
Chương 90: Mưu sát cấp một 【14 】
Dương Khai Thái không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Hành Vân bỗng nhiên thay đổi lộ trình dự định, một lần nữa y lái chiếc xe mới của mình như thể đang tìm kiếm cái chết.
Dọc đường đi điện thoại di động trong túi không ngừng vang lên, Sở Hành Vân nhìn chằm chằm con đường tắc nghẽn phía trước, nghiến răng vẻ mặt nôn nóng thiếu kiên nhẫn. Lúc chuông điện thoại kêu lên lần thứ ba mới dành ra một tay lấy điện thoại ra, mở loa ngoài rồi ném lên bệ lái.
Trần Trí Dương mở miệng nói câu đầu tiên khiến y suýt chút nữa không kịp thắng xe tông vào đuôi xe phía trước.
"Chiếc xe kia là của Chu Thế Dương!"
"Chiếc xe kia?"
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng y đã đoán được Trần Trí Dương đang nhắc đến vụ án nào.
Đúng như dự đoán, Trần Trí Dương nói: "Chúng tôi đã kiểm tra gần như toàn bộ chiếc Ruitus màu xanh trong thành phố. Đó là chiếc xe đã đón Phương Vũ. Chủ nhân của chiếc xe là Chu Thế Dương!"
"Không có biển số xe, cậu làm sao chắc chắn?"
"Loại xe này mới ra mắt thị trường không lâu, chúng tôi sắp xếp kiểm tra tất cả các chủ xe, chỉ có chiếc xe kia của Chu Thế Dương ngày mùng 1 tháng 9 xuất hiện ở gần Bách Phú đại viện. Hơn nữa chúng tôi cũng đã tìm đến ông chủ siêu thị đối diện Bách Phú đại viện, ông chủ đã nhìn thấy chiếc xe kia dừng ở ven đường khoảng chừng mười mấy phút, sau khi đón một cô gái liền rời đi. Theo như ông ta miêu tả lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, ngoại trừ Chu Thế Dương thì không còn người nào khác!"
Sở Hành Vân không hiểu sao cảm thấy phát cáu, trong mắt nhanh chóng xẹt qua khuôn mặt của Chu Thế Dương, khuôn mặt in trên tờ giấy trắng của Phương Vũ, còn có khuôn mặt đau xót bi thương của Chu Cừ Lương...
Không ngờ Chu Thế Dương lại dính líu quan hệ đến Phương Vũ, lại còn trở thành kẻ tình nghi trong vụ án mất tích của Phương Vũ.
Trần Trí Dương lại nói: "Hẳn Chu Thế Dương cùng Phương Vũ đã quen biết từ lâu, cái điện thoại cậu cầm về kia chúng tôi cũng đã kiểm tra. Phương Vũ về cơ bản lưu trữ tất cả thông tin trong thẻ nhớ và chỉ lưu trữ số điện thoại di động của Chu Thế Dương bên trong điện thoại. Mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản."
Coi như Chu Thế Dương thật sự có liên quan đến sự mất tích của Phương Vũ, thế nhưng hiện tại Chu Thế Dương đã chết rồi, manh mối Chu Thế Dương cứ thế đứt đoạn, bất quá —— Sở Hành Vân rất nhanh phát hiện, manh mối khiến Chu Thế Dương chọc phải họa sát thân đã trồi lên mặt đất.
Phương Vũ mất tích có liên quan đến người đã chết Chu Thế Dương, như vậy cái chết của Chu Thế Dương có liên quan đến sự mất tích của Phương Vũ không?
"Các cậu đã tìm tới chiếc Ruitus kia của Chu Thế Dương chưa?"
Trần Trí Dương nói: "Đang trên đường đến nhà Chu Thế Dương."
Âm thanh hỗn tạp trong đầu Sở Hành Vân quá nhiều, không thể không tạm dừng xe ở ven đường, mặt trầm như nước nhìn dòng xe cộ tới lui phía trước, trầm giọng nói: "Nhất định phải tìm được chiếc xe kia, đem hành tung ngày mùng 1 tháng 9 của Chu Thế Dương tra hết ra, nếu quả thật là cậu ta mang Phương Vũ đi, tạo thành vụ án mất tích của Phương Vũ, vậy tôi liền có lý do cái chết của cậu ta —— bắt nguồn từ trả thù, hoặc là diệt khẩu."
"Sao? Hung thủ không phải Đàm Kiêu sao?"
Trần Trí Dương hỏi.
Sở Hành Vân buồn bực nặn mi tâm: "Chứng cứ không đủ, nói tóm lại hiện tại hai ta không thể gộp chung vào làm cho rối loạn, cậu trước tiên điều tra Chu Thế Dương, điều tra tất cả các mối quan hệ xã hội của cậu ta. Còn có quan hệ xã hội của Phương Vũ cũng không thể bỏ qua, nếu Phương Vũ cùng Chu Thế Dương quen biết, vậy bọn họ nhất định có chung người quen hoặc là bạn bè."
Trần Trí Dương bỗng nhiên trầm mặc một hồi, hỏi: "Cậu cảm thấy, Phương Vũ còn sống không?"
Sở Hành Vân trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, y nhìn dòng xe cộ phía trước dưới ánh nắng ấm áp, trong mắt có một tia rời rạc cùng hoảng hốt, y thốt lên: "Lành ít dữ nhiều."
Mất tích đến mười mấy ngày, không nhận được bất kỳ cuộc gọi tống tiền nào, nói rõ đối phương không phải vì tiền tài, mà là mệnh. Coi như có thể tìm được Phương Vũ trở về, hơn nửa đã thành thi thể.
Lần nữa lên đường chạy đến cao ốc Thuyền cứu nạn, Sở Hành Vân đem bản lĩnh nhất tâm nhị dụng của mình phát huy đến cùng cực, suy nghĩ đến hiện trường tử vong của Chu Thế Dương, đồng thời còn có thể chú ý đến tín hiệu đèn giao thông trên đường. Cho nên cũng quên mất mục đích của chuyến này, mãi đến tận khi dừng xe ở bãi đậu xe lộ thiên của cao ốc Thuyền cứu nạn, y mới bừng tỉnh nhớ tới, đúng vậy, vì Hạ Thừa.
"Đội trưởng."
Dương Khai Thái đứng bên cạnh xe bỗng nhiên gọi y một tiếng.
Sở Hành Vân đang vô cùng gấp gáp, nhíu mày quay đầu lại nhìn cậu.
"Em không đi lên đâu."
Dương Khai Thái dừng một chút, lại nói: "Em đi giúp Trần đội trưởng tìm xe của Chu Thế Dương."
Vẻ mặt cậu kiên nghị lại quả quyết, trong ánh mắt cũng không có vẻ nghi ngờ cùng bất an trước khi tìm được bằng chứng, giống như tìm được xe của Chu Thế Dương, sẽ tìm được chứng cứ chứng minh Chu Thế Dương không có liên quan đến vụ án.
Sự cố chấp cùng thiên về tình cảm biểu hiện quá mức rõ ràng trong mắt cậu, rõ ràng đến mức khiến Sở Hành Vân cảm thấy nếu như cậu dùng loại tâm thái này tham dự điều tra vụ án của Chu Thế Dương, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
Sở Hành Vân đi tới trước mặt cậu, nắm lấy bờ vai cậu, nhìn vào mắt cậu nghiêm túc nói: "Đem tình cảm riêng tư của em cùng Chu Thế Dương đặt sang một bên, em là cảnh sát, hiện tại đang tra án, ngoại trừ tra ra chân tướng, chuyện khác đều không thể làm, có hiểu không?"
Dương Khai Thái bị khí tràng tỏa ra từ người y ép đến mức phải gắng sức chống đỡ, từ lúc bắt đầu làm cảnh sát tới nay đây là lần đầu tiên cậu tập trung quá mức vào một vụ án đến như vậy. Đôi mắt đen quá mức lại lộ ra chút dữ tợn vì ẩn giấu sự kiên trì không gì lay chuyển được. Kể từ khi Đàm Kiêu được bảo lãnh thả ra, cậu liền thể hiện sự kiên trì và quyết tâm tiến về phía trước giống như một tử sĩ. Giống như cậu đã biết được hung thủ là ai, mục tiêu rất rõ ràng, lúc này trong đôi mắt cậu khát vọng báo thù quá mức rõ ràng, cho nên khiến cho cậu thoạt nhìn không giống một cảnh sát hình sự, càng giống như một binh lính dưới trướng tướng quân thời khắc chuẩn bị xông pha chiến đấu đánh hạ thành trì.
Thực ra, một cảnh sát hình sự không có quá nhiều lòng căm thù tội phạm và căm hận kẻ sát nhân. Bọn họ cần phải luôn giữ vững công chính và tâm tính bình tĩnh, giữ một khoảng cách với máu tươi cùng tử vong, khắc ghi chính mình có thân phận một người đứng xem, mà không phải là người tham dự vào tình tiết vụ án.
Thế nhưng Dương Khai Thái, giống như là đã tham dự vào.
"Anh yên tâm, đội trưởng."
Ánh mắt của Dương Khai Thái có hơi buông lỏng, nhưng cậu rất nhanh liền khôi phục sự kiên trì của chính mình, nói với Sở Hành Vân: "Em biết em nên làm như thế nào."
Nhìn theo Dương Khai Thái lên xe taxi rời đi, Sở Hành Vân quay người đi vào cao ốc Thuyền cứu nạn.
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc có mấy người vây quanh, ngoại trừ Tiếu Thụ cùng Hà Vân Thư còn có hai vị giám đốc bộ phận cấp cao.
Tiếu Thụ thấy y từ trong thang máy đi ra, liền vội vàng tiến lên vài bước đón y.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sở Hành Vân không dừng bước đi về phía văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt cửa.
"Khoảng nửa giờ trước, tiên sinh nhận được một bưu kiện nặc danh."
Sở Hành Vân thử đẩy cửa, phát hiện cửa phòng làm việc bị khóa lại từ bên trong.
"Bưu kiện gì?"
Y một bên xoay chốt cửa một bên hỏi.
Tiếu Thụ nói: "Một con gấu trắng, cũng không có gì kỳ lạ, thế nhưng khi tiên sinh nhìn thấy con gấu trắng đó hắn liền ——"
Nói tới đây, Tiếu Thụ dừng lại.
Sở Hành Vân quay đầu lại nhìn anh ta, nôn nóng giục: "Nói tiếp đi?"
Trên mặt Tiếu Thụ hiện lên vẻ bất an sâu sắc: "Hắn thật giống như bị giật mình."
Sở Hành Vân sửng sốt, một cảm giác hoảng hốt khó hiểu bò lên sống lưng y, khiến y trong giây lát hoảng sợ. Sau đó y nắm chặt tay nắm cửa: "Hạ Thừa?! Mở cửa ra!"
Lúc này Hà Vân Thư vội vàng đi vào phòng thư ký, một lát sau cầm một chiếc chìa khóa trở về, đưa cho Sở Hành Vân: "Đây là chìa khóa văn phòng."
Sở Hành Vân mở cửa phòng làm việc, liếc nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ sát đất.
Hạ Thừa ngồi trên ghết sofa trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa, đôi mắt tĩnh mịch không nhúc nhích nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, trời cao, cùng những vật đang không ngừng qua lại trong không gian.
Những con người đó, bị bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng bằng sắt thép và bê tông không khác gì những con rối, bọn họ là từng cá thể không chút liên quan gì đến nhau, lại xây dựng lên một hệ thống xã hội khổng lồ nực cười. Bọn họ dùng huyết thống để duy trì mối quan hệ, dùng tình cảm để kết nối với người khác, dùng sự sống và cái chết để phân biệt linh hồn với xác thịt.
Bọn họ sinh ra ở thế giới này, lớn lên ở thế giới này, sau đó lại chết ở thế giới này. Thế giới này ngoại trừ mang lại cho bọn họ những dục vọng không cách nào thỏa mãn cuối cùng phải trầm luân trong thống khổ, ngoài ra cái gì cũng không cho được. Mà bọn họ lại liều mạng để kết nối với thế giới này, mưu toan muốn thế giới này nhớ kỹ bọn họ, bọn họ làm tất cả đơn giản là vì kéo dài cái chết của chính mình, muốn cứu lấy sự cô độc của chính mình, đây là tâm nguyện thấp hèn cỡ nào. Nhưng cho dù là nguyện vọng thấp hèn đến như vậy, lại có bao nhiêu người có thể đạt thành, bọn họ thật sự có người yêu thương sao? Có người quan tâm sao? Nếu như ngày mai thế giới đến ngày tận thế, có người sẽ nguyện ý ôm lấy bọn họ cùng đi đến hoàng tuyền sao?
Không có, tuyệt đối không có.
Nếu không có, tại sao bọn họ còn muốn giãy dụa? Tại sao còn muốn nỗ lực? Nếu thống khổ như vậy cô đơn như vậy, vậy thì đơn giản, đi chết là xong ——
Hạ Thừa nhìn đám người dưới mặt đất, thần sắc trên mặt lạnh lùng mà khinh bỉ, ánh mắt lạnh lẽo như ma quỷ.
Ma quỷ kia ở trên lầu cao, bị vây bên trong thành phố, thiện lương cùng ấm áp bên trong ngày càng bị phá hủy, bóng tối cùng tội ác rồi sẽ cắm rễ xuống nền đất trong thành phố, ngày ngày quanh quẩn qua lại, du đãng. Nếu như nói xã hội loài người là một vùng biển mênh mông rộng lớn, như vậy những quỷ ảnh này chính là đang tuần tra ở trong vực sâu vạn trượng, bồi hồi ngàn năm. Khẽ hôn lên mặt biển yên bình lại dơ bẩn, như quỷ gào.
Có một chốc như vậy, Hạ Thừa cảm thấy trong người có một loại cảm giác không trọng lượng, giống như cả tòa cao ốc Thuyền cứu nạn theo linh hồn của hắn mà sụp đổ, đập về phía đám người hèn hạ mà sống, hèn hạ mà chết ——
Tiếng cửa mở cùng tiếng đóng cửa phía sau cũng không gây nên sự chú ý đối với hắn, linh hồn của hắn còn đang du đãng ở bên trong vực sâu vạn trượng, va chạm tới lui, không tìm được đường ra.
Sở Hành Vân đóng cửa lại, bước nhanh tới chỗ hắn, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay phải của hắn đang đặt trên tay vịn ghế sofa, ngón tay của hắn vô lực buông xuống, chỉ về tâm trái đất, bên bờ tử vong.
Chạm đến nhiệt độ trên người hắn, Sở Hành Vân mới phát giác khắp toàn thân hắn lạnh như băng.
Y sờ mặt Hạ Thừa, phát hiện ánh mắt Hạ Thừa không dừng lại ở trên người y, mà là xuyên qua thân thể y, xuyên qua văn phòng cửa sổ sát đất, thậm chí là xuyên qua thành phố Ngân Giang, không biết theo tư tưởng của hắn đã đi đến nơi nào.
"Hạ Thừa? Em có nhìn thấy anh không? Hạ Thừa?!"
Sở Hành Vân bỗng nhiên dùng sức nắm chặt say gáy Hạ Thừa, có lẽ lực đạo quá lớn làm đau Hạ Thừa, mới khiến cho ánh mắt tan rã của hắn từ chân trời trở về, như thể lấy lại được con diều đã bay mất.
Mới vừa nãy, Sở Hành Vân thật sự cho là hắn đã đi rồi. Tuy rằng giờ phút này Hạ Thừa đang ngồi ở đây trên ghế sofa, thế nhưng giống như có một bức bình phong vô hình ngăn cản ở giữa bọn họ, đem bọn họ ngăn cách bởi không gian bất đồng. Hạ Thừa ở trong bóng tối, y ở ngoài sáng, thân ở bóng tối Hạ Thừa lại đang ngồi giữa ánh mặt trời, ánh mặt trời cơ hồ muốn hòa tan hắn.
Thần sắc đóng băng trong mắt Hạ Thừa dần dần ấm lên, trong ánh mắt toát ra sự mệt mỏi cùng mờ mịt, có vẻ như linh hồn hắn đã du đãng dưới vực sâu vạn trượng, eo biển đá ngầm, kiệt sức không chống đỡ nổi quay trở về khởi điểm nơi thoát khỏi thực tế rơi vào ảo cảnh.
"Anh Hành Vân ——"
Thanh âm của hắn quá thấp, quá nhẹ, ngữ điệu run rẩy lại yếu ớt, như là mang theo thăm dò cùng không thể tin tưởng, Sở Hành Vân thậm chí còn thấy được những sinh vật trong bóng tối giãy dụa trong mắt hắn hồi lâu, mới có thể xé rách bóng tối, ngạc nhiên mừng rỡ cùng cảm động khi thấy ánh sáng ban ngày.
Sở Hành Vân bỗng nhiên đứng lên, đem Hạ Thừa ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy.
"Anh đây."
Hạ Thừa giơ tay lên ôm chặt lấy eo y, như là người đang chìm xuống nước ôm được khúc gỗ duy nhất lênh đênh trên mặt biển.
"Em làm sao vậy?"
Sở Hành Vân xoay nhẹ sau gáy hắn, thấp giọng hỏi.
Hạ Thừa: "Em nhìn thấy một đồ vật đã biến mất rất lâu."
"Thứ gì?"
Hạ Thừa buông y ra, khom lưng nhặt con gấu trắng từ trên sàn nhà lên, đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo cơ hồ cùng màu sắc với món đồ chơi nhồi bông không có sự sống.
Sở Hành Vân cầm con gấu trắng từ trong tay hắn, lật qua lật lại nhìn một lần, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, ngoại trừ tay chân con gấu này bị trói lại bằng dây thừng.
"Đây chính là chuyển phát nhanh mà em nhận được? Ai gửi?"
Y hỏi.
Hạ Thừa lấy mắt kính xuống, lộ ra viền mắt mơ hồ đỏ lên, nhắm mắt lại xoa xoa mi tâm, mệt mỏi vô lực nói: "Cái người kia."
Tuy rằng Hạ Thừa không nói rõ, thế nhưng Sở Hành Vân lập tức hiểu ra 'Cái người kia' mà Hạ Thừa nói là ai.
Sau vài giây sửng sốt, y tựa như trải qua một tràng thiên kiếp, huyết sắc trên mặt rút đi, nhiệt độ cả người lạnh lẽo, cơn giận không giải thích được trong đầu y như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
"Không thể, tên khốn kiếp kia đã chết!"
Nhắc đến vụ bắt cóc mười ba năm trước, nhắc đến tên ác ma kia, đối với bọn họ mà nói là một hình phạt vô cùng tàn khốc, là quá khứ mà bọn họ liều mạng lãng quên.
Như là an ủi Hạ Thừa, lại càng giống như đang thuyết phục chính mình, Sở Hành Vân khom lưng nắm lấy vai Hạ Thừa, hai mắt đỏ sậm nhìn hắn, hàm răng không tự chủ run lên, cật lực bình tĩnh lại nói: "Hạ Thừa em nghe đây, hắn đã chết rồi, mười ba năm trước đã chết rồi, em quên rồi sao? Lúc hắn bị xử tử Hạ Doanh còn đến hiện trường, nếu như em không yên tâm, chúng ta gọi điện thoại cho Hạ Doanh, chúng ta tìm anh ấy xác thực ——"
Nói rồi, y lấy điện thoại di động ra muốn tìm số của Hạ Doanh, thế nhưng hai tay cầm điện thoại vẫn luôn run rẩy, điện thoại suýt nữa cầm không vững.
So với y, Hạ Thừa trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là kinh hoàng và sợ hãi đã tản đi, cho nên hắn ngăn cản Sở Hành Vân gọi điện thoại cho Hạ Doanh, nắm lấy tay y nhìn vào mắt y, ngữ khí thâm trầm lại nhẹ nhàng: "Là hắn, hắn trở về, trở về tìm em. Anh có biết con gấu trắng này đại biểu cho cái gì không? Nó chính là em."
Phần còn lại Hạ Thừa không nói ra, bởi vì hắn nhìn thấy Sở Hành Vân hiện tại đang cực kỳ tức giận, trên bờ vực sụp đổ.
Thời gian đã trôi qua mười ba năm, bóng tối quay trở lại giống như thủy triều lên khiến phẫn nộ cùng hổ thẹn trong lòng y liên tục dâng cao đánh mất hết thảy kiên cường cùng dũng khí của y, nghe Hạ Thừa nói thêm một chữ, y sẽ phát điên mất.
Sở Hành Vân lại trở về đêm giao thừa năm đó, biến thành một thiếu niên phải đứng giữa hai lựa chọn tàn khốc.
Không chỉ có Hạ Thừa, y cũng bị ép vào tuyệt cảnh, thậm chí tuyệt cảnh so với Hạ Thừa còn vô cùng khó khăn hơn, một khi đã bước lên không còn đường quay trở lại.
Y đem con gấu trắng bị trói hai tay hai chân kia ném mạnh về phía cửa văn phòng, hai mắt đỏ ngầu nóng nảy đi vòng quanh tại chỗ, giống như một con thú hoang bị nhốt trong lồng không tìm được lối ra, cả người sôi trào lửa giận cùng sát khí, mà lại không tìm được kẻ địch, chỉ có thể mờ mịt lại thất bại nổi giận với chính mình.
Bỗng nhiên y nắm lấy vai Hạ Thừa, con ngươi sung huyết yêu dị kiên định nhìn thẳng vào mắt Hạ Thừa, ngón tay dùng sức giống như muốn xuyên thấu xương bả vai hắn, đè nén lửa giận ngùn ngụt, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đã trở về, không kẻ nào có thể mang em đi lần thứ hai, ai cũng đều không thể!"
Bây giờ nhớ lại đại kiếp nạn kia, Hạ Thừa đã không còn chút uất hận nào với y, hắn chỉ là không nói cho Sở Hành Vân biết, hắn từ lâu đã tha thứ cho y. Bởi vì đối với hắn tình yêu của hắn dành cho Sở Hành Vân vô cùng sâu đậm, chút oan ức cùng hận ý kia quả thực nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Hạ Thừa chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, hỏi: "Anh sẽ bảo vệ em sao?"
Sở Hành Vân bỗng nhiên từ trên mặt hắn thấy được bóng dáng của tiểu Hạ Thừa năm đó, sự ngây thơ trong sáng, không chút dè dặt tin tưởng y, dựa dẫm vào y.
"Anh sẽ."
Sở Hành Vân nhìn vào hai mắt hắn, từng câu từng chữ trịnh trọng giống như tuyên thệ: "Anh lấy tính mạng mình ra cam đoan với em, Hạ Thừa, anh sẽ bảo vệ em. Bất luận dùng biện pháp gì, phải trả cái giá gì, từ nay về sau anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em nữa, xin em hãy tin tưởng anh."
Trong mắt Hạ Thừa dần hiện lên lân quang thiêu đốt trong đêm đen, trên mặt lộ ra vẻ đơn thuần, nụ cười giản đơn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì, anh yêu em chứ?"
Cổ họng Sở Hành Vân nghẹn lại, viền mắt như bị khói hun vào ngấn nước lại run rẩy kịch liệt, khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, nói: "Đúng vậy, anh rất yêu em."
Hạ Thừa giơ tay lên đè lại bàn tay y đang đặt trên mặt mình, nhắm mắt lại thờ dài một hơi thật trầm: "Em cũng vậy, em cũng rất yêu anh."
Nếu anh yêu em, vậy thế gian này, vẫn còn có thể lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro