩn người có chút cứng ngắc..hài tử kia dĩ nhiên có một đôi mắt xanh lam biển rạng rỡ.. Thiên hạ có mấy người có đôi mắt như vậy?? Sở Vân Phi trợn mắt há hốc mồm đứng yên tại chỗ, đột nhiên khiếp sợ phát hiện ra tiểu gia hỏa này quả thực nhất định là phiên bản của bản thân hắn!
Mặc dù hai tiểu tử y phục giống nhau nhưng có thể nhìn ra đây là một tiểu cô nương, đường nét dị thường nhu hòa thuần khiết, cái mũi nhỏ, môi đỏ mọng, đặc biệt là màu mắt xanh thế gian hiếm thấy, Sở Vân Phi chỉ cảm thấy trong lòng một ý nghĩ mãnh liệt… Vừa rồi tiểu cô nương gọi tiểu băng sơn kia là gì..Đệ đệ, bọn họ là tỷ đệ.. lại giống nhau như đúc, bọn họ chính là song sinh… Đại Lao Thiên từng nói, Đại Đường nữ đế có một đôi song sinh hài tử…Một bé là phiên bản của tiểu yêu nữ, một bé là phiên bản của bản thân, nhìn bọn họ chừng hai tuổi… Không phải?? Không phải… Sở Vân Phi thấy choáng váng mặt mày…Bọn họ là con của mình? ! Nếu nói không phải, thế gian tuyệt đối không thể có chuyện trùng hợp như thế, Sở Vân Phi trong lòng hiểu rõ nhưng có chút không thể tin, khẽ nuốt nước miếng rồi cẩn thận đi tới, dung thanh âm ôn nhu nhất có thể mà hỏi: “Tiểu tử kia, tiểu bảo bảo, nói cho thúc thúc phụ thân là ai?”
Quốc Bảo ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao, thúc thúc này thật đẹp trai nha…”
Thấy tỷ tỷ vừa muốn nói chuyện, Gia Bảo mắt hoa đào lạnh lung liếc Sở Vân Phi một cái, cục cưng không quen thúc thúc, tại sao thúc thúc lại hỏi phụ thân của cục cưng?? Vì thế Gia Bảo hết sức thận trọng mà nói vào tai Quốc Bảo: “Tỷ tỷ, đây là người xa lạ!”
“Chính là thúc thúc này thật đẹp mắt a!” Quốc Bảo híp cả mắt nhìn về Sở Vân Phi…
“Tiên Vu thúc thúc cũng đẹp mắt lắm, cục cưng mang tỷ tỷ trở về ngắm Tiên Vu thúc thúc.” Gia Bảo không thích thúc thúc trước mắt, vươn tay nhỏ bé lôi kéo tỷ tỷ trở vào y học Trung Quốc quán.
Tiểu thịt cầu thật là ngang bướng quật cường, so với tiểu yêu nữ chỉ hơn chứ không kém, Sở Vân Phi có chút buồn bức đi tới hỏi lại: “Nói cho thúc thúc, phụ thân các ngươi là ai?”
“Đẹp mắt thúc thúc, phụ thân là cái gì?” Quốc Bảo nghi hoặc hỏi..
“Vậy nương của cục cưng là ai?”Sở Vân Phi bất đắc dĩ thay đổi chiến thuật.
“Nương của cục cưng là mẫu hoàng, đẹp mắt thúc thúc biết nương sao?” Quốc Bảo nhanh miệng trả lời, không để ý Gia Bảo đang đảo đôi mắt ngụ ý tỷ tỷ thật là xấu, không biết nghe lời.
“Mẫu… Mẫu hoàng?” Sở Vân Phi có chút sợ run!
Quốc Bảo lại tiếp tục hảo tâm giải thích: “Mẫu hoàng là nương của cục cưng. Nương nói tại cung điện không nên gọi là nương, mà nên gọi là mẫu hoàng.. Đẹp mắt thúc thúc?”
Tại sao đẹp mắt thúc thúc nghe cục cưng giải thích liền thay đổi sắc mặt? Đẹp mắt thúc thúc có phải ngã bệnh hay không ? Quốc Bảo cẩn thận lôi lôi trường sam của Sở Vân Phi ngây thơ hỏi: “Đẹp mắt thúc thúc ngã bệnh ?”
Sở Vân Phi vội vàng hoàn hồn hỏi tiếp: “Cục cưng mấy tuổi?”
“Hai tuổi!” Tiểu sắc nữ vươn tay nhỏ bé mập mạp tập đếm, lại thuận tiện sờ sờ khuôn mặt đẹp mắt thúc thúc một cái rồi hồi đáp: “Cục cưng hai tuổi, đệ đệ cũng là hai tuổi…”
Sở Vân Phi lại nuốt một ngụm nước miếng, tay sờ sờ đâu Quốc Bảo: “Cục cưng thật xinh đẹp, cục cưng nói cho thúc thúc, cục cưng họ tên là gì?”
Họ thì tiểu mỹ nữ chưa nghe nương nói qua, nhưng thấy đẹp mắt thúc thúc khen mình xinh đẹp, Quốc Bảo cười giòn tan trả lời: “Cục cưng là Quốc Bảo tiểu mỹ nữ, đệ đệ là Gia Bảo tiểu…”
Tai ù đi không nghe được hết, Sở Vân Phi chỉ cảm thấy trên người mình máu huyết sôi trào, Quốc Bảo, Quốc Bảo, Gia Bảo, Gia Bảo… ngày hôm đó, chính là hắn nói “Ngươi ăn trộm quốc bảo của trẫm”…rõ ràng là hài tử của hắn, đây rõ rang chính là Quốc Bảo, Gia Bảo của hắn! Bàn tay vỗ về trên đầu của Quốc Bảo trở nên run rẩy, hai mắt nhắm lại..
Quốc Bảo xem ra đẹp mắt thúc thúc chính là thân thể không thoải mái, mà Gia Bảo đứng một bên vẻ mặt rất không vui, trợn mắt nhăn nhó nhìn mình, Quốc Bảo đành kéo tay đệ đệ, liếc nhìn đẹp mắt thúc thúc một cái rồi hai người cùng trở lại y học quán.
Vẫn còn đang tâm trạng khiếp sợ, Sở Vân Phi lúc phục hồi tinh thần liền phát hiện mình đang đứng ngoài y học quán, xung quanh có một đám hài tử bao vây, mà hai tiểu bảo kia thì một người đang ra sức vẫy tay, một người đang lạnh lung nhìn mình đứng ở cửa trước y học quán. Mấy tiểu tử xung quanh đang ra sức đứa ôm chân, đứa kéo y phục, Sở Vân Phi bất đắc dĩ không dám động, chỉ sợ bọn nhỏ chỉ còn nửa cái mạng, cho nên đành đứng nhìn hai tiểu thịt cầu biến mất vào trong quán. Đến lúc qua được đám nhỏ ở ngoài, Sở Vân Phi dĩ nhiên tìm vào trong quán nhưng vẫn không thể tìm thấy hai tiểu tử kia. Lại nghĩ tới dù có tìm được hai tiểu bảo bảo, chỉ sợ bọn họ sẽ không nói lý với hắn, không chừng còn gây cho phản cảm, đặc biệt tiểu tử kia so với yêu nữ còn khó đối phó hơn.. Xem ra tốt nhất vẫn là tìm tiểu yêu nữ tính sổ.
Sở Vân Phi bên kia nghiến răng nghiến lợi, muốn tìm tiểu yêu nữ tính sổ, Phi Hà điện đang nằm giả bệnh, Tát Vân La chỉ cảm thấy lạnh dọc sống lưng, hắt xì một cái, có chút bất an…
Lại qua hai ngày, Trường An phố phường gian hốt nhiên truyền tin, nói nữ đế tuy có khuê ngọc giải độc từ Đại Sở nhưng không biết vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh, nhiều ngày chưa lâm triều…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro