Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Bộ điệp võng 【33 】

Thay vì đi thang máy, bọn họ chọn đi cầu thang bộ, đi xuống hai tầng lầu, ở một góc cầu thang bỗng nhiên xuất hiện một công nhân dọn vệ sinh quần đen áo vàng, người công nhân vệ sinh xách theo một xô nước cùng một cái giẻ lau đi lên bậc thang, trùng hợp ở khúc quanh đụng vào hai người đang đi xuống.

Dương Khai Thái giống như gặp ma bỗng nhiên lùi về sau một bước, đụng phải ngực Triệu Phong ở phía sau.

Chị gái dọn vệ sinh cũng bị Dương Khai Thái dọa sợ hết hồn, vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn bọn họ một cái, nhấc theo thùng nước vội vã lên lầu.

Triệu Phong đỡ bả vai cậu: "Tam Dương? Cậu sao thế?"

Một giọt mồ hôi chảy từ bên tóc mai của Dương Khai Thái xuống, cậu mím đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói không có việc gì, sau đó tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Lầu bảy đặc biệt náo nhiệt, kệ hoa hồng được sắp xếp trật tự quanh lối đi hình tròn, nam nữ đi tới đi lui dưới kệ hoa hồng, như từng đôi một đang cử hành hôn lễ.

Triệu Phong chỉ cho cậu biển hiệu của một gian hàng bán nước hoa: "Sắp đến thất tịch rồi, nếu chúng ta có thể phá xong vụ án trước thất tịch, anh sẽ xin nghỉ dành thời gian cho bạn gái."

Dương Khai Thái nhìn các cô gái ra vào cửa hàng nước hoa, sửng sốt một hồi, bỗng nhiên lau sạch mồ hôi trên thái dương, lấy điện thoại di động ra đi lên trước vài bước, "Em, em phải gọi điện thoại cho Phó đội, bảo anh ấy về văn phòng cục càng nhanh càng tốt——"

Từ khi bước ra khỏi phòng nghỉ, cậu luôn lơ đãng mất tập trung, không chú ý đến một người đàn ông cường tráng ôm bạn gái từ trong thang máy đi ra, người đàn ông quay mạnh sang phải, đụng phải bả vai cậu, so với người đàn ông đó, Dương Khai Thái quả thực mỏng manh yếu đuối, thân thể nghiêng đi, điện thoại cũng rơi mất.

Cậu không nói gì khom lưng nhặt điện thoại lên, thời điểm đứng dậy nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa hàng trang sức Bvlgari ở phía đối diện.

Người phụ nữ kia vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, như một đóa bách hợp nở rộ trong thung lũng tối tăm.

Bất ngờ gặp phải, sự gia giáo được dày công tu dưỡng buộc Dương Khai Thái phải tiến lên chào hỏi.

"Chị Tình."

Thư Tình vốn đang xem vòng tay trên quầy, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thấy Dương Khai Thái đứng bên cạnh mình, khóa môi hơi giương lên, vén tóc mái ra sau, cười nói: "Tiểu Dương, thật trùng hợp."

"Bọn em đến làm chút chuyện."

Cậu không để ý người phụ nữ đoan trang ưu nhã trước mặt ánh mắt không thể tin nổi mà cứng đờ người trong giây lát, sau đó nhanh chóng liếc nhìn về phía sau cậu.

"Em đi cùng với ai vậy?"

"Triệu ca."

Dương Khai Thái chỉ chỉ Triệu Phong đang vẫy tay với bọn họ.

Đôi mắt xinh đẹp của Thư Tình lóe qua thần sắc phức tạp, nhẹ nhàng vẫy tay với Triệu Phong, nở nụ cười ôn nhu thanh nhã.

Dương Khai Thái nhìn những món trang sức rực rỡ lộng lẫy trên quầy, nhiệt tình nói: "Chị Tình, chị muốn mua đồ trang sức sao? Chị của em đúng lúc đang ở I-ta-li-a, chị có muốn nhờ chị ấy mua giúp một món được miễn thuế mang về không? Còn có thể tự thiết kế nữa."

Thư Tình cười nói: "Không cần, không cần, chị chỉ xem qua một chút thôi."

Dương Khai Thái lúc này mới chú ý đến bên cạnh cô không có ai, liền hỏi: "Phó đội đâu? Chỉ mình chị đến thôi sao?"

"Ha ha, anh ấy đến thì lại hỏng bét, chị chính là đang chọn quà thất tịch cho anh ấy."

Dương Khai Thái sửng sốt, lập tức cười nói: "A, vậy, để em xem cho."

Nói rồi đi đến trước quầy, cúi đầu nhìn lướt qua những trang sức lóng lánh ánh sáng trong tủ thủy tinh.

Nhân viên bán hàng tinh ý lấy ra chiếc nhẫn nam kiểu ba vòng hoa hồng: "Vị phu nhân này chính là vừa ý chiếc nhẫn này."

Dương Khai Thái nhìn chiếc nhẫn hình thức tinh xảo phức tạp, chỉ cười không nói gì.

Cậu nhớ Phó Diệc rất không thích mang đồ vật gì ở trên tay, nếu như không phải đã kết hôn rồi, đến cả nhẫn anh cũng sẽ không đeo. Cậu thường xuyên thấy Phó Diệc tháo nhẫn kết hôn trên tay xuống, xoa khớp ngón tay một hồi rồi mới đeo lại, hoặc đơn giản là để trong túi, sau khi kết thúc một ngày làm việc mới đeo lại.

Nhân viên bán hàng thấy chàng trai tuấn tú này xem rất nghiêm túc, tưởng cậu là thần trợ công, nhiệt tình nói: "Sắp đến thất tịch rồi, đồ trang sức thương hiệu của chúng tôi đều cần đặt trước, chiếc nhẫn nam hoa hồng 18k ——"

Nhân viên bán hàng hết sức nhiệt tình khen đồ trang sức của cửa hàng, không chú ý đến hai vị khách hàng đều đang mất tập trung, tuy rằng Dương Khai Thái cảm thấy chiếc nhẫn này không phù hợp với Phó Diệc, nhưng cũng không có giọng khách át giọng chủ, chỉ là nói với Thư Tình: "Cũng không tệ nha, có cần chị em mua giúp không?"

Thư Tình vẫn là nói không làm phiền, Dương Khai Thái cũng không tiện ở lại quá lâu, nói chào tạm biệt cô, rồi rời khỏi trung tâm mua sắm, chiếc nhẫn kia vẫn còn quay cuồng trong đầu.

Lúc định rời đi thì bọn họ gặp chút phiền phức, lúc mới đến khá vội vàng, họ đỗ chiếc xe Jeep ở bãi đậu xe lộ thiên, kỹ năng lái xe của Triệu Phong đúng là chân truyền của Sở Hành Vân, dừng xe cũng dừng lung ta lung tung. Một chiếc xe Jeep đè lên hai chỗ đỗ xe, khiến cho một chiếc Cadillac đến sau phải đỗ đầu xe vào chỗ giữa đường thẳng và chiếc xe Jeep, xe Jeep muốn ra ngoài thì phải qua được chiếc Cadillac.

Triệu Phong vuốt tóc muốn mắng người, lúc mở miệng mới nhớ đến chính mình trước đó dừng xe bá đạo, liền ngậm miệng lại, lấy điện thoại ra gọi cho chủ xe Cadillac.

Người này cũng coi như có tố chất, đặt mặt tấm danh thiếp ở trên cần gạt nước, Dương Khai Thái cầm lên nhìn, Phó tổng giám đốc tập đoàn Cạnh Thành, một trong mười doanh nghiệp đứng đầu thành phố Ngân Giang, thậm chí là cả nước, không trách lại lái một chiếc xe mắc như Cadillac.

Phó tổng nói sẽ xuống ngay, có vẻ như là vào cùng một tòa nhà với bọn họ, mười mấy phút sau, một người đàn ông mặc âu phục cao cấp của Ý cùng với một người phụ nữ đi tới bãi đậu xe.

Trời tối, bọn họ đi tới trước mặt Dương Khai Thái mới xác nhận người phụ nữ bên cạnh phó tổng là Thư Tình.

Thư Tình nhìn thấy bọn họ, cũng rất kinh ngạc, nở một nụ cười sâu, nói: "Trời ạ, cũng trùng hợp quá đi."

Thư Tình nói lúc mình xuống lầu gặp phải người bạn phó tổng này, đối phương có lòng tốt đưa cô về nhà, không ngờ tới ở bãi đậu xe lại nhìn thấy Dương Khai Thái cùng Triệu Phong.

Dương Khai Thái đột nhiên không hiểu sao lại có cảm giác thù địch với vị phó tổng cao lớn phong độ này, lúc bắt tay đối phương còn cố ý quan sát trên tay hắn có mang nhẫn kết hỗn hay không, nhẫn kết hôn thì không thấy, ngược lại là trên ngón tay đeo nhẫn lại phát hiện dấu vết do đã từng đeo nhẫn lâu năm, giống như trên tay Phó Diệc.

Thư Tình lịch sự lên xe của hắn, thời điểm rời đi còn lịch sự chào hỏi với bọn họ, Dương Khai Thái còn nhìn thấy chiếc túi có logo Bulgari trên tay cô.

Triệu Phong cẩu thả cái gì cũng không nghĩ nhiều, trên đường chạy xe về gặp đúng giờ cao điểm kẹt xe, đi một tí lại ngừng như rùa bò, tán gẫu với Dương Khai Thái về Diêu Quyên, chủ đề bất tri bất giác chệch lên tận trời.

"Chị dâu Thư Tình thực là đẹp."

Triệu Phong cảm khái nói: "Nào giống như một người mẹ đã từng sinh con, vẫn giống như thời con gái vậy, so với năm đó chẳng có gì khác biệt."

"Anh với chị ấy đã biết nhau lâu rồi à?"

Dương Khai Thái hỏi.

"Này thì không phải."

Triệu Phong nói: "Anh đã từng đến nhà Phó đội, lúc đó cậu vẫn còn đang đi học ấy, ở nhà Phó đội anh nhìn thấy ảnh kết hôn của hai người họ, cùng với những bức ảnh trước đấy của hai người, hắc, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, đây gọi là vô cùng xứng đôi."

Bên trong cục những lời đồn đãi về Phó Diệc cực kỳ ít, bởi vì Phó Diệc làm người chính trực nội liễm, đặc biệt là liên quan đến vợ con anh, cho dù có nói một hai lời cũng sẽ bị Dương Khai Thái cố ý cản lại.

Ngày hôm nay lần đầu tiên nghe được từ miệng người khác chuyện liên quan đến Phó Diệc cùng Thư Tình, cậu chỉ biết Phó Diệc và Thư Tình quen biết đã nhiều năm, không nghĩ tới hai người họ đã biết nhau từ nhỏ, theo như Triệu Phong nói, là hàng xóm sát vách.

Dương Khai Thái kéo cửa sổ xe xuống, gió buổi tối thổi vào trong xe, khiến cho cậu có cảm giác như đang ngồi trên mây, bị gió thổi lảo đà lảo đảo, nhìn một hồi tốc độ của bọn họ duy trì ngang bằng với tốc độ của những người đang đi bộ trên đường, nói: "Tình cảm của bọn họ hẳn là rất tốt."

Triệu Phong nói: "Đương nhiên, nếu không Phó đội cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ở lại trường học, kết hôn sớm với chị Thư Tình."

Lại một tin tức mà cậu không biết, Dương Khai Thái vội hỏi: "Phó đội vốn định ở lại trường sao?"

"Đúng vậy, lúc đó anh ấy đang chuẩn bị học tiến sĩ, chỗ cũng được đặt trước rồi, sau khi tốt nghiệp có thể đến sở cảnh sát, không thì là đến cơ quan chính phủ công tác, nếu như lúc ấy anh ấy ở lại trường học tiến sĩ, thì bây giờ có lẽ cũng đã trở thành giáo sư rồi."

"Vậy tại sao Phó đội lại từ bỏ."

"Cái này thì không ai biết, bất quá anh có một người anh em, bạn học cùng trường của Phó đội, năm đó tương đối quen biết, theo lời hắn nói Phó đội vốn định ở lại trường học, vừa làm trợ giảng cho giáo sư vừa chuẩn bị thi tiến sĩ, thế nhưng hình như gia đình anh ấy bất ngờ xảy ra chuyện, một tuần sau anh ấy liền rời khỏi trường học, kết hôn với chị Thư Tình. Phó đội thực sự rất thích hợp làm công việc văn phòng, thành tích học tập năm đó luôn đứng nhất trường, nếu như có thể thuận lợi học tiếp, bây giờ phải là cấp bậc của giáo sư ——"

Triệu Phong vẫn còn nói tiếp, nhưng Dương Khai Thái không nghe nổi nữa, dọc đường đi vẫn luôn yên lặng suy tư.

Trở lại cục thành phố, vừa vặn thấy Phó Diệc xuống khỏi một chiếc taxi, đang nói chuyện điện thoại: "Ừ, tôi biết rồi."

Phó Diệc hơi cúi đầu đi tới cửa cục cảnh sát, nhìn thấy Dương Khai Thái đang đứng ở cửa chờ anh, lấy từ trong túi một bọc giấy ăn ra đưa cho cậu, rồi nói với người trong điện thoại: "Trịnh Tây Hà đã dẫn người qua, cậu yên tâm, có người của chúng ta đi cùng, cậu? Bây giờ cậu có đi cũng không có tác dụng gì, chờ tin tức đi."

Dương Khai Thái rút một tờ giấy ra lau vệt mồ hôi sau tai, nhỏ giọng hỏi: "Là Sở đội sao?"

Phó Diệc đối diện với đôi mắt câụ, biết cậu muốn làm cái gì, vì vậy mở loa ngoài ra đặt di động ở giữa hai người.

Dương Khai Thái nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi, sau đó nói một tràng: "Sở đội, vừa nãy em đã gặp Diêu Quyên, bà ấy xác thực không phải mẹ đẻ của Ngô Hiểu Sương, còn có một manh mối trọng yếu, giữa Ngô Hiểu Sương cùng Ngô Diệu Văn tồn tại mối quan hệ không đứng đắn, Diêu Quyên chính là phát hiện quan hệ giữa bọn họ mới ly hôn với Ngô Diệu Văn."

Sở Hành Vân trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Anh lập tức tới." Sau đó cúp điện thoại.

Phó Diệc cũng bị câu nói của Dương Khai Thái làm cho khiếp sợ, nhất thời ngây ngẩn cả người nhìn cậu, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Quan hệ không đứng đắn? Là như anh đang nghĩ sao?"

Dương Khai Thái nghiêm túc nói: "Đúng, Ngô Hiểu Sương có phải là tự nguyện hay không, hiện tại còn chưa biết, có lẽ là tự nguyện, có lẽ là bị Ngô Diệu Văn cưỡng ép, mà em cảm thấy cô ấy là bị cưỡng ép, cô gái trẻ không dám phản kháng, xấu hổ nếu bị người ta biết, cho nên thỏa hiệp, loại tình huống này nhiều không kể xiết, cho nên em cảm thấy Ngô Hiểu Sương năm đó cũng không phải là tự nguyện."

"Năm đó? Khi nào thì bắt đầu?"

"Năm năm trước Diêu Quyên phát hiện quan hệ của bọn họ mà ly hôn, vậy thì hẳn là trước khi Ngô Hiểu Sương mười bảy tuổi."

Phó Diệc đột nhiên cảm thấy buồn cười, lắc đầu giống như cảm khái: "Theo như em nói, Ngô Diệu Văn là một kẻ phạm tội ấu dâm?"

Dương Khai Thái không nói gì, cậu chỉ phụ trách nói ra manh mối cùng suy đoán, không có quyền lực phán xét một người có phải là tội phạm hay không?"

Chỉ trong giây lát, sắc trời như càng tối sầm lại, cùng với đó ánh đèn xung quanh cùng với đèn đường đều biến mất, chỉ còn lại toà nhà có gắn huy hiệu cảnh sát lẻ loi, âm u, sừng sững giữa màn đêm tăm tối.

Phó Diệc đứng ở cửa trầm mặc nửa ngày, sau đó nhấc chân đi về phía tòa nhà cảnh sát.

Dương Khai Thái đi sát ngay đằng sau anh, lúc đi đến trước bậc thang bỗng nhiên dừng chân, kéo lại cánh tay Phó Diệc.

Phó Diệc dừng bước, quay đầu nhìn cậu: "Có chuyện gì à?"

Dương Khai Thái gật đầu, có vẻ như đang đấu tranh kịch liệt trong đầu, một lát sau, cậu ngước mắt nhìn Phó Diệc, ngữ khí thận trọng cẩn thận từng li từng tí một: "Em có thể hỏi anh một chút không, tại sao năm đó lại từ bỏ cơ hội ở lại trường?"

Cậu thấy trong đôi mắt đen láy của anh một mảnh sóng êm gió lặng, trong ánh mắt một tia gợn sóng cũng không có, chỉ nhếch khóe môi cười có phần bất đắc dĩ, nói: "Làm sao em biết được?"

Dương Khai Thái rũ mắt xuống, trốn tránh nói: "Xin lỗi, em chỉ là nghe được ——"

"Nghe được, cho nên mới tới hỏi anh hả?"

Phó Diệc mỉm cười, nhàn nhạt cắt đứt lời cậu.

Lòng Dương Khai Thái thắt lại, một luồng lạnh lẽo thuận theo mạch máu truyền khắp toàn thân, bỗng nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức có thể nhận ra rõ ràng Phó Diệc đang tức giận, mặc dù anh chưa từng nói ra khỏi miệng, thậm chí tận lực giấu đi.

"Em rất quan tâm đến anh?"

Phó Diệc cảm thấy mình khống chế cảm xúc rất tốt, vì thế, giọng nói càng thêm trầm thấp ôn nhu.

Dương Khai Thái lại như học sinh tốt bị thầy giáo khiển trách, ngoan ngoãn nghe lời, lại hoảng loạn luống cuống. Bởi vì quá mức kính nể và coi trọng người trước mặt này, không hiểu sao, tự dưng lại muốn khóc.

"Xin lỗi, Phó đội."

Phó Diệc không lên tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đôi mắt dần dần ngưng tụ nước mắt, sự nóng nảy trong lồng ngực dần biến thành một tiếng thở dài ra ngoài.

Mấy cảnh viên ra ngoài làm việc trở về thấy Phó Diệc đứng ở trước bậc thang, bên cạnh là Dương Khai Thái bị phạt đứng, đều cho là Dương Khai Thái phạm phải lỗi lầm gì đó bị đội phó răn dạy. Phó Diệc tuy rằng dễ tính, không dễ dàng nổi nóng, thế nhưng một khi thực sự tức giận, đến Sở Hành Vân cũng phải lùi về sau ba thước.

Mấy cảnh viên ngay cả chào hỏi cũng không dám, vội vội vàng vàng tránh khỏi hai người đi vào trong tòa nhà.

"Em không sai, em rất dũng cảm, thế nhưng anh không thể nói cho em được."

Dương Khai Thái nghe thấy anh nói như vậy, sau đó bả vai được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai lần, sau đó trước mặt không còn ai nữa.

Triệu Phong đỗ xe xong, nhìn thấy Dương Khai Thái đứng ở trước bậc thang, bất động không nói gì, tựa như một cục đá.

"Đi thôi, đứng ở đây làm gì vậy"

Triệu Phong ôm bả vai cậu muốn bước lên bậc thang, ai ngờ cậu nhóc này cứ như đã dính trên mặt đất, không xê dịch nổi."

"Triệu ca, em thật giống như đã nói sai rồi."

Dương Khai Thái ngẩng đầu lên, nổi bật dưới ánh đèn tòa nhà là một đôi mắt mày rậm mắt to, ướt át lại sáng ngời. Ánh mắt của thiếu niên không hề có tạp chất trong suốt thấy đáy, như một vùng nước sạch sẽ, trong hốc mắt đong đầy nước mắt, tựa như lúc nào cũng có thể chảy xuống.

Triệu Phong vò tóc cậu: "Ô ô u, cậu nhóc đáng thương này, nói cho anh nghe, em nói sai với ai? Chọc ai tức giận? Tức giận thì tức giận đi, chúng ta không cần quan tâm, chúng ta không thèm để ý."

Triệu Phong không nói gì còn tốt, hắn vừa mở miệng, Dương Khai Thái nhất thời càng thêm thương tâm càng thêm ảo não, sốt ruột gấp gáp hét lên với hắn: "Em quan tâm, em thích anh ấy!"

"Thích ai cơ?"

Sở Hành Vân đến vừa đúng lúc nghe được câu cuối cùng, đứng bên cạnh hai người này, vẻ mặt buồn bực nhìn Dương Khai Thái, hỏi Triệu Phong: "Tam Dương làm sao vậy? Cậu lại chọc nó?"

Triệu Phong nói: "Em oan uổng quá, em thật lòng muốn an ủi mà an ủi sai rồi."

Sở Hành Vân lại nhìn Dương Khai Thái, thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng, nước mắt chảy dài, giống như bị người ta đoạt mất cô dâu. Y liền ôm bả vai cậu đi vào tòa nhà, tựa như dỗ trẻ con mà nói: "Cãi nhau với bạn gái bị đá rồi à? Không có việc gì, anh giới thiệu cho em một người tốt hơn."

Phó Diệc đứng trước một dãy máy tính trong vực làm việc của cảnh sát trên tầng hai, thấy Sở Hành Vân một nhóm ba người cùng xuất hiện, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Dương Khai Thái, vẫn như mọi ngày nói với Sở Hành Vân: "Hình ảnh của video là thật, không có dấu vết ngụy tạo, dựa theo suy đoán của cậu, đoạn 'chứng cứ' mà Ngô Hiểu Sương cũng cấp này chỉ là tìm mấy diễn viên đến diễn một màn."

Sở Hành Vân đi tới trước nhìn hình ảnh bị cắt trên màn hình máy tính: "Trịnh Tây Hà bắt được người rồi sao?"

"Ngô Diệu Văn cùng Ngô Hiểu Sương đều không ở nhà, camera đường phố đã ghi lại được cảnh họ rời khỏi nhà rồi lên một chiếc taxi đi về phía nam, Trịnh Tây Hà đang truy đuổi rồi."

"Không ở nhà? Chạy trốn sao?"

Sở Hành Vân xoa cằm trầm tư chốc lát, lại hỏi: "Đã tìm được vị trí xe taxi chưa?"

Cao Viễn Nam đáp: "Ngô Diệu Văn cùng Ngô Hiểu Sương xuống xe ở đại lộ Vọng Kinh quảng trường Nặc Á, sau khi tiếng vào quảng trường không có cách nào xác định vị trí."

Quảng trường thời đại Nặc Á, diện tích lớn, cửa ra nhiều, bốn phía thông suốt, manh mối đến đây coi như đã đứt rồi.

"Định vị điện thoại di động thì sao?"

"Không dò được tín hiệu."

Như vậy xem ra, Ngô Diệu Văn là đang chạy trốn, thế nhưng làm sao ông ta biết được tối nay lực lượng cảnh sát sẽ bắt đầu hành động?

Trong lòng Sở Hành Vân có linh cảm lần này Ngô Diệu Văn trốn đi cũng không phải là ngẫu nhiên, hơn nữa khả năng phản trinh sát tốt như vậy, lúc trước y cũng thật là xem thường người này.

Bên ngoài tòa nhà bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô, khoảng cách rất gần, tựa như đang ở sát bên tai.

Sở Hành Vân đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, nhìn thấy một chiếc Ford SUV đậu trước cửa cục, dựa vào ánh đèn trong xe, có thể thấy Hạ Thừa ngồi ở chỗ tài xế.

Hạ Thừa cũng đang nhìn về phía y, đèn pha của xe nháy hai lần, sau đó xe lái ra đường, nhanh chóng rời khỏi cục thành phố.

Phó Diệc đi đến trước cửa sổ, hỏi: "Một mình hắn có an toàn không?"

Mi tâm Sở Hành Vân nhíu chặt, trầm ngâm suy nghĩ nói: "Có vệ sĩ đi cùng."

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, y tưởng là Hạ Thừa, nhưng gửi tin nhắn tới lại là một dãy số xa lạ, trên đó viết —— Cảnh sát Sở, cứu mạng, số 28 ngoại thành.

Ánh mắt Sở Hành Vân đột nhiên lóe sáng, lập tức gọi điện lại, thế nhưng không cách nào gọi được, xem ra sim điện thoại đã bị rút ra.

Nhất định là Ngô Diệu Văn, Ngô Diệu Văn gửi tới tín hiệu cầu cứu, vậy thì có thể khẳng định theo dõi Ngô Diệu Văn không chỉ có lực lượng cảnh sát, còn có một nhóm người khác, cho nên Ngô Diệu Văn mới phải nhờ đến y giúp đỡ.

"Tất cả nhân viên tổ hiện trường, đi theo tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#dammy