
Chương 86: Mưu sát cấp một 【10 】
Buổi tối, chín giờ năm mươi ba phút, cục thành phố nhận được báo án.
Vừa vặn lúc đó Sở Hành Vân cùng Kiều Sư Sư đang trên đường từ chi đội khu Đông Thành trở về văn phòng cục thành phố, thời điểm đi qua phụ cận đại lộ Vọng Kinh, bộ đàm của Sở Hành Vân đặt trên bệ lái xe vang lên.
Phó Diệc nói: "Câu lạc bộ giải trí Thục Vương Cung phát sinh án mạng, ai có thể mau chóng đến hiện trường?"
Thục Vương Cung?
Sở Hành Vân quan sát đường xá phía trước, dành ra một tay cầm lấy bộ đàm: "Tôi đến trước bảo vệ hiện trường, bảo Tô Uyển mau đến."
Kết thúc cuộc gọi, y ném bộ đàm lên bệ lái, mắt nhìn phía trước căn dặn Kiều Sư Sư: "Ngồi cho vững."
Kiều Sư Sư lập tức nắm chặt dây an toàn: "Lão đại, em thấy xe mới của anh khá là bá đạo, cố gắng đừng để xảy ra tai nạn xe cộ nha."
Sở Hành Vân quay đầu nở nụ cười với cô, lập tức đạp mạnh chân ga liên tiếp vượt qua ba chiếc xe, ở ngã tư đường phía trước đánh tay lái về phía bên phải, lốp xe cọ xuống mặt đường rẽ ngoặt ở khúc cua nguy hiểm.
Land Rover mang theo bóng đêm chui vào quảng trường nhỏ chếch đối diện Thục Vương Cung, vòng vo quẹo vào bãi đỗ xe. Sở Hành Vân từ trên xe bước xuống, trong lòng thầm khen một tiếng đúng là xe tốt, động cơ mạnh mẽ, phanh lại vô cùng nhạy, sau đó cùng Kiều Sư Sư đầu óc đang choáng váng xuyên qua đường cái đi về hướng câu lạc bộ giải trí Thục Vương Cung.
Đứng trước cánh cửa kính xoay tròn, Sở Hành Vân bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía bãi đậu xe lộ thiên.
Kiều Sư Sư men theo ánh mắt y tìm kiếm, nhướng cặp mày thon dài, hơi kinh ngạc nói: "Xe của Hạ tiên sinh?"
Còn không phải sao, biển số của chiếc xe Ford SUV kia vẫn như cũ là một chuỗi số 7, chính là xe của Hạ Thừa.
Sở Hành Vân nhíu mày, vẻ mặt u ám ngẩng đầu liếc nhìn tầng cao nhất ánh sáng bắn ra bốn phía của Thục Vương Cung, Kiều Sư Sư thấy y tựa hồ nghiến răng nghiến lợi, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, sau đó đẩy cửa xoay tròn đi vào đại sảnh lầu một Thục VươngCcung.
Tại đại sảnh lầu một, quản lý đang đứng chờ nhìn thấy y khí tràng mạnh mẽ không giống với người thường, vội vàng nghênh đón: "Các cậu là cảnh sát phải không? Làm ơn đừng gây ra động tĩnh quá lớn, lặng lẽ đem thi thể đi đi, ngàn vạn lần đừng để kinh động đến đại nhân vật trong tòa nhà này."
Khuôn mặt Sở Hành Vân tối sầm lại liếc nhìn hắn một cái, đè nén bực dọc, lạnh lùng nói: "Chúng tôi ở bên tổ chống mại dâm, ngày hôm nay đến để điều tra các anh, một lát nữa sẽ có nhiều người đến."
Quản lý đại sảnh như bị sét đánh, đứng đờ người ra.
Sở Hành Vân tiến lên phía trước vài bước, quay đầu lại nhíu mày không nhịn được nói: "Dẫn đường đi! Chờ bị điều tra có đúng không?!"
Lầu ba là khu nghỉ ngơi, chủ yếu chuẩn bị cho quán bar lầu một cùng hộp đêm tầng cao nhất săn người thành công. Khách hàng tự sinh tự tiêu, mỗi ngày đều kín khách, thậm chí cần phải hẹn đặt trước.
Hiện trường phát sinh án mạng là tại lầu ba số 106 phòng tổng thống, có vẻ như quản lý vì không muốn to chuyện nên đã dọn hết khách ở tầng này. Hắn tự cho là thông minh khiến Sở Hành Vân khó giải thích được càng tức giận hơn, lúc này liền bắt hắn tìm hết người về tập hợp tại đại sảnh lầu một.
Lầu ba cũng không phải là không còn ai, có nữ công nhân vệ sinh đã phát hiện ra thi thể, còn có Trâu Ngọc Hành cùng... Hạ Thừa.
Hạ Thừa lười biếng dựa vào bức tường đang treo một bức tranh sơn dầu phương Tây, hai tay nhét trong túi quần tây, vẫn đang nhìn cánh cửa phòng 106 mở ra hơi trầm tư, chợt nghe Trâu Ngọc Hành ở bên cạnh hắn hô một tiếng: "Sở đội trưởng."
Thật không dễ dàng, Sở Hành Vân rốt cuộc cũng chịu lộ diện.
Hạ Thừa ngoẹo cổ, âm thầm quan sát y từ đầu đến chân một lần, thấy y vẫn mặc bộ quần áo ngày biến mất đó, cũng đã biết y ngay cả thời gian về nhà thay quần áo khác cũng không có, vì vậy có hơi nguôi giận. Vừa định đi về phía y, liền thấy Sở Hành Vân bỗng nhiên đưa ánh mắt liếc tới đây, sắc mặt cực kỳ không dễ nhìn nhìn hắn chằm chằm vài giây, cái mặt đen như sát thần.
Hạ Thừa có chút buồn bực, trong lúc hắn còn đang do dự, Sở Hành Vân đã đi tới trước mặt hắn.
"Các cậu ở đây làm gì?"
Y mặt đầy nghiêm túc, lấy việc công làm việc tư hỏi ra câu này, ánh mắt sắc bén như dao lướt qua trên mặt Hạ Thừa, dừng trên người Trâu Ngọc Hành.
Hạ Thừa còn chưa kịp nói, liền nghe Trâu Ngọc Hành cười đáp: "Tiêu khiển chứ làm gì, anh mau vào xem một chút đi Sở đội trưởng, bên trong có người chết đó."
Sở Hành Vân đi tới cửa nhìn vào bên trong, từ cánh cửa khép hờ nhìn thấy bên trong phòng ngủ một người đàn ông nằm úp sấp trên thảm trải sàn, y liếc mắt ra hiệu cho Kiều Sư Sư, Kiều Sư Sư liền bước vào trong phòng.
"Ai đã đặt căn phòng này?"
Y hỏi người quản lý đại sảnh.
Còn chưa kịp đáp lời Hạ Thừa đã giành nói: "Đàm Kiêu."
Sở Hành Vân quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước, khiến người nhìn thấy rất muốn trốn tránh: "Hắn ở đâu?"
Hạ Thừa vỗ vỗ một căn phòng ở bên tay trái, nói: "Ở bên trong, vừa nãy hắn muốn rời khỏi đây, em liền khóa hắn lại ở bên trong."
Sở Hành Vân lại nhìn về phía quản lý đại sảnh: "Anh đi trích xuất camera giám sát tầng này ra."
Quản lý tiền sảnh liền làm theo.
"Lão đại! Là Chu Thế Dương!"
Kiều Sư Sư bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên.
Nhưng lúc này Sở Hành Vân lại ôm cánh tay dựa vào cửa, có chút mất tập trung, trong đầu không lập tức nhớ ra được cái tên Chu Thế Dương này.
"Còn thở không?"
Y mặt lạnh hỏi.
Kiều Sư Sư thở dài: "Không còn."
Người chết trong phòng cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của y, Sở Hành Vân bất thường đứng tại chỗ ôm cánh tay trầm mặc một hồi, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Hạ Thừa chằm chằm, khóe môi cười như không cười đi về phía hắn, hỏi: "Vậy cậu đặt căn phòng nào?"
Hạ Thừa rũ mắt nhìn y, nói: "Em?"
Sở Hành Vân bỗng nhiên giơ tay tóm chặt cổ áo sơ mi của hắn, khiến cho hắn phải cúi đầu xuống, ánh mắt sắc lạnh như dao bọc hàn quang, cười lạnh nói: "Phải, cậu đặt phòng nào? Người đâu? Mang ra đây cho tôi nhìn một chút."
Hạ Thừa chỉ mất chưa đến mấy giây liền hiểu rõ vì sao y lại nổi giận như vậy. Thật kỳ lạ, Sở Hành Vân không tin tưởng hắn, lẽ ra hắn nên tức giận, thế nhưng hắn lại không có bao nhiêu tức giận, trái lại còn có mấy phần mừng thầm.
Mắt thấy Sở Hành Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng sắp tức điên lên rồi, hắn rất không biết xấu hổ muốn cười, thế nhưng hắn nhịn được, hơn nữa che giấu cũng rất tốt, đang muốn nói nói liền nghe thấy Sở Hành Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Mới hai ngày, Hạ Thừa, tôi mới hai ngày không gặp cậu!"
Ánh mắt Hạ Thừa hơi lóe lên, hắn mím môi im lặng một hồi, sau đó nói: "Ba ngày."
"...A?"
"Hôm nay là ngày thứ ba."
Trêu y một hồi, Hạ Thừa thấy đủ liền thôi, bởi vì hắn nhìn ra y muốn động thủ với hắn rồi.
Trước khi Sở Hành Vân động thủ, hắn vội nói: "Anh muốn gặp hắn?"
Sở Hành Vân mặt không cảm xúc nhìn hắn: "Nếu cậu đã nói như vậy, vậy thì gặp đi."
Hạ Thừa mím môi cười cười, liếc nhìn hai bên trái phải hành lang, phát hiện cuối hành lang bên phải có một bức tường gương màu bạc cắt thành vô số hình thoi. Vì vậy hắn đè lại bờ vai y quay người y về hướng bên phải, nói: "Anh xem."
Sở Hành Vân nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, đôi mắt che kín mây đen của y khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt hơi dịu đi một chút, hất tay Hạ Thừa ra quay người lại đối mặt với hắn, nhỏ giọng tức giận nói: "Bớt làm bộ với tôi đi, tối hôm nay cậu tới đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?!"
Hạ Thừa xoa xoa cổ tay bị y đập đến đỏ hồng, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói với Trâu Ngọc Hành đang đứng một bên xem trò vui: "Giải thích chút đi, nguyên nhân tối hôm nay tôi xuất hiện ở đây."
Mối quan hệ mờ ám giữa hai người này vào lúc này đã quá rõ ràng, Trâu Ngọc Hoành vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng không quên giúp Hạ Thừa tẩy rửa oan khuất, đem nguyên nhân bọn họ xuất hiện tại Thục Vương Cung giải thích rõ ràng.
Sở Hành Vân nghe xong, nửa tin nửa ngờ nói: "Thật không?"
Hạ Thừa nở nụ cười, nhìn vào mắt y nghiêm túc nói: "Em đã từng gạt anh sao?"
Sở Hành Vân chăm chú nhìn mặt hắn một lát, sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thời điểm lần thứ hai mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, nói: "Em hãy nghe cho kỹ, Hạ Thừa, anh với em là vô cùng nghiêm túc, nếu như em cảm thấy anh không quan tâm em ở bên ngoài làm chuyện gì, vậy thì em hoàn toàn sai lầm. Anh nói cho em biết, anh rất quan tâm, hơn nữa anh không cho phép. Không phải em bảo anh phải nhớ kỹ thân phận của chính mình sao? Em cũng phải nhớ kỹ thân phận của chính em!"
Hạ Thừa bình tĩnh nhìn y mỉm cười, sau đó nắm chặt lấy bờ vai y, nhẹ giọng nói: "Rất rõ, bạn trai của Sở Hành Vân, em rất rõ ràng thân phận của mình. Nếu như anh không yên tâm, vậy ngày mai em sẽ đem dòng chữ này xăm lên ngực mình, cả đời cũng không xóa đi được."
Lời tâm tình của hắn rất êm tai, thế nhưng lúc này Sở Hành Vân cũng đang để tâm đến vụ án, không bị hắn lay động mấy phần, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn mấy giây, có vẻ như đang suy tính xem lời nói này là thực hay giả.
Kiều Sư Sư bỗng nhiên chạy tới cửa gọi y: "Lão đại, anh mau vào đây đi."
Vì vậy Sở Hành Vân rời khỏi Hạ Thừa đi về phía phòng 106, lúc đến cửa còn quay đầu lại chỉ vào hắn nói: "Khoan hãy đi, ở lại làm ghi chép đã."
Người chết Chu Thế Dương, nam, hai mươi bốn tuổi, vì tuổi còn trẻ, chưa lập được chiến tích gì, cho nên điều đáng giá duy nhất ghi lại trong hồ sơ là —— em trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Phong Chu Cừ Lương.
Sở Hành Vân còn nhớ cậu ta, ấn tượng Chu Thế Dương để lại cho y vẫn còn là một chàng trai trẻ tuổi cổ áo dính đầy phấn hoa, luôn nở nụ cười hiền lành và thân thiện với mọi người xung quanh. Mà giờ khắc này cậu nằm ngoài trên thảm trải sàn trong phòng tổng thống 106 của câu lạc bộ giải trí Thục Vương Cung, bị người ta tập kích từ sau lưng, toàn bộ phần sau gáy của cậu bị một vũ khí sắc nhọn xuyên thủng, dòng máu đặc chảy xuống cổ, nhuộm đỏ tấm thảm trải sàn.
Phát hiện thi thể chính là người quét dọn phòng, lúc dọn vệ sinh phòng 106 vẫn còn chưa phát hiện thi thể, mà là khi dọn phòng 107 ở bên cạnh phát hiện nước khử trùng để quên ở nhà vệ sinh phòng 106. Vì vậy bà quay trở lại để lấy, vừa vặn thấy từ trong phòng 106 một người đàn ông lao ra, sau đó qua cánh cửa khép hờ nhìn vào bên trong phòng ngủ, thấy một người đàn ông nằm úp sấp chảy đầy máu tươi.
Lúc Đàm Kiêu đang muốn chạy trốn tình cờ bị Hạ Thừa cùng Trâu Ngọc Hành bắt gặp, sau đó bị Hạ Thừa bắt trở về hiện trường vụ án.
Xung quanh Chu Thế Dương cũng không có dấu vết gì, trên người cậu chỉ có một vết thương trí mạng, sau khi Tô Uyển kiểm tra thi thể, liền báo ra thời gian tử vong: "Thời gian tử vong là từ chín giờ hai mươi đến chín giờ bốn mươi, cách hiện tại không tới một tiếng đồng hồ."
Tô Uyển vạch miệng vết thương dính đầy máu đã đông lại, nói: "Nguyên nhân cái chết là bị chấn thương nặng sau đầu, dẫn đến sốc hôn mê mất máu quá nhiều mà chết. Bề mặt vỡ của hộp sọ đều đặn, sâu bằng chiều rộng hai ngón tay, đường kính của hộp sọ bị vỡ khoảng hai centimet, có thể thấy đó là một hình vòng cung đều, nên tôi nghĩ hung khí giết người phải là một loại vũ khí sắc bén có tay cầm giống như cái muôi."
Vừa nói, cô vừa giơ thứ bột màu nâu sậm to bằng hạt đậu trên đôi găng tay trắng dính đầy máu của mình lên và đưa cho Sở Hành Vân xem: "Hơn nữa còn là một công cụ bằng sắt."
Sở Hành Vân hơi trầm tư: "Chùy sắt?"
Tô Uyển gật đầu: "Tương tự vậy."
Thế nhưng trong phòng không phát hiện hung khí, bao gồm cả trên người Đàm Kiêu, cũng không phát hiện thứ đồ sắt gì tương tự như vậy. Điều đó có nghĩa là hung thủ đã có chuẩn bị từ trước chứ không phải dùng hung khí ngay tại chỗ, rất có thể sau khi giết người đã mang hung khí rời khỏi hiện trường vụ án, vậy thì Đàm Kiêu trong tay không có vũ khí —— là hung thủ sao?
Một số cảnh sát hình sự phân tán trong phòng để chụp ảnh và thu thập bằng chứng, Sở Hành Vân bảo người dịch chuyển giường đi, ở gầm giường, tủ quần áo, đều không phát hiện ra thứ đồ sắt nào có thể giết chết người được.
Y rời khỏi phòng ngủ, đứng ở bên ngoài phòng khách nhìn vào bên trong phòng ngủ, từ góc độ này nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy Tô Uyển cùng hai cảnh sát hình sự bận rộn vây quanh thi thể. Giả sử tên sát nhân xuất phát từ vị trí của y, tay cầm hung khí, đi vào trong phòng của Chu Thế Dương, thừa dịp cậu không đề phòng, từ phía sau cầm hung khí đập mạnh về phía sau gáy cậu, một đòn trí mạng.
Sở Hành Vân gọi người dọn vệ sinh đi vào, bảo bà nhìn trong phòng xem có thiếu đồ vật nào hay không, bác gái dọn vệ sinh bị kinh sợ, run lập cập đi quanh phòng một lượt, cuối cùng nói với Sở Hành Vân: "Đồng chí cảnh sát, cái gì cũng không thiếu."
Sở Hành Vân không nhịn được cau mày hỏi: "Lần đầu tiên dì vào phòng dọn dẹp không phát hiện thấy thi thể sao?"
Dì dọn vệ sinh nói: "Không có, chúng tôi chỉ có chìa khóa cửa chính, mỗi gian khách phòng ngủ đều có chìa khóa riêng, vì tôn trọng việc riêng tư của khách hàng, nếu khách hàng không yêu cầu trực tiếp, chúng tôi không thể tự ý vào trong phòng ngủ quét dọn."
Sở Hành Vân đứng ở phòng khách nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên chú ý tới ở hướng nam có một cánh cửa sổ khép kín, y đi tới bên cửa sổ, phát hiện cửa sổ rất lớn, đủ cho một người có thể ra vào, hỡn nữa bên ngoài của sổ là ban công hẹp dài vững chắc, đi thông hai bên trái phải căn phòng, thế nhưng cửa sổ lúc này lại đang khép chặt.
Y gọi dì dọn vệ sinh đến hỏi: "Cửa sổ này có thể mở ra từ bên ngoài không?"
Dì dọn vệ sinh nói: "Không được, chỉ có thể mở từ bên trong ra."
"Vừa nãy lúc dì vào đây quét dọn, cửa sổ là đang khóa kín sao?"
"Đúng vậy."
"Khách thuê có chìa khóa không?"
"Không có, chỉ có chúng tôi mới có chìa khóa cửa sổ."
Sở Hành Vân rơi vào trầm tư, nếu cửa sổ khóa kín, vậy thì căn phòng này nghiễm nhiên chỉ có một đường ra, đó chính là cửa chính. Nói cách khác, kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là Đàm Kiêu đã ra vào phòng trong khoảng thời gian Chu Thế Dương tử vong. Huống hồ căn phòng 106 này là do Đàm Kiêu đặt, người biết trước Chu Thế Dương sẽ bước vào căn phòng này cũng chỉ có mình Đàm Kiêu, thế nhưng —— hung khí ở đâu?
Sở Hành Vân đi tới cửa, nhìn thấy Đàm Kiêu ngồi xổm ở một bên hành lang sa sút cùng hoảng sợ. Khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo lại tái nhợt, giống như gặp phải ác mộng, không chỉ như thế, Sở Hành Vân còn nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh âm trầm của hắn còn ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo cùng thâm ý.
Đàm Kiêu nhận thấy một ánh mắt nặng nề đang nhìn hắn chằm chằm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Hành Vân đứng ở cửa phòng 106. Con ngươi hắn lập tức co lại rồi mở lớn, như là cực kỳ sợ hãi y, thế nhưng một khắc sau lại tựa như coi y là nhánh cỏ cứu mạng nhào về phía y, túm chặt lấy tay y: "Tôi không có giết người, Sở đội trưởng, Chu Thế Dương không phải tôi giết, anh tin tôi, tin tôi đi a!"
Sở Hành Vân không hề bị lay động rút tay ra, giọng điệu lạnh lùng lại bình tĩnh, trong ánh mắt mang theo ý lạnh thấu xương: "Căn phòng này chỉ có một lối ra duy nhất là cửa chính, hơn nữa chỉ có cậu ra vào, nếu như Chu Thế Dương không phải là cậu giết, vậy thì là ai?"
Đàm Kiêu như là nhận ra được chính mình đã đi vào tuyệt cảnh, sắp mang trên lưng tội danh giết người, thân hãm lao tù.
Giống như bị gió mạnh bao phủ, cả người Đàm Kiêu run lên, huyết sắc trên mặt rút đi hết, Sở Hành Vân thấy được trong mắt hắn giống như phạm nhân bị xét xử sau khi biết được tin dữ , trong ánh mắt toát ra cực độ sợ hãi, cùng cực độ bất lực.
"Thế nhưng ——"
Hàm răng Đàm Kiêu không ngừng run rẩy, dùng mội đôi mắt ngấn lệ cùng tơ máu nhìn Sở Hành Vân, dùng hết chút khí lực cuối cùng: "Tôi không phải hung thủ sát hại Chu Thế Dương."
Sở Hành Vân vẫn rất bình tĩnh như trước, sợ hãi cùng tuyệt vọng y đã gặp quá nhiều, sự hoảng loạn và cầu cứu của Đàm Kiêu không đủ để khơi dậy sự thông cảm của y.
"Đây là căn phòng cậu đã đặt, là cậu hẹn gặp Chu Thế Dương ở đây sao?"
Sắc thái trong mắt Đàm Kiêu thay đổi kịch liệt, hắn như mắc phải bệnh tâm thần, lại giống như lạc vào trong mê cung, hoặc là nghe không hiểu vấn đề của Sở Hành Vân, cả người phảng phất như rơi vào trong ảo cảnh. Hắn ở trong ảo cảnh tìm tòi chung quanh, nhưng lại gặp phải muôn vàn trắc trở, mãi đến tận khi hắn mất đi phương hướng, hoàn toàn mê man.
Sở Hành Vân lại cảm thấy hắn không có vô tội như vẻ bề ngoài, sức quan sát từng trải qua nhiều tội ác liếc mắt một cái liền nhìn ra Đàm Kiêu không chịu nói ra nguyên nhân hẹn Chu Thế Dương tới đây, trong đó nhất định có chôn một bí mật rất lớn.
Y đang do dự có nên tới còng tay Đàm Kiêu mang về cục cảnh sát hay không, bởi vì từ lúc mới bắt đầu, điện thoại của y vẫn không ngừng rung lên, tên người gọi hiển thị —— giám đốc Đàm.
Lúc này Hạ Thừa trở về, hắn lấy chiếc điện thoại di động để ở quầy lễ tân trên lầu bảy cầm về giao cho Sở Hành Vân, nói: "Điện thoại di động của Chu Thế Dương."
Sở Hành Vân vừa định nhận lấy, chợt thấy Đàm Kiêu cướp lấy điện thoại di động.
Sở Hành Vân đột nhiên cau mày, bắt lấy cánh tay hắn bắt chéo ra sau lưng dùng sức ấn lên, Đàm Kiêu nhất thời mất lực, điện thoại di động rơi trên đất.
"Còng lại!"
Sở Hành Vân đẩy hắn về phía Triệu Phong.
Hạ Thừa nhặt điện thoại di động rơi trên đất lên, phủi đi màn hình không chút bụi bặm đưa cho Sở Hành Vân: "Em đụng phải Chu Thế Dương ở đại sảnh, sau đó cậu ta cùng em lên tầng cao nhất hộp đêm ngồi một lúc, lúc rời đi —— đại khái khoảng chín giờ mười phút. Lúc đó cậu ta nói với em là mở tiệc mời bạn ăn cơm ở lầu bảy, thế nhưng vừa nãy em có hỏi qua, cậu ta không có đặt phòng riêng ở lầu bảy, cũng không có mời ai cả."
Điện thoại của Chu Thế Dương có mật khẩu, nhất thời không mở ra được, Sở Hành Vân bỏ điện thoại vào trong túi vật chứng: "Nói cách khác, cậu ta nói dối?"
Hạ Thừa gật đầu: "Em với Trâu Ngọc Hành đối với cậu ta mà nói không tạo thành được bất cứ uy hiếp gì, ngày hôm nay gặp mặt cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp, nhưng cậu ta lại nói dối bọn em. Đây thật ra là một tư duy theo quán tính, khi đến một chỗ mục đích không đơn thuần thời điểm cần phải che dấu tai mắt người khác, tuyệt đại đa số người đều sẽ nằm ở trạng thái tự bảo vệ mình, nói dối đối tượng không cần thiết phải nói dối, ngược lại càng sẽ bại lộ ra nhiều thông tin hơn."
Sở Hành Vân rất hứng thú nhìn hắn: "Nói tiếp đi."
Ánh mắt Hạ Thừa trầm tĩnh nhìn một chút phòng 106 đầy cảnh sát hình sự đang đi lại, nói: "Cậu ta chột dạ, mục đích tới đây không đơn giản. Có lẽ, cậu ta chết cũng không phải rất vô tội."
Câu nói sau cùng, hắn nhìn Sở Hành Vân, ám quang bao phủ trong mắt.
Sở Hành Vân lại dời ánh mắt về phía cánh tay Đàm Kiêu đang bị Triệu Phong khống chế: "Ngày hôm nay tính là người và tang vật đều bắt được ở hiện trường, nếu như không phải cậu giết người, vậy cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao Chu Thế Dương lại xuất hiện trong căn phòng mà cậu đặt trước? Ngày hôm nay có phải là cậu ta và cậu có hẹn gặp? Nguyên nhân gặp mặt của các cậu là gì?"
Đàm Kiêu không giãy dụa, cũng không giải thích, giống như là đã chặn lại tất cả mọi người, lần thứ hai rơi vào không gian riêng của mình. Sở Hành Vân nhìn thấy trong mắt hắn sự đấu tranh cùng suy tính, mà cái y cần phải làm, chính là đào ra được tầng thâm ý mà Đàm Kiêu đang liều mạng che giấu kia.
Từ phía cuối cầu thang bỗng nhiên có hai người chạy tới, Dương Khai Thái thần sắc hoảng loạn lao nhanh trong hành lang, Phó Diệc cũng tăng nhanh bước chân đi theo phía sau cậu.
Dương Khai Thái giống như đã bị thương, Sở Hành Vân nhìn thấy cậu bưng trán, từ trong khe hở có tơ máu thấm ra ngoài.
Trong nháy mắt, Dương Khai Thái xông vào trong căn phòng 106, Phó Diệc trễ vài bước đi tới trước mặt Sở Hành Vân, lấy kính mắt xuống nhíu chặt hai hàng lông mày hỏi: "Người đã chết?"
Sở Hành Vân nặng nề gật gật đầu, nhìn cửa phòng 106: "Nhóc ấy sao vậy?"
Phó Diệc vô cùng sầu muộn, dùng sức bấm bấm mi tâm nói: "Trên đường gấp gáp, bị tông xe."
Dương Khai Thái sau khi biết được tin tức liền hoảng loạn, một đường lái xe như bay chạy tới Thục Vương Cung. Thời điểm chạy qua ngã tư trung tâm đại lộ Vọng Kinh, cùng một chiếc ô tô từ phía đối diện tông vào nhau, đối phương lái xe cũng lỗ mãng giống như cậu, bị Dương Khai Thái đụng vào, người rơi vào hôn mê ngay tại chỗ.
Phó Diệc mạnh mẽ kéo cậu lại, đem người hôn mê kia giao cho cảnh viên đi cùng đưa đi bệnh viện, rời mới bắt taxi tới.
Đàm Kiêu thấy Dương Khai Thái xuất hiện, trong mắt lần thứ hai dấy lên hi vọng, hắn muốn tránh khỏi sự khống chế của Triệu Phong đi tìm Dương Khai Thái, thế nhưng Triệu Phong gắt gao siết chặt hắn lại, vì vậy hắn hô rát cả cổ họng: "Tam Bảo! Tam Bảo!"
Dương Khai Thái bị hắn gọi thực sự chạy ra, nhưng không giống như để giúp hắn, mà là muốn trả thù hắn.
Dương Khai Thái viền mắt đỏ ngầu, nước mắt tràn ra, con ngươi đen kịt trợn to bất thường, vọt tới trước mặt Đàm Kiêu vung một quyền nện lên xương gò má hắn: "Đồ khốn! Là anh giết Chu Thế Dương? Có phải là anh giết cậu ấy hay không?!"
Đàm Kiêu bị một quyền này của cậu làm cho tỉnh mộng, nửa cái răng suýt nữa bị cậu đấm bể.
Mắt thấy trong mắt Dương Khai Thái tràn đầy sát khí, còn muốn động thủ, Phó Diệc vội vã xông tới chặn trước mặt cậu ôm lấy cậu.
"Tại sao anh lại muốn giết hắn?!"
Dương Khai Thái tựa như nổi cơn điện liều mạng muốn đẩy Phó Diệc ra, nước mắt trong mắt tích tụ đến cực hạn, thuận theo khuôn mặt cậu chảy xuống mãnh liệt, cậu khàn cả giọng thét lên với Đàm Kiêu: "Cậu luôn thân thiện với tất cả mọi người, không bao giờ đắc tội người nào, anh và cậu ấy lúc đó chẳng phải là bạn bè sao?! Tại sao anh lại muốn giết cậu ấy? Anh nói cho tôi biết đi Đàm Kiêu, cậu ấy đã làm chuyện gì đáng chết, anh dựa vào cái gì mà cướp đi tính mạng của cậu ấy?! Cậu ấy tốt như vậy —— Cậu ấy tốt như vậy mà!"
Vì phòng ngừa bọn họ đánh nhau, Triệu Phong cũng che ở trước mặt Đàm Kiêu. Đàm Kiêu bưng nửa bên mặt đã sưng lên, thở hồng hộc mấy hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dương Khai Thái, cắn răng tàn nhẫn nói: "Cậu ta chết thì thế nào? Một cái mệnh tiện mà thôi, nếu cậu không nỡ cậu ta như vậy, thì cùng chết với cậu ta luôn đi!"
Dương Khai Thái bỗng nhiên dừng lại chốc lát, trên mặt chợt lóe một tia hoảng hốt, sau đó lại càng điên cuồng hơn, tựa như một con dã thú giương nanh múa vuốt muốn nhằm vào hắn: "Đàm Kiêu! Con mẹ nó anh là một tên súc sinh! Chu Thế Dương chính trực thiện lương, cậu ấy so với anh tốt hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần! Anh có chết một vạn lần cũng không đủ trả giá mạng sống của cậu ấy."
Vẻ mặt Đàm Kiêu hung ác, tàn nhẫn, cười lạnh nói: "Đừng cho là tôi không biết, lúc trước tại sao cậu lại từ chối cậu ta mà qua lại với tôi, còn không phải là vì ham muốn quyền lực nhà chúng tôi sao? Ba cậu suýt chút nữa ngồi không vững ở cục thành phố đúng không, nếu như Chu Thế Dương có thể giúp nhà các cậu, cậu còn có thể đá cậu ta sao? Đem mình đóng gói thành đồ giảm giá tặng kèm để bán tháo giống như trong siêu thị, cậu con mẹ nó cũng tốt đẹp lắm sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro