Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Mưu sát cấp một 【2 】

Kiều Sư Sư cầm hai tờ mười tệ khóc thấu trời xanh, Sở Hành Vân hài lòng rời đi.

Xe của y bị hỏng nặng, số tiền hậu cần chi trả còn chưa đủ mua cái bánh xe, hiện y ra ngoài bằng chiếc xe điện mà Triệu Phong đưa cho y có giá bằng giá cải trắng ngoài đường, dọc đường đi bốn bề thông gió, thật là sảng khoái.

Về đến nhà, y muốn đút mèo ăn, lại phát hiện hai con mèo đều không thấy đâu, trên khay trà phòng khách để lại một tờ giấy, là chữ viết của Tiếu Thụ, nói cho y biết —— tiên sinh lo lắng cậu không có thời gian chăm sóc Đại Mãn Tiểu Mãn, nên bảo tôi tới đón chúng đi.

Thời gian là sáng sớm hôm nay.

Lại nghĩ tới ngày hôm qua Hạ Thừa xuất viện, lúc này có thể cũng đang ở nhà, Sở Hành Vân lập tức ý thức được Hạ Thừa là đang ngụ ý muốn mời y về nhà.

Vì vậy y xuống lầu nhảy lên chiếc xe điện, lập tức xuất phát.

Đến cửa tiểu khu Cửu Kim Đình, bảo vệ cản y lại xác nhận một lúc lâu mới xác định y là khách quý của Hạ tiên sinh ở tầng 7, Sở Hành Vân sau khi được cho vào nhất thời cảm thấy thê lương, y cảm thấy nhất định phải đi mua một chiếc xe mới, không thể cưỡi chiếc xe điện nát này nữa, không thì đến cửa nhà Hạ Thừa cũng khó mà vào được.

Đến trước cửa 717, y móc thẻ mở cửa ra, vừa mới vào huyền quan liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng meo meo mềm mại, cùng thanh âm lạnh như băng của Hạ Thừa: "Đứng yên, không được động đậy."

Y đổi dép lê đi tới phòng khách, thấy Hạ Thừa ngồi trên một chiếc sofa cạnh cửa sổ sát đất, chân gác chéo chống trán, chân trái gác lên đùi phải khẽ đẩy Tiểu Mãn đang nằm nhoài trên mu bàn chân hắn về sau một chút, rũ mắt lười biếng nhìn nó nói: "Lui về phía sau, cách xa ta một chút."

Tiểu Mãn vô cùng xấu tính, ai đối không tốt với nó nó càng dính lấy người đó, lúc này đang ngồi xổm trước mặt Hạ Thừa vô cùng ghét bỏ nó, nửa người đều ướt nhẹp, vô cùng đáng thương kêu meo meo với hắn.

Sở Hành Vân đứng ở phòng khách, nhìn dáng vẻ hắn đùa giỡn với mèo, cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất đáng thưởng thức, y có thể xem rất lâu.

"Làm sao vậy?"

Y cởi áo khoác ra tiện tay ném lên lưng ghế sofa, đi về phía Hạ Thừa.

Hạ Thừa cố ý phớt lờ y, sau khi y vào nhà cũng không tỏ vẻ gì, nghe y nói mới cố hết sức liếc nhìn y một cái, mở miệng nói với y câu đầu tiên trong ngày hôm nay: "Nhảy vào trong chậu sữa bò."

Sở Hành Vân đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn qua Tiểu Mãn, thấy bộ lông trắng muốt trên người anh chàng này dính vào sữa trông giống như lông cừu, vì vậy dùng chân khẽ đạp nó, mệt tâm nói: "Sao lại không tắm cho nó."

Hạ Thừa ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Mèo của anh hay là mèo của em?"

Sở Hành Vân nhìn hắn, đương nhiên nghe ra được Hạ Thừa đang tức giận với y, tức giận vì y không giữ lời hứa nói ngày hôm sau sẽ đến gặp hắn, kết quả chờ đến khi hắn xuất viện rồi đều không lộ mặt, vừa biến mất chính là hai ba ngày.

Sở Hành Vân tự nhận đuối lý, vì vậy thuận theo hắn, cười nói: "Đương nhiên là anh tắm." Nói rồi muốn nhấc Tiểu Mãn vào buồng tắm, Tiểu Mãn tựa hồ thành tinh rồi có thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện, bị y đè ở trong tay bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, thể hiện hoàn toàn cái gì gọi là lúc yên tĩnh thì trầm tĩnh bình ổn như con gái chưa xuất giá, lúc cử động thì lại như một con mụ điên, kêu gào ầm ĩ tứ chi cào loạn, cả người mèo thê thảm như là tráng sĩ sắp phải ra pháp trường.

Tiểu Mãn ghét nhất là tắm rửa, mỗi lần tắm rửa giống như là dùng axit sunfuric giội nó, lần này cũng không ngoại lệ, Sở Hành Vân suýt chút nữa đã không khống chế được nó.

Hạ Thừa cau mày nhìn bộ dạng điên loạn của Tiểu Mãn: "Tạm thời cứ mặc kệ nó, chờ nó ngủ rồi thì nhúng nó xuống nước, anh trước tiên tự rửa sạch mình đi."

Sở Hành Vân hơi buông lỏng tay, con hàng này liền nhảy xuống nhanh chóng trốn sau lưng Đại Mãn đang nằm úp sấp trên thảm trải sàn gặm đồ chơi, cũng chỉ có lúc này nó mới nguyện ý hạ tấm thân cao quý của mình xuống thân cận với Đại Mãn, mỗi lần tắm rửa đều đẩy Đại Mãn ra trước, có lúc Sở Hành Vân thực sự cảm thấy nó thành tinh, thành yêu quái rồi, hoặc là trong thân thể nó là hồn phách của một lão yêu ngàn năm.

Sau khi được Hạ Thừa nhắc nhở, y cũng cảm thấy trên người có chút mùi mồ hôi, hối hận mình đi quá gấp, quên luôn việc tắm rửa thay quần áo khác.

Hạ Thừa không nhìn y cũng biết y đang nghĩ gì, khom lưng phủi lông mèo dính ở ống quần, nhàn nhạt nói: "Mặc quần áo của em, vào phòng thay đồ tự lấy cho mình một bộ."

Hắn đã nói như vậy, Sở Hành Vân cũng không có ý kiến gì nữa, lên lầu hai lấy một bộ quần áo mặc ở nhà bằng vải cotton và lanh nhìn như chưa mặc nhiều, quay lại lầu một bước vào phòng tắm.

Phòng tắm rất nhanh vang lên tiếng nước, Hạ Thừa ngồi trên ghế sofa nhìn cánh cửa trượt phòng tắm đóng chặt, trong đôi mắt từ từ thất thần, Tiểu Mãn không có trí nhớ lâu, lại chạy lên chân hắn cuộn tròn người lại, cái đuôi quét qua quét lại trên thảm trải sàn.

Hạ Thừa hoàn hồn, buông mắt xuống nhìn nó, lạnh giọng cảnh cáo: "Lần sau còn nhảy từ trên bàn xuống, ta liền ném ngươi từ ban công xuống lầu."

Tiểu Mãn như không hài lòng, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.

Sở Hành Vân rất nhanh đã tắm xong, mặc một chiếc áo ngắn tay cùng quần dài đi ra, trên cổ còn vắt một chiếc khăn lông, tóc tai ướt nhẹp còn đang nhỏ nước, chân trần đi tới nhà bếp mở tủ lạnh cầm một chai bia đi ra, Hạ Thừa chỉ uống rượu nho trắng, bia, rượu vang đỏ, rượu trắng, ... đều được chuẩn bị sẵn cho y.

Y chỉ mải mở lon bia, không phát hiện ánh mắt Hạ Thừa nhìn y đột nhiên tối đi.

Y ở nhà rất thích đi chân trần, đặc biệt là lúc mới tắm xong, càng sẽ không đi dép lê, lúc này chiếc quần dài không che được mắt cá chân y, cả người y bốc lên hơi nước bộ dáng lộ mắt cá chân đi tới đi lui rất có ý tứ mê hoặc quyến rũ trong mắt Hạ Thừa.

Sở Hành Vân mở bia ra uống một hớp, sau đó lại đun một ấm nước, cầm lon bia đi tới bên người Hạ Thừa ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, đem Tiểu Mãn kéo vào trong lòng, gỡ chiếc khăn lông ướt khỏi cổ, tận lực nhẹ tay lau bộ lông trắng bết dính trên người nó.

"Nghe Tiếu Thụ nói, em lại tìm bác sĩ tâm lý mới?"

Sở Hành Vân vừa lau người cho Tiểu Mãn, vừa hỏi.

Hạ Thừa rời khỏi ghế sofa, cũng ngồi xếp bằng đối diện y, cụp mắt nhìn bàn tay lúc ẩn lúc hiện dưới khăn lông, xoa tới xoa lui trên người Tiểu Mãn, hắn khẽ nhíu mi, bỗng nhiên cảm thấy rất ghét Tiểu Mãn, muốn đuổi nó ra khỏi lòng bàn tay y.

Nhưng hắn nhịn được, trầm mặt rầu rĩ nói: "Ừm."

Sở Hành Vân ngước mắt nhìn hắn, lòng nói vị gia này thật khó tính, từ khi y bước vào cửa chưa từng lộ ra sắc mặt tốt, hiện tại không biết tại sao lại mất hứng, sắc mặt càng thêm không dễ nhìn.

Sở Hành Vân cũng không tính toán với hắn, lại hỏi: "Bác sĩ tâm lý trước đây của em đâu? Làm không tốt sao?"

Hạ Thừa khẽ nhếch khóe môi, cười lạnh nói: "Ngay cả thông tin khách hàng cũng không bảo vệ tốt, anh cảm thấy cô ta là người có trách nhiệm sao?"

Sở Hành Vân rũ mắt xuống, không nói gì, y kỳ thực rất muốn biết Hạ Thừa có chuyện gì lại cần đến bác sĩ tâm lý, y có thể làm gì để giúp được hắn, thế nhưng y cũng biết giới hạn trong lòng Hạ Thừa mạnh mẽ đến mức nào, không dám tùy ý hỏi nhiều.

Hạ Thừa nhìn hai hàng lông mày y nhíu chặt, bộ dạng suy tư, đoán được y muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, khóe môi bỗng nhiên cong lên: "Kỳ thực hiện tại em cũng không cần bác sĩ tâm lý."

Sở Hành Vân giương mắt nhìn hắn, công việc trong tay cũng ngừng lại, rất nghiêm túc lắng nghe hắn tiếp tục nói.

Hạ Thừa chống một tay lên sàn, cúi người xuống ghé sát vào mặt y, nghẹ giọng cười nói: "Anh có thể làm bác sĩ tâm lý cho em."

Sở Hành Vân nhìn đôi mắt hắn gần trong gang tấc, chần chừ chốc lát, nói: "Anh?"

Hạ Thừa nói: "Không sai, anh, không phải có câu nói muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông sao? Anh có thể làm bác sĩ cho em, bởi vì, anh chính là tâm bệnh của em."

Ánh mắt Sở Hành Vân lóe lên, khóe môi trái hơi nhếch lên, cười có chút giảo hoạt.

Y nghe ra, Hạ Thừa đang chọc ghẹo y.

"Bây giờ vẫn vậy sao?"

Sở Hành Vân nhướng mày, cười hỏi.

Hạ Thừa thấy y tiếp chiêu, trong lòng vô cùng vui vẻ, vì vậy lần thứ hai cố gắng áp sát y, trầm giọng nói: "Anh là bệnh căn chôn ở trong cơ thể em, khắp toàn thân em từ trên xuống dưới đều chảy máu của anh, mọc ra bệnh của anh, cần anh kê thuốc đúng bệnh."

Sở Hành Vân bị hắn trêu chọc đến tê dại trong lòng, toàn thân đều nóng hầm hập, không kìm lòng được khẽ lăn hầu kết, thấp giọng nói: "Anh nên trị bệnh cho em như thế nào?"

Trong nháy mắt Hạ Thừa đã bức đến khóe môi y, ánh mắt sâu thẳm nhìn hàng mi khẽ rung động của y, ngữ khí ám muội, nóng rực, mang theo cẩn thận từng li từng tí một thăm dò: "Ví dụ như hôn môi?"

Sở Hành Vân liền choáng váng, Hạ Thừa hôn y như thế nào y cũng không biết, thời điểm phản ứng lại đôi môi đã bị hắn dịu dàng bao lấy.

Sở Hành Vân đã có những nụ hôn khác nhau với những người phụ nữ khác nhau, ngoại trừ lần ở thủy cung kia mơ mơ hồ hồ không tính là hôn, đây là lần đầu tiên y hôn môi với đàn ông, huống chi người đàn ông này còn là Hạ Thừa, cho nên y nhất thời không biết phải đáp lại ra sao, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm những năm này tích lũy được đưa ra theo phản ứng bản năng, đó chính là, thành thật tiếp nhận.

Thời điểm hôn môi cùng với phụ nữ y luôn chiếm thế chủ đạo, phụ nữ tinh tế, mẫn cảm lại yếu đuối, cần được chiếu cố cùng dụ dỗ, nhưng hôn môi cùng với Hạ Thừa, y hoàn toàn rơi vào hạ phong, hôn môi giữa đàn ông không có thăm dò, không có dụ dỗ, không có sự do dự giữa ranh giới hành động và dừng lại, chỉ có sự tuôn trào tình yêu, ham muốn cùng dục vọng.

Sở Hành Vân dễ dàng bị hắn trêu chọc, đánh thức dục vọng đang ngủ say.

Lúc đầu Hạ Thừa rất có trình tự, bao lấy đôi môi y từ từ dùng đầu lưỡi thấm ướt đôi môi khô khốc của y, sau đó thoáng cách ra một khoảng nhỏ, quan sát phản ứng của y.

Sở Hành Vân thần sắc ngẩn ngơ, ánh mắt run rẩy, mắt rũ thấp xuống, dùng ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào đôi môi hắn, Hạ Thừa thậm chí nhìn thấy y bỗng nhiên mím mím đôi môi đã bị thấm ướt, cổ họng khẽ run lên.

Hạ Thừa tê dại cả da đầu, lồng ngực như khô cạn, giơ tay đỡ lấy eo y, lần thứ hai hôn tới.

Khí tức của Hạ Thừa rất dễ chịu, hắn không hút thuốc lá, rất ít khi uống rượu, làn da tỏa ra khí vị nam tính sạch sẽ cùng mùi đàn hương thanh lãnh đã hòa tan vào trong máu thịt hắn, đối với Sở Hành Vân mà nói, khí vị trên người hắn mang đến kích thích càng sâu hơn so với môi lưỡi mang lại, chỉ chốc lát dưới sự kích thích của hai tầng giác quan y cảm thấy vô cùng choáng váng, đầu óc mơ mơ màng màng, bồng bềnh trôi nổi, một ngọn đuốc chôn trong cơ thể y lẳng lặng thiêu đốt.

Hạ Thừa cạy mở hàm răng y, cuốn lấy đầu lưỡi y, môi lưỡi hai người không ngừng giao nhau, đẩy kéo, hợp vào lại tách ra, y thường không điều chỉnh tốt nhịp điệu, liền theo sự dẵn dắt của hắn, sau đó đến cùng cũng không biết là ai chủ động, là ai chiếm thượng phong.

Sở Hành Vân trong chuyện hôn môi cũng chỉ là một con đường hoang dã, chưa được đào tạo bài bản, chỉ biết dây dưa, dùng sức, khí tức không điều chỉnh tốt, trong chốc lát liền hô hấp nặng nề, nóng rực.

Chính sự bối rối của y đã kích thích thú tính trong cơ thể Hạ Thừa, Hạ Thừa đã vứt bỏ những quy tắc trình tự đã sớm chuẩn bị tốt trước đó, khi răng y làm rách môi dưới hắn, một cơn đau nhỏ bé dọc theo dây thần kinh ở môi xông thẳng tới đỉnh đầu, bỗng nhiên siết chặt lấy eo y, dùng phương thức so với y càng lỗ mãng dã man hơn để đánh trả, dùng sức giống như muốn đem y nuốt vào trong bụng.

Hô hấp của Sở Hành Vân ngày càng rối loạn, gấp gáp, lồng ngực giống như bị chặn lại, miệng bị bịt kín, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương, không có chỗ nào để phát tiết, cơ hồ muốn nghẹt thở.

Giống như đang tìm một con đường sống, dưới sự tập kích như mưa giông gió bão của Hạ Thừa, va chạm dùng sức, y bỗng nhiên rụt đầu lưỡi trở về, một khác sau lại gấp gáp đuổi theo, giống như một ngụm nước sôi lưu chuyển trong cổ họng song phương, quấn lấy nhau, đẩy kéo, cọ xát, dần dần biến thành một loại đối kháng dây dưa vui thích, hai bên không cần phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng đối phương, chỉ cần điên cuồng phóng đãng thỏa mãn chính mình, từ đó ung dung chôn sâu vào miệng lưỡi đối phương, giải phóng dục vọng nồng nhiệt lại đau đớn ——

Mãi đến tận khi đầu lưỡi dây dưa đến tê dại, nhói đau, không còn đủ nước bọt để làm ướt khoang miệng đối phương, bọn họ mới dừng lại.

Sở Hành Vân cúi đầu điều chỉnh hô hấp, mới phát hiện Tiểu Mãn vừa rồi còn nằm nhoài trong ngực mình đã sớm kéo theo khăn mặt trốn xa.

Vị giác của y vẫn còn tràn ngập mùi vị của Hạ Thừa, y không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, cười như không cười nhìn Hạ Thừa: "Em rất có kinh nghiệm nha."

Hạ Thừa lại lắc đầu, ngón tay cái chống cằm, ngón trỏ vân vê môi mình, tựa như đang nhấm nháp dư vị, nói: "Không có."

Sở Hành Vân hơi nheo mắt lại, vẻ mặt không tín nhiệm.

Hạ Thừa cười: "Cùng anh làm chuyện như vậy không cần kinh nghiệm, phát huy tại hiện trường là đủ rồi."

Sở Hành Vân hữu khí vô lực cười một tiếng: "Vậy em cũng thật có thiên phú."

"Có thiên phú chính là anh, anh là bệnh của em, lại là thuốc của em, vừa nãy chỉ là thuốc dẫn, anh có chỉ đem chính mình giao tất cả cho em, mớ có thể chữa khỏi bệnh cho em ——"

Nói rồi, Hạ Thừa lần thứ hai nghiêng người tiến đến, áp sát môi y.

Coi như Sở Hành Vân thực sự bị hắn hôn đến choáng váng, cũng hiểu rõ lời tâm tình của hắn lần này khiến người nghe bên tai ngứa ngáy đến cùng là có ý muốn như thế nào, thế nhưng hiện tại y thực sự có chút chưa chuẩn bị xong, vì vậy nghiêng đầu né tránh môi hắn, gỡ tay hắn khỏi eo mình, đứng lên đi về phía nhà bếp.

Nước trong bếp đã sôi từ lâu rồi, bây giờ là lần sôi trào thứ ba, y tìm lá trà cùng cốc trà muốn tự pha cho mình một chén trà, nhưng lại vẫn luôn mất tập trung, khóe mắt luôn chú ý tới Hạ Thừa ngồi dưới đất đang nhìn y, vì vậy vòi ấm nghiêng ra khỏi miệng chén, dội thẳng xuống mu bàn chân y ——

"Đệt!"

Sở Hành Vân ném ấm nước đi, nhe răng trợn mắt ôm lấy bàn chân trong nháy mắt bị nóng đến đỏ hồng nhảy lên mấy cái.

Hạ Thừa thấy thế, liền vội vàng kéo y đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó lấy ra một chậu nước lạnh thêm vào mấy cục đá, ngồi xổm trước mặt y nhấc bàn chân phải bị bỏng của y nhúng vào trong nước đá.

Sở Hành Vân rít lên một tiếng, băng hỏa hai tầng kích thích đau nhói khiến cho y rất muốn chửi bậy thêm lần nữa, phải nhẫn nhịn lắm mới không đá bay Hạ Thừa đang nắm mu bàn chân mình.

Hạ Thừa ngước mắt lên nhìn y, tựa như đang xem trò vui: "Anh nghĩ cái gì thế? Cho dù không muốn cùng em lên giường, cũng không nhất thiết phải tạo ra tai nạn lao động chứ."

Sở Hành Vân sau một hồi đã tỉnh táo lại, đỏ mặt cau mày nói: "Đừng có nói nhảm ——"

"Vậy là anh đang nghĩ về chuyện đó à?"

Hạ Thừa cắt ngang lời y, vốc một vốc nước lên dội xuống mu bàn chân y, nhàn nhạt hỏi.

Ánh mắt Sở Hành Vân u ám nhìn hắn nửa ngày, chân dần dần bị nước đá đông cứng, mà lòng y lại càng ngày càng xao động, càng ngày càng reo hò ầm ĩ, bỗng nhiên cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Em chọn ngày, hai chúng ta sẽ làm chuyện này."

Hạ Thừa ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lấp lóe không yên, lúc sáng lúc tối, giống như một ngọn đuốc cháy trong đêm tối, bị gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, chập chờn sáng tối.

Y đem chân Sở Hành Vân từ trong nước đá nhấc lên đặt trên đùi mình, dùng khăn mặt lau khô những giọt nước, nhìn xương mắt cá chân y nhỏ gầy đường nét mượt mà, không biết đang suy nghĩ gì, trong mắt như có ngọn lửa ngày càng mạnh mẽ, ngày càng giãy dụa, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Sở Hành Vân một cái, sau đóc cúi đầu trên mu bàn chân bị nóng hồng của y hạ xuống một cái hôn.

Sở Hành Vân ngây ngẩn cả người làn da nóng rực tiếp xúc với đôi môi mềm mại lạnh lẽo quen thuộc, khiến y vô thức muốn rút chân lại, nhưng thần kinh lại chỉ căng thẳng, không nhúc nhích.

Bộ dạng Hạ Thừa hôn mu bàn chân y cực kỳ chăm chú dụng tâm, y thậm chí còn nhìn thấy trong mắt Hạ Thừa một điều gì đó tương tự như sự sùng bái thành kính của một tín đồ đối với một vị thần.

Hạ Thừa thả chân y xuống, bưng chậu nước đứng lên, quay người đi vào phòng tắm, trước khi đi khóe môi nhếch lên nụ cười giảo hoạt: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày do anh chọn."

Sở Hành Vân nhất thời cảm thấy mu bàn chân bị nước đá làm lạnh, nơi vừa nãy bị hắn hôn lên, lần thứ hai dấy lên ngọn lửa, thiêu đốt da thịt y vừa đau vừa ngứa, vừa nóng vừa khô, để tránh lửa, y giống như con đà điểu cái châu phi nằm úp sấp trên ghế sofa đem đầu chôn ở dưới gối dựa.

Đệt!

Sao y cứ có cảm giác bị Hạ Thừa lừa vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#dammy