Thứ Hai
Âm thanh đồng hồ báo thức của tôi vang lên khắp phòng. Tôi rên rỉ khi cảm thấy một cơn đau nhói trên ngực từ Gizmo khi nó chạy ra khỏi giường và ra khỏi phòng.
"Chúa ơi- *Gizmo!" Tôi rên rỉ và đập tay vào đồng hồ báo thức.
"Buổi sáng vui vẻ,Sally!" Tôi nghe thấy giọng nói của Larry qua bộ đàm.
Tôi lấy bộ đàm và giữ nút. "..... Chào buổi sáng."
Tôi nghe thấy Larry cười. " Giọng buổi sáng của cậu nghe như cứt ấy."
"Có lẽ vì Gizmo vừa chạy qua người tớ!"
Tôi co rúm người trước tiếng cười lớn của Larry. "Tớ sẽ dậy trong một vài phút nữa thôi, vì vậy hãy xách đít nhanh lên, đồ ngốc!"
Tôi đảo mắt và đặt máy bộ đàm xuống. Tôi ngã ra giường và uốn éo người cho đến khi nghe thấy tiếng rắc từ lưng. Sau đó, tôi bước đến tủ quần áo của mình và chọn một chiếc áo len và quần jean ngẫu nhiên trong ngày.
___________
Vào thời điểm Larry xông thẳng vào căn phòng của tôi, tôi đã buộc xong bím tóc. "Này! Cậu hoàn thành bài tập về nhà tuần trước chưa?"
"Chà!- Chưa..."
"Tớ cũng chưa.."
"Chà, điều đó cũng không có gì ngạc nhiên lắm, đồ ngốc."
"Này, nghe đau lòng đó. Đừng bắt nạt tớ nữa."
"Đừng có trở thành một kẻ ngu si nữa!" Tôi cười toe toét và thắt chặt lại bím tóc.
"Ê, tớ có thể dùng một ít nước hoa của cậu không?"
Tôi rên rỉ. "Chúa ơi, cậu có phòng tắm riêng đó Larry."
"Ừ nhưng, tớ quên xịt mất." Larry nhún vai và lấy nước hoa của tôi.
"Cậu chỉ muốn dùng ké đồ của tớ thì nói đại đi"
"Không... Tớ quên thật mà! "
Tôi thọc Larry bằng khuỷu tay. " Đồ nói dối"
Larry mỉm cười và xịt nước hoa cho tôi. "Thấy không, tớ rất hữu ích!"
"Tớ đã xịt một ít rồi mà, chết tiệt."
"Wow! Cmn nhà cậu"
" Cmn nhà cậu trước"
"... Ghét cậu ghê"
"Ghét cậu trước."
Larry rên rỉ và đặt nước hoa xuống. "Cậu thật xấu tính với tớ!"
Todd bước vào. "Tớ có thể nghe thấy hai cậu cãi nhau từ hành lang luôn đấy." Cậu ấy đảo mắt và đẩy kính lên.
Tôi cười lớn. "Hãy nói với tên chết tiệt này ngừng sử dụng đồ của tớ đi"
Todd lắc đầu. "Đừng kéo tớ vào vở kịch của các cậu!"
Tôi đẩy Larry ra khỏi phòng tắm rồi đi theo Todd. " Điều hữu ích duy nhất Larry có thể làm là cho Gizmo ăn."
Larry càu nhàu gì đó nhưng vẫn không phản bác. " Tớ ghét cậu"
Tôi đảo mắt và lấy túi của mình. " Ngậm miệng cậu lại để chúng ta có thể đi học nào."
"Mặc dù chúng ta ghét trường học"
"Hai cậu ghét trường học, không phải tớ!" Todd lắc đầu và mở cửa.
Larry cười khúc khích. "Ừ, vâng, Einstein."
___________
"Cút ra coi, đồ khốn!" Travis đẩy tôi vào tủ khóa và cười mỉa mai.
"Tớ thề rằng một ngày nào đó tớ sẽ giết tên khốn đó!" Larry nổi cáu.
Ash đồng tình. "Tớ sẽ giúp cậu giấu cái xác gớm ghiếc của cậu ta". Cô ấy cười toe toét.
Tôi lắc đầu. "Không ai giết hoặc che giấu thi thể của bất kỳ ai hết"
"Đồ hàm chán! Chúng tớ hoàn toàn có thể dàn xếp một cách dễ dàng."
Tôi tiếp tục lắc đầu. "Không là không."
Larry rên rỉ. "Cậu đúng là đồ chán ngắt."
"Cứ việc khóc về điều đó." Tôi cười và mở tủ khóa bằng kẹp giấy.
"Này Todd, chúng ta đang học gì môn toán?"
"Uhh... Giải tích"
Tôi rên rỉ và lấy cuốn sách toán học. "... Tuyệt vời luôn."
"Nó không quá tệ đâu"
"Với cậu thôi," Ash cười.
"Có lẽ nếu ba cậu thực sự chú ý, tất cả các cậu sẽ hiểu nó và nó sẽ dễ dàng hơn."
"Đó không phải là cách nó hoạt động."
"Được rồi, cậu sẽ hiểu nó nhiều hơn, điều đó có tốt hơn không, Larry?"
"Ừ"
Tôi thở dài. " Tớ sẽ gặp hai cậu sau, đi nào Todd." Tôi đóng cửa tủ khóa và bắt đầu hành trình đến lớp toán. Todd chạy phía sau tôi để bắt kịp.
"Cậu có thể thấp nhưng cậu đi nhanh quá đấy." Cậu ấy cười và tôi cười lại.
___________
Ngay khi chuông lớp học reo, tâm trí tôi bắt đầu trôi đi nơi khác. Tôi luôn muốn hỏi Travis tại sao cậu ấy lại ghét tôi đến vậy. Tôi chưa bao giờ thực sự làm điều gì đó tệ với cậu ấy, nhưng tôi đã tưởng tượng những gì anh ấy sẽ nói.
"Bởi vì, mày không bình thường"
"Bởi vì, mày là một kẻ lập dị!"
"Bởi vì-"
"Hãy chú ý! "
Tôi nghe thấy Travis cười khúc khích từ phía sau tôi. Tôi thở dài và mở cuốn sách để hành động như thể tôi đang chú ý vào bài học. Todd liếc nhìn tôi và đảo mắt. Tôi nhìn lại cậu ấy và cậu ấy cười với tôi.
___________
"Tớ ghét thứ Hai." Tôi kéo bím tóc và nhìn chằm chằm vào thức ăn khó chịu trước mặt.
"Ai mà không ghét cơ chứ?"
"Todd."
Todd nhìn chằm chằm vào tôi. "Chỉ vì tớ giỏi ở trường không có nghĩa là tớ yêu thứ Hai, đồ ngốc này!"
Tôi cười toe toét dưới lớp của mình. "Nói dối!tất cả thứ đó là những gì cậu muốn, Todd."
Todd đá tôi và tôi quát. "Không phải à?!" Tôi đá lại cậu ta.
"Cậu đá tớ!!" Larry nhìn chằm chằm vào tôi.
"Rất tiếc"
Larry ném một miếng bánh mì vào tôi. "Rất tiếc là đúng rồi đó!"
Tôi nhặt bánh mì lên và ném nó trở lại cho Larry. Larry lấy nó và ném nó vào Todd.
"Tại sao tớ lại luôn bị lôi vào mấy trò vặt vẵn của mấy cậu vậy?"
Ash cười. Tôi cũng cười theo cô ấy. Tôi liếc qua nơi Travis đang ngồi và cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ấy nhanh chóng nhìn đi chỗ khác khi thấy tôi bắt gặp cậu ấy đang nhìn chằm chằm. Tôi chưa bao giờ nhận ra mái tóc của anh ấy dài bao nhiêu. Mọi người đều nói rằng anh ấy trông thật ngu ngốc vì anh ấy có mái tóc vàng nhạt và làn da nâu. Tôi nghĩ nó trông... rất tuyệt mà?
"Cậu đang nhìn chằm chằm vào ai vậy?" Ash đẩy vào vai tôi.
"Hừm? Không có, không ai cả."
Ash nhướng mày. "Hừm.. đáng nghi thật.."
Tôi thúc khuỷu tay của cô ấy. " Ý gì hả?"
"Không có gì! Cậu nói nghe tổn thương đó" Cô ấy mỉm cười và tôi lắc đầu. Larry và Todd vẫn đang ném những miếng bánh mì vào nhau. Sau đó Ash cũng tham gia và ném một miếng bánh mì vào cả hai người họ.
Tôi liếc nhìn lại Travis. Cậu ta đang nói chuyện với Phillip. Tôi nhún vai, tôi không biết rằng họ là bạn. Sau đó, tôi quay lại với những người bạn của mình - những người đang đánh nhau với bánh mì.
____________________
* Cho bạn nào quên hay chưa biết thì Gizmo là chú mèo mà Sally đang nuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro