Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Bộ điệp võng 【20 】

Không phải Hạ Thừa đang nói sạo, hắn chưa bao giờ thèm ngụy biện, hắn chỉ là đang thuật lại sự thực. Sự trỗi dậy và phát triển của một nền kinh tế giống như một dòng sông chảy siết, đến mức nó đi đến đâu cũng gây nên biến đổi lớn về kinh tế, hủy diệt vạn trượng rừng cây, xây dựng tòa nhà chọc trời. Đó là trụ cột gánh vác sự phát triển của thời đại, đây là công lao của Thiên Nga Thành, mà những tử hồn thi thể chìm dưới đáy biển sông sâu, đây là lỗi của Thiên Nga Thành.

Nếu như nhất định phải tìm một 'công chính' cho cái chết của Trần Trị Quốc, vậy thì Thiên Nga Thành không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Chỉ là cái chết của Trần Trị Quốc quá nhỏ bé. So với dòng chảy ngày đêm của đại giang, một cái chết của Trần Trị Quốc chỉ như mặt biển gầm thét cuộn lên một đóa bọt sóng, bọt nước bắn tóe ra một giọt nước. Mà giọt nước kia chính là Trần Trị Quốc.

Nếu như phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm về cái giá phải trả cho sự phát triển kinh tế của thời đại thì đó chính là Hạ Thừa.

Từ góc độ pháp lý mà nói, Sở Hành Vân cảm thấy Hạ Thừa làm như vậy là sai. Nhưng từ thực tế công bằng, y lại cảm thấy Hạ Thừa làm vậy là không sai, coi như người nhà Trần Trị Quốc thực sự có thể đưa Thiên Nga Thành kiện ra tòa, kết quả tốt nhận mà bọn họ nhận được vẫn chỉ có thể là được bồi thường một khoản tiền, cùng một cái nhận lỗi công khai. Bây giờ Hạ Thừa từ chối công khai nhận lỗi, quy ra thành tiền bồi thường tử vong càng cao hơn, như vậy —— thực sự là sai sao?

Một mạng người vì Thiên Nga Thành mà chết, cho dù đã thoát khỏi hạn chế pháp luật, Hạ Thừa là người vô tội, thế nhưng hắn vẫn cần phải chịu trách nhiệm với cái chết của Trần Trị Quốc.

Hai người đồng thời rơi vào yên lặng, Sở Hành Vân cúi đầu suy nghĩ, mà Hạ Thừa lại nhìn y, đem mỗi một biến hóa nhỏ nhặt nhất trên mặt y thu vào trong mắt, nắm đấm siết chặt, tâm lý thấp thỏm bất an.

Hắn không phải vì mình bị vạch trần cái gọi là tội ác mà căng thẳng, cho tới bây giờ hắn cũng không cảm thấy mình làm vậy là sai. Đúng như hắn nói, coi như hắn không ngăn cản, dưới chiều hướng phát triển của sự việc, người nhà Trần Trị Quốc thất bại là điều chắc chắn không cần phải nghi ngờ. Hắn cảm thấy căng thẳng bất an là vì hắn đã trao quyền phán xét tội lỗi cùng xét xử chính mình cho Sở Hành Vân, giống như lần ở phòng thẩm vấn, Sở Hành Vân là quan tòa duy nhất của hắn. Sở Hành Vân xác định tội của hắn, hắn liền nhận tội, Sở Hành Vân đặc xá cho hắn, hắn chính là trong sạch.

Hắn không quan tâm đến luật pháp, hắn chỉ quan tâm cái nhìn của Sở Hành Vân đối với hắn.

Sở Hành Vân không hề phát hiện ra mình đang nắm quyền sinh sát trong tay, mà người giao quyền lực cho y chính là Hạ Thừa, y trầm mặc xem đồng hồ trên cổ tay, suy nghĩ sâu xa, lúc thời hạn nửa tiếng đồng hồ còn lại mười phút cuối cùng, bỗng nhiên thở phào một hơi, ngước đôi mắt rực lửa lên nhìn vào camera trong góc, nói: "Đây chính là mục đích của cậu sao? Đưa ra một bản án cũ không cách nào bình luận đúng sai, cậu muốn làm cái gì? Phá hủy Hạ Thừa sao?"

Giọng nói của người kia rốt cuộc trở lại bình thường, là một giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên, cậu ta nói: "Tôi không quan tâm có phá hủy hắn hay không, tôi muốn hắn phải xin lỗi."

Ánh mắt Hạ Thừa dời khỏi mặt Sở Hành Vân, giống như là nghe được chuyện cười, ngửa đầu lộ ra một tia châm biếm với camera: "Nếu như cậu đứng ở vị trí của tôi, có thể đưa ra được một lựa chọn công bằng hơn, thì tôi sẽ xin lỗi, bằng không, cậu dựa vào cái gì bắt tôi phải xin lỗi?"

Thiếu niên kia cười một tiếng ngắn ngủi mà quái lạ, âm điệu càng lạnh lùng hơn: "Vậy thì anh tiếp tục đoán đi, Hạ tiên sinh, đoán xem cô gái này là ai, cho anh một ít gợi ý, bắt đầu từ Trần Trị Quốc, sau đó anh hãy quyết định lại xem có cần phải xin lỗi hay không, anh còn mười ba phút."

Căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn có tiếng hít thở của hai người xen lẫn vào nhau, cùng với tiếng gió ngoài cửa sổ không ngừng ào ào thổi tới.

Sở Hành Vân đầu đầy mồ hôi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mồ hôi trên tay túa ra không ngừng, ngón tay dính mồ hôi không mở được khóa màn hình, y càng ngày càng mất kiên nhẫn, dùng lực càng mạnh hơn, cơ hồ muốn nghiền nát màn hình điện thoại.

Hạ Thừa không nói một lời lấy điện thoại khỏi tay y, lau đi mồ hôi trên màn hình, giúp y mở màn hình ra rồi đưa trả lại cho y.

Sở Hành Vân nhìn hắn bằng đôi mắt nóng đỏ như sắt nung, trong mắt tràn ngập sát khí, bừng bừng lửa giận, như là thú hoang vừa mới trải qua một trận ác đấu.

"Anh đang sốt sắng cái gì?"

Hạ Thừa nhìn y hỏi.

Đang sốt sắng cái gì?

Có lẽ là dự cảm được đối thủ lần này là kẻ điên, đồng thời mục tiêu của kẻ điên đó là Hạ Thừa, có lẽ Hạ Thừa sẽ thân bại danh liệt ở nơi này cũng chưa biết chừng.

Sở Hành Vân như là không nghe thấy hắn nói cái gì, hỏi ngược lại: "Cậu còn có việc gạt tôi sao?"

"Anh đang nói tới chuyện gì?"

Hai người đều đang đặt câu hỏi cho đối phương, đồng thời đều không có được đáp án, Sở Hành Vân phát hiện mình cùng Hạ Thừa rơi vào tình thế giống nhau, tình cảnh không biết gì, hoang mang, bị động. Chỉ có thể bị kẻ ẩn sau camera kia nắm mũi dẫn đi, mà bọn họ lại không thể ra sức, chỉ có thể phối hợp.

Không có được đáp án mình muốn, vậy thì chính mình đi tìm, Sở Hành Vân liên hệ với Cao Viễn Nam, yêu cầu cô điều tra Trần Trị Quốc, rất nhanh, Cao Viễn Nam đã gọi lại cho y.

"Sở đội, sau khi Trần Trị Quốc chết không tới một năm, vợ ông ta cũng rất nhanh đã qua đời."

"Nói rõ hơn đi."

"Vợ của Trần Trị Quốc là Từ Phương, sau khi Trần Trị Quốc chết đã đi làm lại, làm việc tại xưởng sản xuất đồ nội thất, cánh tay không may bị máy móc cán đứt, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau khi phẫu thuật đột nhiên lại bị nhiễm trùng, da dẻ toàn thân thối rữa mà chết."

Sở Hành Vân: "Ông ta không có con sao?"

Cao Viễn Nam: "Hai người con gái, Trần Huyên cùng Trần Lôi, Trần Huyên còn sống, thế nhưng Trần Lôi cũng đã chết ba năm trước, nguyên nhân cái chết là..."

Sở Hành Vân bỗng nhiên nói: "Chờ đã, Trần Lôi?"

Cao Viễn Nam hiển nhiên cũng ý thức được cái gì, thấp giọng kỳ quái nói: "Đúng, chính là người cuối cùng bị sát hại trong án mưu sát Công tước hồ điệp ba năm trước, Trần Lôi."

Trong đầu Sở Hành Vân nổ ầm một tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn cô gái đang bị trói trên ghế trong màn hình máy tính, lại một lần nữa nhìn kỹ cô, không chỉ là thân phận người bị hại, mà còn là người nhà của người bị hại, cô gái này là Trần Huyên?

Cô gái bị trói trên ghế lúc này rất bình tĩnh, có vẻ như cô cũng nghe được bọn họ nói chuyện, tóc tai tán loạn che lại khuôn mặt cô, băng keo che lại một nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ta một đôi mắt mệt mỏi mà cương trực. Cặp mắt kia giống như hai cái giếng sâu đen ngòm, đáy giếng là oan hồn du đãng của một người phụ nữ.

Mặc dù cô gái kia không thể nhìn thấy bọn họ, Sở Hành Vân lại vẫn như trước cảm giác mình bị một ánh mắt u lãnh nhìn chòng chọc, như một du hồn bị giam cầm trong màn ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bò ra ngoài màn hình đoạt mạng.

"Trần Huyên đâu?"

Y hỏi.

Cao Viễn Nam nói: "Một tháng trước Trần Huyên thất nghiệp, sau đó không lâu lại bị mắc bệnh trầm cảm, tự hại bản thân nhiều lần nên bị xã khu đưa vào bệnh viện tâm thần, bởi vì nhiều lần tự sát không thành mà bị đuổi đi xa, một tuần trước trở lại nhà cũ Trần gia, vừa nãy chúng tôi đã thử liên hệ với cô ấy, nhưng không liên lạc được."

"Thất nghiệp?"

"Đúng, cô ấy vốn là nhân viên phục vụ tại sảnh của khách sạn Lệ Âu, sau khi Lệ Âu bị Thiên Nga Thành thu mua, cắt giảm nhân viên thay máu, cô ấy liền thất nghiệp."

Mặc dù y không mở loa ngoài, thế nhưng Hạ Thừa vẫn có thể nghe được âm thanh từ trong điện thoại truyền ra ngoài, hắn bàng thính toàn bộ quá trình, khuôn mặt tựa như một cái mặt nạ lạnh lùng và bình tĩnh, rốt cuộc lộ ra một vết nứt. Như là bị người liều mạng xé ra một mảng thịt, mới có thể thấy được màu sắc chân thực của máu thịt bên trong hắn.

Nghe vậy, Sở Hành Vân cảm giác như y đang phụng bồi Hạ Thừa đứng ở trung tâm nơi đầu sóng ngọn gió, bốn phía trước mắt phong vân ngàn tường, tứ bề bất ổn, tầng tầng lớp lớp sóng to gió lớn kéo nhau trở lại, nỗ lực đem bọn họ, không, phải là Hạ Thừa, đem Hạ Thừa triệt để đánh vào vực sâu biển chết, để cho khắp người hắn phải gánh chịu tội lỗi cùng hình phạt, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân ra được.

Hạ Thừa ngồi dưới đất, nhìn cô gái trên màn hình chật vật mà tràn ngập oán hận, trầm giọng nói: "Cô ta chính là Trần Huyên."

Có vẻ như Trần Huyên nghe được hắn kêu tên mình, ánh mắt cứng ngắc khẽ run lên, sau đó nhìn thẳng vào Hạ Thừa. Trong mắt càng lộ ra oán hận càng sâu đậm hơn, oán khí của cô ta không giống như người còn sống, mà giống như là ma nữ từ trong địa ngục bò ra ngoài.

Thiếu niên kia lên tiếng, cậu ta nói: "Không sai, cô ta là Trần Huyên, vậy Trần Lôi thì sao?"

Sở Hành Vân nhìn Hạ Thừa, muốn nói chuyện, thế nhưng cổ họng giống như bị nhồi vào than lửa nóng bỏng dị thường. Y há miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Con ngươi trong mắt Hạ Thừa thoáng chốc tan rã, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Cậu thật là lợi hại."

Thiếu niên nói: "Phải không? Vậy là anh thừa nhận, là anh hại Trần Lôi sao?"

Hai tay Hạ Thừa chống về sau, lười biếng ngước đầu, cười hỏi: "Cậu có chứng cứ à?"

Bên trong màn hình máy tính bỗng nhiên có một người đàn ông đi vào, cậu ta chậm rãi đi về phía Trần Huyên, màn hình chỉ chiếu được tới phần eo cậu ta. Cậu ta đi tới phía sau Trần Huyên, đem một chiếc mặt nạ đeo lên mặt cô, thoáng chốc che lại đôi mắt khiến người ta sợ hãi của cô.

Mãi đến tận khi cậu ta buông tay ra, Sở Hành Vân mới nhìn thấy rõ ràng, đó là một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, lóe lên ánh sáng lạnh như băng đặc thù của kim loại. Đây vốn là một chiếc mặt nạ bình thường, nếu như hai bên của nó không có cánh hồ điệp.

Thiếu niên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên cánh trên chiếc mặt nạ, tiếng cười trầm thấp lại âm lãnh: "Tôi tìm thấy cái mặt nạ này ở trong thư phòng của anh. Anh dám nói đây không phải là đồ vật của mình sao?" Nói xong, cậu ta cười một tiếng, cao giọng nói tiếp: "Kết thúc rồi, cảnh sát Sở, vị Công tước hồ điệp này đã lộ ra chân tướng, chính là Hạ Thừa! Hắn vốn là kẻ giết người, chính là hắn giết chết Trần Lôi!"

Sở Hành Vân đã không còn suy nghĩ nổi điều gì nữa, trong đầu y giống như đã rót đầy xi măng, mỗi lần khuấy động đều vô cùng vất vả, càng suy nghĩ chỉ càng thấy mệt mỏi. Cho nên y tạm thời buông thả chính mình, nhìn Hạ Thừa hỏi: "Là cậu à?"

Hạ Thừa không trả lời vấn đề của y, sau khi biết được thân phận Trần Huyên, hắn liền bày ra một tư thái buông lỏng lại lãnh đạm. Cho dù là bị buộc tội gánh vác bốn mạng người trên lưng, hắn cũng chỉ mỉm cười, không có chút xúc động nào. Thoạt nhìn thực sự giống như là một sát thủ liên hoàn tê liệt và lạnh lùng, bất luận máu tươi của người nào cũng không thể tưới vào nội tâm băng lãnh cùng ác độc giống như một con rắn độc của hắn.

Đây là dáng vẻ mà Hạ Thừa thể hiện ra cho thế nhân thấy, thế nhưng Sở Hành Vân lại cảm thấy hắn không phải là kẻ sát nhân bị người tố cáo, bởi vì y thấy được ánh mắt tan rã cùng mê man của Hạ Thừa, cùng với nụ cười mệt mỏi cứng đờ trên môi hắn.

Bỗng nhiên y thấy hối hận vì câu hỏi vừa rồi, Hạ Thừa đã bị đẩy đến bên bờ vực sâu, y lại còn cùng với người khác vây xem giống như đang chất vấn hắn, không phải là nói muốn cẩn thận, lần này là vì Hạ Thừa mà phục vụ sao?

Y cắn chặt răng, đứng lên, thân thể uể oải chợt bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh, như một cây bạch dương cắm rễ dưới nền đất, vĩnh viễn không bị đánh đổ, vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp.

"Cái mặt nạ kia chính là chứng cứ sao? Đừng có nói đùa, anh bạn nhỏ, tuy rằng cậu rất thông minh, thế nhưng cậu còn chưa hiểu rõ thủ tục tạm giữ mà lực lượng cảnh sát áp dụng để giải quyết vụ án. Một cái mặt nạ không thể định tội được Hạ Thừa, trái lại có thể kết tội cậu được, tôi tận mắt nhìn thấy cậu lái chiếc Porsche của Hạ Thừa đi. Mà chiếc Porsche kia đã bị quay lại cảnh ngày mùng 6 tháng 5 đã chở Chu Tư Tư đi, băng keo dính trên miệng Chu Tư Tư có dính vân tay Hạ Thừa. Tôi hiện tại cũng có đầy đủ lý do hoài nghi cậu thừa dịp Hạ Thừa không chú ý, đánh cắp dấu vân tay của hắn, sau đó sát hại Chu Tư Tư, mưu toan giá họa cho hắn. Nếu như có cậu thể bằng vào một chiếc mặt nạ chỉ ra và xác nhận Hạ Thừa là hung thủ, thì tôi cũng có đầy đủ lý do hoài nghi cậu là hung thủ sát hại Chu Tư Tư. Có lẽ, cũng là sát nhân giết bốn người ba năm trước!"

Sở Hành Vân đã ra đòn phản kích với cậu ta, không ngờ cậu ta lại không tiếp chiêu, mà chỉ cười đáp lại.

"Người yêu của anh anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, dù sao tôi cũng không có ý định dùng danh nghĩ công kiểm pháp đem hung thủ giết người quy án, quan hệ của anh và Hạ Thừa đã bị tôi vạch trần, hiện tại đoán rằng cũng chẳng có ai tin lời anh nói, mà quyền phát biểu của anh cũng sẽ bị tước đoạt sớm thôi. Cảnh sát Sở, anh cũng nếm thử tư vị những tiểu nhân vật như chúng tôi miệng không thể nói, nói gì cũng vô dụng đi. Vứt cái công bằng cùng chính nghĩa của anh đi. Công kiểm pháp các người đều chung một phe, muốn ai vô tội liền vô tội thả ra, muốn bắt ai liền bắt người đó, tôi đã lường trước được anh sẽ ra sức biện hộ cho Hạ Thừa. Hiện giờ khuôn mặt thật của anh đã bị người đời thấy được, cũng thấy rõ ràng! Thấy anh cùng Hạ Thừa đê tiện cỡ nào, đáng hận, lại độc ác, mấy mạng người đối với các người chẳng là cái cóc khô gì, thế nhân nhiều như giun dế, giẫm chết có vài con thì có làm sao? Có đúng không, Hạ tiên sinh? Cho nên lúc anh giết người cũng nghĩ như vậy đúng không? Đối xử với những người phụ nữ đó như nô lệ tình dục? Luôn là tiền dâm hậu sát, kỳ lạ, rõ ràng là anh không thiếu người lên giường, nhưng lại thích hành hạ bọn họ đến như vậy, chẳng lẽ anh có bệnh gì khó nói sao? A, tôi biết rồi, anh không cứng nổi? Cho nên anh đưa tôi về nhà, lại để cho tôi ngủ ở phòng khách, vậy anh làm sao dằn vặt bốn người——"

"Câm miệng!"

Sở Hành Vân có thể kết luận, nếu như người thật đang đứng trước mặt y, y đã rút súng ra chĩa thẳng vào ót đối phương. Không có uy hiếp, không có nhắc nhở, mà là bắn ra một viên đạn xuyên thẳng qua óc cậu ta!

Sự nhục mạ Hạ Thừa của kẻ này đã kích phát dục vọng giết người lần đầu tiên kể từ khi y sinh ra cho tới nay. Huyết dịch cả người y đều đang sôi trào, khí huyết phun ra từ mọi lỗ chân lông trên người y tạo thành thứ gọi là sát khí, không ngừng cuồn cuộn xung quanh người y, y bỗng nhiên hiểu được cảm xúc mãnh liệt của kẻ giết người bởi vì không khống chế được nội tâm của mình mà cam nguyện nhiễm máu tươi, gánh vác sinh mệnh.

Khi một người bị chọc giận, bị chọc giận triệt để, y có thể ẩn nhẫn để cho ranh giới của mình bị người chà đạp thành từng mảnh, phần trong sạch nhất trong trái tim y bị người dùng một con dao găm dính đầy nọc độc xuyên thủng, y nhất định phải trả thù!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1vs1#dammy