
Chương 85: Mưu sát cấp một 【9 】
Cao ốc Thuyền cứu nạn, trụ sở chính của tập đoàn Thiên Nga thành ngày cả hôm nay đều không được yên ổn, bởi vì Hạ Thừa đã xé nát hai bản kế hoạch triển lãm mùa thu của khách sạn và một kế hoạch pha loãng vốn cổ phần trong cuộc họp buổi sáng hàng tuần, để lại một câu: "Các vị, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời các vị là vì muốn tạo ra giá trị cao hơn, nhưng các vị lại vẫn đang dậm chân tại chỗ. Tình hình kinh tế vĩ mô suy giảm và nền tảng quốc tế nghèo nàn không phải là lý do để các vị làm việc không mệt mỏi để hỗ trợ nguồn thu thuế của đất nước. Nếu số tiền ròng sau thuế trong cột báo cáo phân tích cuối cùng của báo cáo tài chính năm nay trước thời điểm cuối năm không thể bắt kịp mức trung bình của hai năm trước đó, tôi sẽ không thể không hoài nghi liệu khoản đầu tư của tôi vào các vị bất kể phí tổn có khiến cho thị trường chứng khoán của Thiên Nga thành sụp đổ hay không?"
Nói xong, ném bút mà đi.
Cho nên ngày hôm nay trên dưới công ty người người đều cảm thấy bất an, không hẹn mà cùng tiến vào bầu không khí công tác tập trung cao độ sốt sắng, đồng thời mỗi người đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe gió thổi cỏ lay từ bốn phương tám hướng lầu trên lầu dưới truyền đến. Nhân viên phòng kế hoạch ở cùng tầng với Hạ Thừa may mắn nhìn thấy các lãnh đạo công ty lần lượt được gọi vào văn phòng chủ tịch để nói chuyện, giống như những học sinh thi trượt cuối kỳ, bị gọi vào phòng giáo viên chủ nhiệm để nói về những sai sót trong kỳ thi và triển vọng của họ trong học kỳ tiếp theo.
Mỗi một lãnh đạo cấp cao một lời khó nói hết tiến vào phòng làm việc của Hạ Thừa, khoảng chừng ba mươi phút sau, càng thêm một lời khó nói hết đi ra, cả một tòa cao ốc từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí nghiêm cẩn lại ngột ngạt giống như đưa ma.
Chạng vạng, thành phố Ngân Giang lại một lần nữa nghênh đón ánh tà dương, toàn thể nhân viên Thiên Nga thành đều ở lại để tăng ca cùng với chủ tịch. Cho đến khi vị kế toán già cuối cùng của bộ tài chính bước ra khỏi phòng chủ tịch, lau mồ hôi trên thái dương xám xịt và vẫy tay với các nhân viên bộ phận kế hoạch đang vô cùng ngóng trông, nói: "Tan làm đi."
Lúc các nhân viên lục tục ra khỏi cao ốc Thuyền cứu nạn, Hạ Thừa ngồi ở trong phòng làm việc buồn bực uể oải lấy điện thoại di động gửi đi một tin nhắn —— Muộn nhất năm năm nữa, em liền phá sản.
Tin nhắn khóc than này gửi đi như đá chìm biển lớn, hắn đã chờ mười mấy phút cũng không nhận được hồi âm, vì vậy liền trực tiếp gọi điện thoại.
Lần này Sở Hành Vân liền cho hắn thống khoái, trực tiếp ngắt điện thoại của hắn.
Hạ Thừa nhìn màn hình di động còn đang phát 'Người nhận tạm thời đang bận', vẻ mặt lạnh lùng yên lặng nuốt một ngụm khí vào bụng.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, hắn hít sâu một hơi, nói: "Vào đi."
Hà Vân Thư dáng người yểu điệu đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Hạ tổng, chín giờ tối ngày hôm nay ngài có một cuộc hẹn với Trâu tiên sinh."
Hạ Thừa đứng lên, lấy áo vest trên giá treo xuống, đi tới cửa: "Địa điểm?"
"Tầng cao nhất Thục Vương cung."
Hạ Thừa dừng ở cửa, khẽ cau mày: "Thục Vương cung?"
"Đúng vậy, hôm trước đã hẹn xong rồi."
Trâu Ngọc Hành bản tính ăn chơi, bất luận là bàn việc công hay việc tư, luôn thích hẹn gặp người ta ở những nơi vui chơi giải trí, Thục Vương cung chính là lựa chọn tốt nhất. Câu lạc bộ giải trí Thục Vương Cung từ quán bar lầu một đến hộp đêm trên tầng cao nhất, ở giữa bao gồm phòng xông hơi tắm rửa, KTV, tổng cộng mười chín tầng lầu, bất luận tầng nào cũng đều là y hương mị ảnh, sắc dục mê tình. Mặc dù vì công việc mà hắn đã âm thầm đến nhiều lần, giống Trâu Ngọc Hành đều là khách quen, thế nhưng bây giờ hắn không muốn đi chút nào, hắn chỉ muốn nhanh về nhà, hai con mèo còn đang ở 717 Cửu Kim Đình, không chừng ngày hôm nay Sở Hành Vân rảnh rỗi sẽ về nhà ngủ, hoặc có lẽ bây giờ còn đang cho mèo ăn.
Sở Hành Vân khiến người ta rất tức giận, gọi điện thoại không nhận gửi tin nhắn không trả lời, trở về trạng thái bình thường bốc hơi khỏi nhân gian, xuất quỷ nhập thần cực kỳ thần bí. Sáng sớm hôm nay trước khi ra cửa Hạ Thừa còn gọi điện thoại cho y, y nghe máy, nói không được hai câu liền ngắt máy, lại còn toàn nói mấy lời vô nghĩa, chỉ nói hai ngày nay rất bận, bảo hắn chăm sóc tốt cho hai con mèo.
Hạ Thừa nhịn y hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, nếu như buổi tối ngày hôm nay y còn không xuất hiện, hắn liền đem hai con mèo ném cho bảo vệ ở cửa tiểu khu, sau đó đăng một cái thông báo tìm mèo, phát đến vòng bạn bè của Sở Hành Vân, gấp chết y.
Mặc dù đối với Thục Vương cung có chút phiền chán, nhưng nếu như lâm thời thay đổi địa điểm hẹn gặp, e là sẽ càng lãng phí nhiều thời gian hơn. Vì vậy hắn nhận chìa khóa xe trong tay Hà Vân Thư, đi ra khỏi cao ốc Thuyền cứu nạn, lúc Hà Vân Thư đang muốn mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái bỗng nhiên nói: "Cô tan làm đi, tôi tự mình đi."
Hà Vân Thư có chút kinh ngạc nhìn hắn lấy văn kiện trong tay mình đi, sau đóc chạy xe rời khỏi bãi đậu xe.
Đến câu lạc bộ giải trí Thục Vương cung rực rỡ, hắn ngồi ở trong xe lấy văn kiện Hà Văn Thư đã chỉnh lý ra xem qua một lần, sau đó ném văn kiện ra ghế ngồi phía sau, xuống xe đem chìa khóa xe giao cho người gác cửa ở bãi đậu xe.
Lúc đang chờ thang máy ở tầng một, chợt nghe sau lưng có người gọi hắn: "Hạ tiên sinh."
Hạ Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Chu Thế Dương chạy chậm về phía hắn.
"Thật trùng hợp, Hạ tiên sinh."
Chu Thế Dương tươi cười đưa tay ra với hắn, Hạ Thừa khẽ nắm lấy bàn tay hơi ẩm ướt của cậu ta, cũng cười nói: "Ừm, cậu lên tầng mấy?"
Hắn và Chu Thế Dương không có giao tình gì, thế nhưng hắn với anh trai của Chu Thế Dương, Chu Cừ Lương có giao tình khá sâu. Tập đoàn Hoa Phong cùng Thiên Nga thành hàng năm vẫn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp, cho nên hắn và Chu Cừ Lương cũng tính là bạn bè.
Hạ Thừa cùng với nhóm công tử ca cùng tầng lớp với hắn có một điểm bất đồng, đó chính là hắn không để ý đến xuất thân, đám người Trâu Ngọc Hành thường xuyên ỷ vào tổ tông mình trâu bò, liền cảm thấy trong cơ thể mình cũng có huyết thống thuần khiết cao quý giống như hoàng thất. Nhưng hắn lại chẳng cảm thấy được, hắn lại cảm thấy Chu Cừ Lương là đại biểu cho những nhân vật ở tầng chót leo đến tầng lớp quyền quý so với mấy người trời sinh đã ở tầng lớp quyền quý lại càng khiêm tốn, càng biết làm người hơn, càng biết cách đáp lại xã hội đã trao tài phú cho họ hơn.
Chu Thế Dương nói: "Tôi hẹn bạn ăn cơm ở lầu bảy."
Giáo dưỡng của Chu Thế Dương rất tốt, lễ nghi chu toàn mà ôn thuần khiêm tốn, lúc nghe thấy Trâu Ngọc Hành ở hộp đêm tầng trên cùng, liền đi theo Hạ Thừa, muốn chào hỏi mấy vị công tử ca mà bình thường không dễ gì gặp được này.
Trâu Ngọc Hành đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài và hẹp màu đen bên cạnh sàn nhảy, được bao quanh bởi một vòng tròn các người đẹp, tất cả đều mặc trang phục mát mẻ và có vẻ ngoài quyến rũ.
Một cô gái mặt chiếc đầm body ôm sát người trong tiếng cười của các cô gái khác đang ngồi khóa trên đùi Trâu Ngọc Hành miệng đối miệng đút rượu cho hắn, chất lỏng màu đỏ tươi từ đôi môi dán vào nhau của họ chảy xuống, trượt đến phần ngực lộ ra ngoài cô gái, giống như một con trùng nhỏ dọc theo da thịt nhẵn nhụi trắng mịn chảy phía bị vải vóc che đậy.
Thấy tình cảnh này, Hạ Thừa cũng không cảm thấy kinh ngạc, dẫn Chu Thế Dương đi về góc tây nam của sàn nhảy.
Khóe mắt Trâu Ngọc Hành liếc thấy Hạ Thừa cùng Chu Thế Dương, vì vậy vỗ vỗ mông cô gái. Cô gái nghe lời xuống khỏi người hắn, nhận lấy một tờ giấy từ chị em đưa tới lau rượu dính ở trên người đi.
"Ai nha, Nhị gia sao không nói sớm với tôi còn mang theo bạn bè đến nha."
Hắn rõ ràng nhận ra Chu Thế Dương, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đều làm bộ không quen biết, nhiều lần tận lực lạnh nhạt với Chu Thế Dương khiến Hạ Thừa không nhịn được khẽ cau mày, có chút khó chịu.
Trong ấn tượng của hắn, Trâu Ngọc Hành tuy rằng không có ý đồ xấu, nhưng lại là người cực kỳ kén chọn, coi trọng dòng dõi tôn thất, từ cha lên đến ba đời tổ tiên, chỉ cần có hộ khẩu ở nông thôn, hắn nhất định sẽ xem thường.
Chu gia đến đời Chu Cừ Lương mặc dù rực rỡ chói lọi, nhưng trong mắt một số công tử ca sinh ra đã có ưu thế đứng đầu là Trâu Ngọc Hành, không khác nào gà rừng rơi vào đàn phượng hoàng.
Cũng may Chu Thế Dương bụng dạ rộng rãi, giỏi nhượng bộ, cho nên cười nhắc nhở hắn thời gian bọn họ gặp mặt lần trước. Trâu Ngọc Hành mới nể tình giả bộ tỉnh ngộ một tiếng, coi như là giẫm lên bậc thang cậu ta trải ra.
Lễ nghi đã xong, Chu Thế Dương cũng không ở lại, uống hai chén rượu liền rời đi.
Chờ cậu ta đi rồi, Trâu Ngọc Hành mới lấy cái kẹp trong thùng đá lên kẹp vào chiếc ly cậu ta vừa dùng qua rồi ném ra về trên chiếc bàn dài, nói: "Sao ở đâu cũng có thể gặp phải tên nhãi này vậy."
Hạ Thừa tránh né cô gái muốn đến ngồi gần hắn, một thân một mình ngồi trên chiếc ghế sofa dài đối diện Trâu Ngọc Hành, cởi cúc áo âu phục, chân dài bắt chéo, cười như không cười nói: "Vậy cậu còn làm bộ như không quen biết cậu ta?"
Trâu Ngọc Hành rót hai ly rượu, đẩy đến trước mặt hắn một chén: "Tôi không muốn chơi cùng với những người như vậy, từ trong xương cốt còn mang mùi nghèo kiết hủ lậu."
Hạ Thành cụp mắt nhìn ly rượu phản chiếu chiếc đèn chùm nhiều màu sắc trên trần nhà, hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục đề tài này, nói: "Nói chính sự."
Trước khi bắt đầu nói chính sự, Trâu Ngọc Hành chỉ hai cô gái có dung mạo và dáng người nổi bật ra hiệu tới phục vụ hắn, Hạ Thừa lạnh mặt đưa tay ra ngăn cản, lại nói: "Có chính sự thì nói nhanh đi, tôi không có thời gian."
Trâu Ngọc Hành nháy mắt mấy cái: "Tôi nói đây, cũng phải mở đầu đã chứ."
Lần gặp mặt này nhằm thảo luận về việc tuyển dụng nhân công cho nhà máy Budavia, Trâu Ngọc Hành là người phát ngôn của vị Bruni tiên sinh tại Trung Quốc, Hạ Thừa là cổ đông lớn, những chuyện rườm rà hằng ngày đều là đoàn đội của Trâu Ngọc Hành xử lý. Hiện tại nhà máy đang được xây dựng và sẽ sớm đi vào hoạt động, hắn cần bàn bạc với Hạ Thừa về việc tuyển dụng một đội ngũ nhân tài kỹ thuật cấp cao từ Trung Quốc. Đoàn đội của Trâu Ngọc Hoành đã lựa chọn ra một danh sách, đưa qua cho Hạ Thừa xem. Sau khi cổ đông lớn đồng ý và ký tên, hắn ta có thể bắt đầu chuẩn bị tuyển dụng.
Mặc dù Hạ Thừa không coi trọng nhà máy hóa chất này nhưng hắn cần phải gánh chịu rủi ro chính trị, nên một số chi tiết nhỏ cần được coi trọng hắn nhất định sẽ coi trọng. Tài liệu Trâu Ngọc Hành đưa cho hắn Tiếu Thụ đã thẩm tra qua, sau khi xác nhận không có sai sót mới đưa cho hắn xem, hắn đối với những kỹ thuật viên kia hiểu biết rất ít, nhưng hắn tin tưởng vào phán đoán của Tiếu Thụ. Ngày hôm nay gặp mặt Trâu Ngọc Hành cũng chỉ là quyết định một vài điều khoản thuê mướn, cũng ủy thác Trâu Ngọc Hành chuyển lời với ông Bruni kia rằng hắn cần ngồi xuống mặt đối mặt với ông Bruni càng sớm càng tốt để thảo luận trực tiếp về tình hình chính trị ngày càng hỗn loạn ở Buldavia và những rủi ro quốc tế ẩn giấu đằng sau nó, hắn cần đảm bảo rằng người Đức này có năng lực cùng sức mạnh để đối phó với những biến động và rủi ro quốc tế, nếu không hắn sẽ tìm mọi cách thoái vốn.
Hắn không có hứng thú với việc lợi dụng hoàn cảnh chiến loạn để kiếm bội tiền, tầm nhìn của hắn rất xa, lướt qua mấy vạn hecta tuyến hàng không trên biển, thẳng tới Buldavia.
Trâu Ngọc Hành đảm bảo với hắn vấn đề hắn đưa ra chẳng mấy chốc sẽ được giải quyết, đồng thời ông Bruni đang chuẩn bị sang Trung Quốc, người Đức này cũng muốn gặp mặt các đối tác của ông ta ở Trung Quốc.
Lời đã nói đến đây, không còn gì đáng nói nữa, Hạ Thừa bưng ly rượu lên cùng đụng với hắn một cái, sau đó ý tứ nhấp một ngụm. Thời điểm đang định rời đi, hắn nhìn thấy bên tay trái, nơi vừa nãy Chu Thế Dương ngồi qua, một chiếc điện thoại di động rơi ở đó.
"Của tên nhãi kia làm rơi."
Trâu Ngọc Hành nói: "Thật phiền phức, để đó đi, lát nữa cậu ta sẽ quay lại lấy thôi."
Điện thoại của Chu Thế Dương có màn hình cảm ứng hoàn toàn, cảm ứng được nhiệt độ liền tự động sáng lên. Cho nên Hạ Thừa vừa cầm lấy điện thoại liền nhìn thấy hình nền khóa là ảnh chụp chung của hai cậu nam sinh. Sở dĩ nói là nam sinh mà không phải đàn ông, là bởi vì hai người trong hình mặc đồng phục cao trung, một người cõng lấy một người khác hướng về phía ống kính cười đến ngớ ngẩn lại rạng rỡ.
Rất dễ nhìn ra, một người trong đó chính là bản thân Chu Thế Dương, mà nam sinh ở trên lưng cậu ta kia lại càng dễ nhận biết hơn. Mắt to, khuôn mặt trẻ con có hơi bụ bẫm, chính là con trai của cục trưởng cục thành phố Ngân Giang, cấp dưới của Sở Hành Vân, Dương Khai Thái.
Hai người kia Hạ Thừa đều xem như là quen biết, chỉ là không nghĩ tới hóa ra bọn họ từng là bạn học. Xuất phát từ kinh ngạc, nên thời gian hắn nhìn bức ảnh có hơi lâu khiến Trâu Ngọc Hành hiếu kỳ, Trâu Ngọc Hành đưa tay lấy đi điện thoại của Chu Thế Dương, nhìn thấy bức ảnh liền nở nụ cười, hơn nữa còn là một nụ cười khinh bỉ mà xem thường: "Không nghĩ tới a, tên nhãi này còn là một kẻ si tình."
Trong nhà Trâu Ngọc Hành có nhiều phụ nữ, từ nhỏ lớn lên đám phụ nữ, hắn đã rất nhạy cảm với những tin đồn bát quái, không chờ Hạ Thừa hỏi hắn nội tình giữa Chu Thế Dương cùng Dương Khai Thái, chính hắn liền hứng thú nói liên tục: "Cậu biết chưa? Năm ngoái còn nháo một trận lớn."
Hạ Thừa không có biểu tình gì nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Trâu Ngọc Hành nói: "Con trai thứ ba của cục trưởng Dương, Dương Khai Thái, là gay. Đàm Kiêu, chính là con trai của giám đốc Đàm, đối với cậu ta có thể coi là nhất kiến chung tình. Không có gì để nói nhiều, thích thì liền theo đuổi thôi, ngay lúc hắn chuẩn bị bắt được tam tiểu tử nhà lão Dương tới tay, thì Chu Thế Dương từ nước ngoài trở về, không nghĩ tới cậu ta cùng với Dương Khai Thái từng có một đoạn tình cảm, nghe nói là hồi còn học cấp ba. Sau đó Chu Thế Dương bị anh trai mình bắt xuất ngoại du học, hai người bọn họ liền chia tay, sau khi Chu Thế Dương trở về liền muốn bắt đầu lại từ đầu với Dương Khai Thái, thế nhưng Dương Khai Thái lại cứ kéo dài mãi, ai cũng không đáp ứng. Giai đoạn đó Đàm Kiêu cùng Chu Thế Dương cũng đấu đá không ít, vì tam tiểu tử nhà lão Dương mà náo đến trời đất đảo lộn. Cuối cùng vẫn là chị gái của tam tiểu tử đứng ra đồng thời hẹn gặp hai người bọn họ, ba người cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tam tiểu tử có vẻ như đối với Chu Thế Dương không có tình cảm gì, buổi tối hôm đó dưới sự chủ trì của chị gái cậu ta liền tiếp nhận Đàm Kiêu, Chu Thế Dương liền rút lui, bất quá cái tính nết kia của Đàm Kiêu, có thể ngừng được sao? Hắn ở bên ngoài ăn vụng không ít, trước đây không lâu tam tiểu tử liền chia tay với hắn, hắn hiện tại còn không biết xấu hổ quấn lấy người ta. Nhưng cũng có lời đồn đại, là Chu Thế Dương ở giữa làm khó dễ, lập danh sách những tình nhân nhỏ ở bên ngoài của Đàm Kiêu rồi đưa cho Dương Khai Thái, mới khiến cho hai người phải chia tay."
Trâu Ngọc Hành nói xong, vẻ mặt hứng thú dào dạt, còn chưa thỏa mãn.
Hạ Thừa vẫn như trước không tỏ vẻ gì, trên mặt không chút cảm xúc.
Vòng bạn bè trong tầng lớp của bọn họ vừa công khai, lại vừa bí mật, chỉ cần chú ý tìm hiểu, bất kỳ tin tức gì cũng có thể biết được. Chẳng qua là Hạ Thừa không thích buôn chuyện, khi tin đồn bay đến tai hắn mới nể nang mà nghe vài từ và không bao giờ thèm hỏi thăm bất cứ cái gì, cho nên đến bây giờ mới biết chuyện Chu Thế Dương cùng Đàm Kiêu, cùng với ngọn nguồn của Dương Khai Thái.
Ngoại trừ có chút bất ngờ, cái gì cũng không có.
Hạ Thừa lấy lại di động của Chu Thế Dương từ tay Trâu Ngọc Hành, đứng dậy cài lại nút áo âu phục: "Cứ làm theo những gì vừa mới bàn, những chuyện khác trực tiếp tìm Tiếu Thụ."
Vừa nãy Chu Thế Dương có nói cậu ta tổ chức tiệc mời khách ăn cơm ở lầu bảy, không bằng tiện đường đem di động trả lại cho cậu ta.
Trâu Ngọc Hành ước chừng cảm thấy còn một mình hắn ở lại cũng không có gì thú vị, liền đi theo Hạ Thừa tìm chỗ chơi.
Đến nhà hàng ở lầu bảy, sau khi Hạ Thừa hỏi qua, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân lại nói tối hôm nay Chu Thế Dương không có tới đây, lại càng không tổ chức tiệc mời khách. Mặc dù Hạ Thừa có chút hoài nghi, nhưng cũng không rảnh nghĩ quá nhiều, đưa điện thoại di động cho nhân viên ở quầy lễ tân dặn cô, nếu thấy Chu Thế Dương đến thì đem điện thoại di động giao lại cho cậu ta.
Sau đó bọn họ đi thang máy xuống lầu, thời điểm thang máy dừng ở lầu ba, một người đàn ông xông vào. Sở dĩ nói là xông vào, là vì hắn tựa hồ từ trong hành lang một đường lao nhanh tới, nhìn thấy cửa thang máy mở ra liền thở hồng hộc không chút nghĩ ngợi xông vào thang máy, giống như đang bị thứ gì truy đuổi, khuôn mặt vừa thẳng thốt vừa sốt sắng, trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi cơ hồ muốn nghiền nát con ngươi.
"Đàm Kiêu?"
Trâu Ngọc Hành liếc mắt đã nhận ra người đàn ông giống như bị mãnh quỷ truy đuổi này.
Đàm Kiêu hoảng loạn xông vào thang máy đang định đóng cửa lại, liền nghe thấy trong thang máy có người gọi tên của hắn. Lúc nhìn thấy Hạ Thừa cùng Trâu Ngọc Hành, hai mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn, huyết sắc trên mặt giống như thủy triều rút đi, bất ngờ lảo đảo chạy ra khỏi thang máy.
Ngay sau đó Hạ Thừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của một người phụ nữ từ trong hành lang truyền tới: "A!"
Đàm Kiêu nghe thế rít lên một tiếng, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngồi sụp xuống đất, trên mặt tái nhợt vô thần giống như người chết.
Một giây trước khi cửa thang máy tự động khép kín, Hạ Thừa bỗng nhiên giơ tay đẩy cửa thang máy ra, khuôn mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lẽo nhấc chân đi ra khỏi thang máy.
"Hạ Thừa, Hạ Thừa, Hạ Thừa các người cứu tôi với, tôi không có giết người! Chu Thế Dương không phải tôi giết, Chu Thế Dương không phải tôi giết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro