Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Mưu sát cấp một 【8 】

Tiếu Thụ tìm cho hắn một bác sĩ tâm lý mới, có vết xe đổ lần trước, lần này Tiếu Thụ chỉ lựa chọn giữa một số bác sĩ tâm lý lớn tuổi hơn và có kinh nghiệm hơn, cuối cùng lựa chọn một vị có trình độ chuyên môn sâu rộng, là một vị giáo sư có danh tiếng trong ngành, sau đó đem tài liệu cặn kẽ về vị bác sĩ này đưa cho hắn, chỉ cần hắn gật đầu, Tiếu Thụ liền sắp xếp buổi hẹn gặp mặt lần đầu tiện.

Từ sau khi Giang Triệu Nam chết, những điều Giang Triệu Nam nói hắn vẫn luôn không thể quên được, ở trong mơ nhiều lần nhìn thấy bươm bướm, những người phụ nữ kia, còn có máu tươi bị xi măng vùi lấp. Giang Triệu Nam giống như một chiếc chìa khóa, đem cánh cửa phòng bị sâu mọt ăn mòn mục nát không chịu nổi bị khóa sâu trong nội tâm hắn mở ra, lộ ra máu tươi tràn trề, những linh hồn lơ lửng trên nóc nhà. Còn có —— đôi mắt sợ hãi cùng mê mang của đứa trẻ.

Hắn mở cửa, ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy trong phòng khách dưới lầu một, Sở Hành Vân ngồi xổm trên sàn nhà trêu mèo.

Mãi đến khi đi xuống lầu, hắn mới phát hiện Đại Mãn nằm trong lồng ngực Sở Hành Vân, vặn vẹo giãy giụa như một con cá mập, mong muốn thoát khỏi tay y.

Sở Hành Vân rất bận rộn, trên bếp đặt một nồi cháo, hoa quả cắt sẵn chất đầy trong máy ép trái cây còn chưa kịp bật máy, đã lại lấy ra một cái cân túm lấy Đại Mãn muốn xem cân nặng của nó.

Đại Mãn dù có vô liêm sỉ, tham ăn, tham ngủ đến đâu thì nó vẫn là một con mèo. Một con mèo rất có lòng tự trọng, có Tiểu Mãn giống như một nữ hoàng tao nhã lúc ẩn lúc hiện trước mặt nó, nó dù có làm càn đến đâu, cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và Tiểu Mãn. Cho nên nó rất kháng cự việc lên cân, bởi vì mỗi lần lên cân, chủ nhân bất công của nó lúc nào cũng sẽ cắt bớt khẩu phần lương thực trong ngày của nó, cho nó lên cân đối với nó mà nói, mang ý nghĩa chịu đói.

Đại Mãn mặc dù chỉ là tiểu súc sinh hết ăn lại nằm, nhưng nó đã tồn tại theo quy luật sinh tồn của đại đa số người dân trong xã hội phong kiến ​​từ hàng nghìn năm nay - nếu không đủ ăn thì sẽ nổi dậy.

Mới vừa nãy, khi Sở Hành Vân đang cắt trái cây, Đại Mãn đã nhảy lên bệ bếp và muốn xin một ít trái cây trước bữa tối, vì vậy y cầm dao hung ác dívào gần khuôn mặt béo phì đầy thịt của Đại Mãn.

Sở Hành Vân dùng tay làm hình chữ 'bát', đo trên mặt nó, phát hiện mặt nó lại to ra rồi, hiện tại tay y khó có thể vừa với mặt nó.

Sở Hành Vân đổi tay hình chữ 'bát' thành một hình dấu 'like', nói một tiếng: "Con súc sinh này được lắm." Sau đó vào phòng chứa đồ tìm ra cái cân điện tử mà Hạ Thừa đã mua hai năm trước, đặt xuống sàn nhà trong phòng khách, túm lấy Đại Mãn muốn đặt nó lên cân.

Dục vọng háu ăn khiến Đại Mãn vùng vẫy muốn chạy trốn, Sở Hành Vân tay mắt lanh lẹ nắm lấy đuôi nó kéo về, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, tựa như làm thịt heo mà túm bốn chân nó đem nó ngửa mặt ấn lưng lên cân điện tử.

Lúc Hạ Thừa đi tới bên cạnh y, y đã thành công lấy được số cân nặng tăng vọt đến một giai đoạn mới của Đại Mãn. Con số kia ép thẳng tới phòng tuyến tâm lý của Sở Hành Vân, khiến y hãi hùng khiếp vía.

"Mày nên tuyệt thực đi!"

Thả Đại Mãn mập như con cá nóc đi, Sở Hành Vân đứng lên, nhìn thấy Hạ Thừa đứng bên cạnh y không biết đang suy nghĩ cái gì, vì vậy nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy? Em cũng muốn lên cân?"

Hạ Thừa không lên tiếng, nhấc chân, thực sự bước lên cân.

Sở Hành Vân: ...

Hạ Thừa cúi đầu nhìn con số từ từ dừng lại, thấy được con số vô cùng phù hợp với chiều cao của hắn, gật gật đầu, biểu thị hài lòng. Sau đó đeo cặp kính không gọng trong tay lên mặt, quay đầu nhìn về phía Sở Hành Vân: "Anh cũng tới cân?"

"Anh không cần cân cũng khỏe mạnh hơn so với em."

Y trở lại nhà bếp, tắt bếp đi, sau đó múc bữa sáng vào trong bát.

Y coi như là biết nấu cơm, thế nhưng tay nghề cực kỳ kém, cơm chín được tám chín phần, xào rau không ngọt thì mặn. Cho nên y thường chỉ nấu cháo, nấu cháo sẽ không mắc sai lầm gì lớn, một nắm gạo, một nồi nước, chỉ cần đảm bảo nồi không bị cháy khô, là có thể nấu ra được cháo.

Sở Hành Vân múc hai bát cháo bưng đến phòng ăn, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thừa vẫn còn đang đứng trên cân. Đồng thời Đại Mãn không biết đang phát điên cái gì, hay là đã cân qua một lần, cho nên vò đã mẻ chẳng sợ nứt, liền chạy lại về lần thứ hai bước lên cân, vùi ở trên mu bàn chân Hạ Thừa, còn dùng đuôi quét qua quét lại cổ chân Hạ Thừa.

Khóe mắt Sở Hành Vân giật một cái, một buổi sáng sớm, Hạ Thừa cùng Đại Mãn không nhúc nhích đứng ở trên cân, hình ảnh khá là quỷ dị. Đặc biệt là Hạ Thừa, Hạ Thừa đứng thẳng người, quay mặt về phía cửa sổ sát đất, ánh bình minh ló dạng từ hàng ngàn dặm xuyên qua những khoảng trống giữa các tòa nhà cao tầng và chiếu lên tấm kính trong suốt, rải lên sàn nhà gỗ trắng, bao bọc xung quanh người Hạ Thừa.

Sở Hành Vân bỗng nhiên có một loại ảo giác, ánh dương quang sạch sẽ kia là thuộc về Hạ Thừa, hoặc là nói Hạ Thừa đứng nơi đó tìm kiếm ánh mặt trời trong lành. Phảng phất như một giây sau, ánh mặt trời sẽ đem hắn hòa tan, biến hắn thành một phần của ánh nắng.

Cũng may, trước khi bị ánh mặt trời hòa tan, Hạ Thừa khom lưng ôm Đại Mãn trên mu bàn chân lên, xuống khỏi cân đi vào phòng ăn, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.

Hắn đem Đại Mãn đặt trên đùi, nhìn bát cháo hoa bốc hơi nóng trước mặt, ánh mắt lấp lánh, khóe môi khẽ động, lộ ra một nụ cười đơn thuần như trẻ con, nói: "Em thật giống như đã kết hôn rồi."

Sở Hành Vân ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Kết hôn?"

Hạ Thừa nói: "Chúng ta cũng đã động phòng rồi, còn chưa tính là kết hôn sao?"

Sở Hành Vân đang giúp hắn cho đường vào trong bát, nghe vậy cổ tay run lên, nửa hộp đường đổ thẳng vào bát, xếp thành một ngọn tháp cao.

Hạ Thừa nhìn lượng đường cơ hồ bằng với lượng cháo trong bát, nhàn nhạt nói: "Hơi nhiều."

Sở Hành Vân yên lặng thả lọ đường xuống, vẻ mặt phức tạp tim đập thình thịch, đổi bát cháo của mình cho hắn, nói: "Ăn đi."

Hạ Thừa nhấc chân lên, chống cằm, nhìn y hỏi như chuyện đương nhiên: "Chừng nào thì anh chuyển tới đây ở?"

Nghe vậy, Sở Hành Vân không thể không đặt đũa xuống, quay ghế lại đối mặt với hắn, giống như đang khuyên bảo một đứa trẻ không chịu nói lý: "Em xem, anh cũng có nhà ở, hơn nữa tiền nhà trả hàng tháng cũng sắp đủ rồi, trả xong một tháng nữa là căn nhà đó liền thuộc về anh rồi. Nếu như anh chuyển tới đây ở, vậy căn nhà kia của anh phải làm sao bây giờ?"

Nụ cười trên mặt Hạ Thừa dần tắt, hơi híp mắt lại mặt không cảm xúc nhìn y, bàn tay đang chống cằm đặt xuống mặt bàn, ngón trỏ không một tiếng động gõ chầm chậm lên mặt bàn.

Sở Hành Vân quá quen thuộc với ánh mắt này của hắn, mỗi lần y thức đêm tăng ca về muộn, Tiểu Mãn nhất định sẽ ngồi xổm ở trong góc dùng đôi mắt hiện ra u quang lạnh như băng nhìn y chăm chú, kiêu ngạo mà không một tiếng động biểu đạt sự khiển trách cùng phẫn nộ đối với y.

"Anh là nói, anh muốn ở lại nhà của chính mình?"

Hạ Thừa nhẹ nhàng hỏi.

Sở Hành Vân thấp giọng ho khan một tiếng: "Ừm."

Đôi mắt Hạ Thừa quét bốn phía một vòng, sau đó trở lại trên mặt Sở Hành Vân, nói: "Vậy hôm nay em liền đến phòng giao dịch bất động sản, đem chủ hộ của căn nhà này, đổi thành tên của anh."

Quá mức kinh ngạc, Sở Hành Vân đột nhiên muốn cười, có lúc y thật bội phục logic suy nghĩ của Hạ Thừa, giống như một kẻ điên mất đi lý trí, cực đoan lại bướng bỉnh.

"Theo như em nói vậy, nếu như anh muốn ngủ lại văn phòng của em, em liền sẽ để anh đứng tên cao ốc Thuyền cứu nạn à?"

Hạ Thừa không chút nghĩ ngợi: "Tại sao lại không thể? Quyền sử dụng cả đời cao ốc Thuyền cứu nạn là của em, chỉ cần anh muốn, em cho anh."

Lời đã nói đến nước này, Sở Hành Vân thật không biết nên nói gì cho phải, y không nghĩ tới thời gian ngắn ngủi ăn một bữa cơm, y liền sở hữu một căn hộ có giá trị thị trường hàng chục triệu và một tòa nhà văn phòng có giá trị thị trường hơn một tỷ. Vì Hạ Thừa đã nói ra khỏi miệng, nên chắc chắn không chỉ là lời nói suông.

Y cũng mới phát hiện hóa ra Hạ Thừa lại dễ lừa đến như vậy, chỉ cần ngủ cùng hắn một lần, nấu cho hắn một bát cháo, hắn liền dốc túi đem cho hết mọi thứ. Chỉ sợ hắn là kim cương vương lão ngũ dễ bị lừa nhất trên thế giới.

Sở Hành Vân cảm thấy loại ý nghĩ này của hắn không thể thực hiện, quá cực đoan, tựa như đang thuyết phục hắn: "Nếu như anh muốn sống ở một ngôi làng nhỏ Aalborg ở Đan Mạch, em có biện pháp ​​gì không?"

Hai mắt Hạ Thừa đột nhiên sáng lên, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn vào đôi mắt y từng câu từng chữ trịnh trọng giống như đang tuyên thệ: "Toàn thế giới, bốn phương tám hướng chân trời góc bể, bất luận anh muốn ở nơi nào, em đều sẽ vì anh tạo ra một ngôi nhà. Nếu như anh muốn ngủ ở eo biển, em liền sang bằng mặt biển. Nếu như anh muốn ở trên núi cao, em liền san phẳng núi cao. Nơi máy bay không tới được em liền tạo ra đường biển, nơi tàu điện ngầm không tới được em liền xây một đường ray. Tóm lại, bất luận anh muốn đi núi cao sông lớn, hay núi hoang đá loạn, chỉ cần là anh muốn ở lại, em sẽ biến nơi đó thành nhà của anh."

Sở Hành Vân ngây ngẩn cả người, vạn lần không nghĩ tới lại có thể từ trong miệng Hạ Thừa nghe được những lời tâm tình —— hoang đường lại lay động nhân tâm đến vậy. Trong lòng y một mảnh mềm mại, lại một hồi đau xót, biết rõ lời Hạ Thừa chỉ là ảo tưởng chân thành nhiệt liệt, thế nhưng y lại sa vào trong đó, phảng phất như chiếm được tình yêu từ bốn phương tám hướng trên toàn thế giới. Phàm là nơi y đưa tay chỉ đến hắn đều sẽ dựng lên một chiếc giường ấm áp xinh đẹp, thời điểm tỉnh dậy là hương thơm ngát của ánh bình minh, xua tan ánh tà dương lúc hoàng hôn.

Sở Hành Vân nở nụ cười, chính y cũng không biết mình đang cười vui vẻ đến mức nào.

"Anh đi xa như vậy, vậy còn em thì sao? Em phải làm sao bây giờ."

Hạ Thừa nói: "Em ở cùng với anh, bất luận anh đi tới chỗ nào em đều theo sát anh."

Sở Hành Vân hơi ngẩn ra, sau đó dùng hai tay bụm mặt, thở dài một hơi, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay cười nặng một tiếng. Dường như đủ loại bất đắc dĩ, đủ loại vui sướng, tất cả đều là động lòng, trầm giọng cười nói: "Em thực sự là, ai —— xong rồi, anh xong rồi."

Hạ Thừa còn đang chìm đắm trong lời thề của chính mình, nghiễm nhiêm không biết mình đã triệt để hạ gục hoàn toàn một thẳng nam bằng lời nói vô hình thẳng thắn. Chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Sở Hành Vân có điểm quái lạ, tựa như vui lại không phải vui, tựa như tức giận lại không phải tức giận, một bên thở dài một bên cười vui vẻ, giống như là bị ma nhập vậy, còn tưởng rằng những lời vừa nãy của mình không đạt được sự tin cậy của Sở Hành Vân.

Hắn đẩy Đại Mãn ra khỏi đùi, đứng dậy dựa vào bên cạnh bàn, đem hai tay Sở Hành Vân đang bụm mặt kéo xuống, cau mày nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì xong cơ? Em nói, anh không tin?"

Sở Hành Vân mím khóe môi, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, tỉ mỉ nhìn hắn nửa ngày nói: "Tin, em nói cái gì anh đều tin, nếu không sao anh có thể động phòng với em được có đúng không?"

Hạ Thừa nửa tin nửa ngờ nhìn y: "Vậy vừa nãy anh ——"

Sở Hành Vân bỗng nhiên giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, gõ gõ nắp đồng hồ, cười nói: "Anh nói, hiện tại là bảy giờ mười phút, muộn nhất là mười phút sau anh phải đi làm, chút thời gian còn lại này chúng ta làm chút gì đi?

Hạ Thừa tựa hồ hiểu được ý của y, đôi mắt thoáng ngước lên trên nhìn, phương hướng phòng ngủ.

Sở Hành Vân nhếch môi cười: "Ba đến năm ngày nữa anh sẽ không lên giường với em đâu, tối hôm qua em thiếu chút nữa thì làm chết anh rồi, bây giờ eo anh mỏi đến mức không đứng thẳng lên nổi."

Đôi mắt Hạ Thừa hơi híp lại, sau đó giơ tay lên mở nút cổ áo sơ mi ra: "Anh có muốn nhìn một chút dấu răng trên người em không?"

Sở Hành Vân không cam lòng yếu thế, cũng làm bộ muốn cởi quần áo: "Em bây giờ là muốn so tai nạn lao động với anh sao?"

Y thừa nhận tối qua y hạ miệng với Hạ Thừa cũng không ít, nhưng cũng là bị ép không có chỗ phát tiết, kết quả là để trút giận y túm được nơi nào liền cắn nơi đó. Sáng sớm hôm nay y vừa mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Thừa giống như vừa mới bị dã thú cắn xé qua, vai, ngực, thậm chí là eo đều che kín vết cào cùng dấu răng xanh xanh hồng hồng. Có vài chỗ còn thấm tơ máu, thê thảm hệt như Hạ Thừa mới là người bị đè.

Thế nhưng y mới đúng là người bị đè, so sánh với ngoại thương trên người Hạ Thừa, y chịu nội thương còn nghiêm trọng hơn, vì vậy y hiện tại tràn đầy oán khí.

Hạ Thừa đến cùng cũng có chút chột dạ, đương nhiên không dám cùng y so đo, vội vã bắt lấy hai tay y nắm thật chặt, cười nói: "Không so không so, vậy anh muốn làm gì? Anh nói đi."

Sở Hành Vân đẩy tay hắn ra, liếc nhìn đồng hồ: "Tám phút, em nói làm gì?"

Hạ Thừa hơi ngừng lại một chút, sau đó khom lưng tiến đến trước mặt y, nhẹ giọng nói: "Hôm một cái?"

Sở Hành Vân giơ cánh tay lên ôm lấy cổ hắn, hôn môi với hắn.

Khoảng chừng mười phút sau, Tiếu Thụ chờ ở cửa tiểu khu Cửu Kim Đình nhìn thấy Hạ Thừa mặc âu phục giày da cùng với Sở Hành Vân mặc quần áo bình thường sóng vai đi ra khỏi cửa lớn tiểu khu. Hạ Thừa đang nói chuyện điện thoại, mà Sở Hành Vân đi bên cạnh hắn rút ra một điếu thuốc, bọn họ mặc dù không trò chuyện, không tương tác, thế nhưng những người biết chuyện hơi để tâm một chút cũng có thể thấy được, bầu không khí gắn bó giữa bọn họ, khóe mắt đuôi mày lưu chuyển như sóng tình, đó chính là gian tình sau khi đã hòa quyện vào cùng với nhau. Giống như một loại nguyên liệu hóa học tiếp xúc với một loại nguyên liệu hóa học khác, hai người dung hợp lẫn nhau, cuối cùng phát ra sự thay đổi về chất.

Trong lòng Tiếu Thụ cảm thấy vui mừng, anh ta xem như là người nhìn Hạ Thừa lớn lên, so về tuổi, còn lớn hơn Sở Hành Vân một tuổi. Cho nên bây giờ anh ta nhìn Hạ Thừa cùng Sở Hành Vân, có một loại cảm giác con heo mà mình nuôi lớn, rốt cuộc cũng có được cây cải thảo mà nó luôn mong muốn, đó là loại cảm giác vô cùng vui mừng và tự hào.

Sở Hành Vân từ xa đã thấy Tiếu Thụ dựa vào phía trước một chiếc xe, khuôn mặt mỉm cười chờ bọn họ, y có chút buồn bực nguyên nhân sáng sớm Tiếu Thụ đã xuất hiện ở đây, Hạ Thừa từ lâu đã không còn là tiểu thiếu gia cần phải có người chăm sóc đưa đón đi làm.

"Trợ lý Tiếu."

"Sở đội trưởng."

Sở Hành Vân thấy phía sau anh ta là một chiếc Land Rover mới tinh, vì vậy nói: "Xe không tệ nha."

Tiếu Thụ đứng phía sau y cùng Hạ Thừa liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thừa vội vàng nói chuyện điện thoại, chỉ đưa cho anh ta một ánh mắt.

Vì vậy Tiếu Thụ đi lên trước, đưa chìa khóa xe cho Sở Hành Vân: "Lên xem thử đi, thủ tục đã làm xong rồi."

Sở Hành Vân kẹp điếu thuộc nhất thời không động đậy, cúi đầu bối rối nhìn chìa khóa xe một lúc: "A?"

Tiếu Thụ cười nói: "Là hắn tự mình chọn cho cậu, rất thích hợp với cậu, biển số xe cũng treo xong rồi."

Sở Hành Vân nhìn chìa khóa xe, lại nhìn xe một chút. Phần đại lễ này khiến y có điểm không ứng phó kịp, cũng khiến y trong nháy mắt có cảm giác mình là tiểu bạch kiểm được tổng tài bao dưỡng.

Tiếu Thụ nhét chìa khóa xe vào trong tay y, hạ thấp giọng nói: "Đừng có nghĩ nhiều nữa, chỉ là một phần tâm ý."

Lúc này Hạ Thừa yên lặng đi tới bên cạnh y, che điện thoại di động để tránh lọt âm thanh vào, hỏi y: "Thích không?"

Sở Hành Vân tàn nhẫn rít một hơi thuốc, nắm chìa khóa xe có chút phỏng tay, quay đầu nhìn hắn: "Trước khi làm gì em có thể thương lượng với anh chút được không?"

Hạ Thừa còn là cây ngay không sợ chết đứng: "Tặng quà cho anh còn phải thương lượng trước với anh sao?"

Sở Hành Vân bị hắn làm cho nghẹn lời, giương mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Hạ Thừa khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi y, sau đó ghé vào tai y nhẹ giọng nói: "Thất tịch vui vẻ, người yêu của em."

Sau đó hắn tựa như cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại. Xoay người rời khỏi Sở Hành Vân lên chiếc SUV, đến câu hẹn gặp lại cũng bớt đi.

Sau khi Hạ Thừa lên xe rời đi, Sở Hành Vân đứng tại chỗ nhìn chiếc xe mới một lúc, càng nhìn càng cảm thấy chiếc xe này thực sự quá soái, đến cả ống xả cũng lộ vẻ bá đạo.

Y bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, ném tàn thuốc vào trong thùng rác, chân dài sải bước, đi về phía chiếc xe mới.

Chỉ là bước đi này chẳng hề thuận lợi, thời điểm y vừa nhấc chân, di chứng phóng túng cuồng hoan đêm qua liền kéo tới, eo chân trong nháy mắt mềm nhũn, suýt chút nữa khiến y quỳ xuống thỉnh an buổi sáng với chiếc xe mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#dammy