Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thứ Tư

"Hãy nhìn vào cái quái vật đó!" Tôi quay lại và một cô gái nào đó đang cười nhạo tôi. "Ew!! Nó nhìn chằm chằm vào tớ!!" Một anh chàng nào đó bắt đầu đi về phía tôi trước khi tôi biết điều đó, tôi đã ở trên mặt đất.

"Chết đi, đồ quái vật. Không ai sẽ nhớ mày nếu mày tự sát đâu." Tôi biết cậu ấy đã đúng. Tôi luôn biết cậu ấy đã đúng.

"Nhìn kìa, tên đó đang khóc!" Cô gái bật cười. Anh chàng cũng bắt đầu cười theo.

"Kỳ quái quá chết tiệt. Nếu tao có thể giết mày và thoát tội được, tao sẽ làm." Cậu ta cười khúc khích và quay lại với cô gái. Họ vừa bỏ đi vừa cười.

Tôi bật dậy. Larry vẫn thức. "Này- Này- Cậu đang khóc à?" Cậu ấy đứng dậy và bước đến bên tôi.

"Chết tiệt- Xin lỗi cậu"

"Nó có tệ lắm không?"

"Đó là vấn đề, chỉ là mọi người bắt nạt tớ."

"Tệ như?"

"Họ nói rằng tớ nên tự sát."

"... Tớ xin lỗi." Larry nhẹ nhàng kéo tôi vào một cái ôm. Tôi đã ôm cậu ấy lại. Những giọt nước mắt tiếp tục rơi, và tôi không biết tại sao. Tôi đã từng có giấc mơ đó trước đây và tôi chưa bao giờ khóc như này khi thức dậy.

Sau vài phút im lặng, Larry đã lên tiếng. "Cậu biết rằng cậu rất tốt, phải không?

Tôi đã cười khúc khích. "Đúng vậy."

"Tốt, tớ không biết mình sẽ làm gì nếu không có cậu, Sally Face."

"Tớ cũng không biết mình sẽ làm gì nếu không có cậu, Larry Face."

Larry tiếp tục ôm tôi, và tôi lắng nghe Sanity's Fall mờ nhạt trong nền. Sau đó tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

___________

"Cậu thậm chí có ngủ đêm qua chưa?" Tôi liếc nhìn Larry và uống một ly nước.

"Mm... Không."Cậu ta cười và uống một ly cà phê.

Tôi đảo mắt. "Cậu thật ngu ngốc."

"Tớ biết."

Larry thở dài. "Tớ không muốn đi học."

"Tớ cũng vậy."

Cả hai chúng tôi đều nói cùng một lúc, "Nay là ngày bologna."

___________

Larry và tôi bước vào tòa nhà, không có Todd ở đây, vì cậu ấy đã rời đi và không bận tâm đợi chúng tôi, vì một lý do kỳ lạ nào đó. Tôi nhìn Larry bừng sáng lên khi cậu ấy phát hiện ra Ash. Tôi cười khúc khích và đẩy cậu ta về phía cô ấy. Cậu ấy thì thầm gì đó trong hơi thở mình, và tôi nhún vai.

Tôi phát hiện ra người mà tôi đang tìm kiếm và đi đến chỗ anh ấy.

"Này."

Phillip quay lại mỉm cười lúng túng. "Xin chào?"

"Xin lỗi, tớ biết tụi mình không nói chuyện thường xuyên nhưng cậu kết bạn với Travis, phải không?"

Phillip từ từ gật đầu, "Phải."

"Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy ngày hôm qua không?"

Phillip dừng lại để suy nghĩ. "Ừm... Chết tiệt- Hôm qua là ngày 11, phải không? "

"Ừ?"

"Đó là sinh nhật của cậu ấy vào thứ Hai. Tớ quên nói chúc mừng sinh nhật."

"Liệu cậu ấy có khóc nếu cậu không nói điều đó không?"

Phillip dừng lại. "Không.. Sao thế?"

"Tớ có thể nói rằng cậu ấy đã khóc ngày hôm qua, đôi mắt của cậu ấy đều sưng húp và đỏ."

"... À.. Mẹ cậu ấy đã qua đời vào ngày sinh nhật của cậu ấy."

"Thật sao?"

"Ừ.. Tớ biết có lẽ không nên nói với cậu điều đó vì cậu ấy ghét cậu và mọi thứ, nhưng vâng."

"Tớ sẽ không nói bất cứ điều gì với bất cứ ai. Điều đó thật kinh khủng."

"Ừ, cậu ấy chưa bao giờ thực sự nói về nó. Nhưng tớ biết điều đó vẫn làm cậu ấy đau, cậu ấy đã nhìn thấy xác bà ấy."

Trái tim tôi rơi xuống. "Thật tồi tệ."

"Xin lỗi, tớ nghĩ thực sự cần phải ngừng nói về vấn đề này. Travis sẽ giết tớ nếu cậu ta biết tớ đã nói với cậu điều này. Xin đừng nói bất cứ điều gì với bất cứ ai. Cậu ấy đủ khó khăn bây giờ rồi"

Tôi gật đầu. Tôi muốn hỏi ý của cậu ấy là gì khi nói "đủ khó khăn bây giờ." nhưng đến lúc tôi muốn hỏi thì Phillip đã bỏ đi rồi. Tôi hy vọng tôi có thể hỏi cậu ấy vào lúc khác bởi vì bây giờ tôi khá tò mò.

Tôi bước đến tủ khóa và lấy cuốn sách toán của mình. Vào thời điểm tôi đến lớp, chuông đã reo và tôi đã đến muộn, vì tôi đang tìm hiểu thêm về Travis. Nói đến đây, tôi thấy Travis ngồi ở gần phía sau lớp, và cậu ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất nhiên, Todd đã ngồi trên ghế của mình.

"Này, tại sao cậu lại rời đi sớm vậy?"

"Tớ phải giúp ông Samuel một vài việc."

"Giáo viên khoa học?"

"Ừ. Tớ đã phải giúp ông ấy sắp xếp một cái gì đó cho một số bài học khoa học."

"Nghe thú vị đấy."

___________

Tôi nhận ra mình nhìn Travis trong mọi lớp học mà tôi trùng với cậu ấy. Đó hầu hết các lớp học của tôi. Vì tôi chỉ có 2 lớp không có Travis. Đôi khi cậu ấy sẽ bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm và cậu ấy sẽ tức giận.

Tôi tìm Larry và cậu ấy đã đi rồi. Tôi thở dài và mở tủ khóa của mình. Sau đó, nó bị đóng sầm lại.

"Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế, đồ đồng tính!?"

Tôi lúng túng đứng đó, không dám nhìn vào cậu ấy.

"Nói nhanh lên, Sally Facee!"

Tôi ghét cách cậu ấy nói biệt danh của tôi như thế.

"Không có gì đâu."

"Đừng nói dối."

Tôi quyết định nhìn chằm chằm vào mắt Travis. "Hãy để tớ yên, Phelps."

"Tại sao tôi phải làm vậy, Fisher?"

Cậu ấy đến gần tôi hơn và nhìn chằm chằm vào tôi. Thành thật mà nói nó thật đáng sợ.

"Cậu có thể dừng lại không?"

Travis đẩy tôi vào tủ khóa. Tôi đập đầu vào nó.

"Ở đó, có đủ không gian không, tên khốn?

Tôi thở dài. "Nghe này, tớ sẽ không đánh nhau với cậu vì nó sẽ không có ý nghĩa gì cả, và vì tớ biết có thể có một lý do, khiến cậu như thế này."

Travis chế giễu. "Cậu chả biết gì về tôi, Fisher."

Tôi cố gắng quay trở lại tủ khóa của mình và Travis đẩy tôi trở lại chỗ cũ.

"Chết tiệt, Fisher." Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi dậm chân bỏ đi.

Tôi xoa phía sau đầu, và phải vật lộn để mở tủ khóa của mình một lần nữa. Tim tôi đang đập thình thịch. Tôi nhét cuốn sách của mình vào tủ và lấy túi của mình, đeo nó lên cơ thể tôi. Tôi ôm đầu khi bước ra khỏi trường và về phía các căn hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro