Hoa chết (3)
''Sao không ngủ đi em, trăng lên cao quá rồi.''
Gã ôm tôi trong vòng tay lớn, trên chiếc giường trắng tinh khôi và trống vắng ngày nào. Cửa sổ còn hững mở đón tà dương đêm tối, từ những hạt li ti hệt kim tuyến rãi trên bầu trời, từ một ánh mắt to tròn dõi theo giấc ngủ người đời. Tôi chưa muốn chìm vào cơn mơ, còn yêu lắm cảm giác được dụi vào ngực gã, hít lấy từng dạo nồng ấm của con tim vang lừng nhịp đập.
Gã đặt môi lên bờ trán tôi, rời khỏi giường và nhấc tôi lên như một đứa trẻ nhỏ. Bỗng tôi nhớ lại chuyện cũ, khi được gã ẩm qua từng bước chân in trên mặt sàn. Trong một ngày trời nắng mùa thu, những cuộc dạo chơi chỉ lãng vãng quanh vườn hồng, bên căn nhà gỗ nằm biệt lập tại một vùng nông thôn hoang vu cách xa thành phố. Khoảng khắc đó lòng tôi chẳng khác gì hoa, đang nở dưới mảnh nước óng ánh pha nắng vàng, có giọt nhỏ lắng đọng trên cánh hoa, gieo rắc vào tôi những niềm vui thấm đượm. Tôi yêu những bồn hoa xinh ấy, hay đôi khi tôi tự hỏi, có phải bởi vì lúc đó có gã kề bên?
Gợi nhớ kí ức một chút, tôi trở về thực tại còn bám víu đôi vai gã. Đi được một khoảng không xa từ phòng ngủ bốn bề một khung cửa nhỏ, đến phòng khách với nét cổ điển độc đáo từ chính đôi bàn tay tôi làm nên, có chiếc điện thoại bàn quay số, máy phát nhạc loa kèn. Mỗi hai món đồ chạm vào mắt, đưa tôi về với nổi cô đơn quách đặc màng tối, từng quay mãi một dãy số, từng nghe mãi khúc hát buồn thảm. Chỉ một mình, lẻ loi như bị giam cầm trong ngục thức.
Gã đặt tôi lên ghế, từ tốn gỡ những ngón tay siết chặt vào nhau, rồi vén nhẹ chùm tóc che mất ánh mắt, tôi lại được dịp thấy rõ khuôn mặt tươi sáng của gã, hình như không biết buồn. Bất giác tôi cười, và hẳn là vì gã.
''Em cười gì thế?''
Tôi chỉ lắc đầu, không nói gì thêm, nhưng miệng vẫn chớm nhẹ nụ cười.
''Em muốn ăn khuya chứ, món mì nhé.''
Gã đứng dậy sau khi nhận được cái gật đầu từ tôi, không quên bật Ti vi mỗi khi chỉ còn mình tôi ở lại đó, rồi ung dung từng bước chân sải dài đi về phía căn bếp đối diện.
Tiếng ồn và ánh sáng mập mờ tựa như một màng ảo giác từ chiếc Ti vi cũ, kéo lại ánh nhìn của tôi mà mãi cứ dõi theo bóng lưng gã. Thời sự lúc 7 giờ tối chiếu lần nữa ở khung giờ khuya khoắt, những bản tin đủ màu sắc về thế giới ngoài kia mà suốt một năm nay tôi chẳng màng ngó nghiên tới. Bộn bề quá, ngợp trong các dãy nhà cao vút như chạm đích bầu trời, tiếng còi xe inh ỏi trộn lẫn với những thứ tiếng nghe ồn ào cả đôi tai, tạo nên một hợp âm gây khó chịu mà lại nhiều như thác nước đổ, cả con người chìm ngập trong công việc, chìm ngập trong thế giới ảo của riêng họ.
Bản tin tiếp theo. Vào ngày x tháng x năm x, cảnh sát bắt giữ thành công một tên giết người hàng loạt hoạt động suốt mấy năm qua. Theo như thông tin, chúng tôi được biết hắn sống ở một vùng nông thôn vắng của thành phố x, 23 tuổi, giới tính nam, tên là...
''Đừng xem nữa, mì chín rồi, chúng ta cùng ăn.''
Tôi hồi hộp chờ đợi thông tin nghe thoạt qua giống ai đó, mà mãi chưa hình dung được. Bỗng gã tắt nghỉm ánh mờ Ti vi khiến bao nhiêu cảm giác lạ lẫm vừa ban nãy tan dần rồi vụt mất trong nuối tiếc. Đặt xuống bàn hai bát mì đung đưa vài sợi khói mỏng, hừng hực thổi cơn nóng tỏa ra khắp nơi. Gã ngồi cạnh tôi và vẫn giữ nguyên nụ cười đó, chẳng quan tâm tới việc tôi đang chăm chú xem thời sự đêm nữa.
''Em đang xem, sao anh tắt mất vậy?''
Gã kéo bát mì về phía tôi, xua tay trên ngọn khói.
''Những thứ đó chỉ khiến ta đau đầu thôi em. Nào, ăn đi, bớt nóng rồi.''
Đặt đôi đũa gỗ lên miệng bát, gã đưa mắt nhìn lấy đôi mi tôi rồi đi đến mở một bài êm tai từ máy phát nhạc loa kèn. Những vần điệu khác lạ, không giống như tiếng hát ai oán ngày nào vẫn thường bên tôi mỗi lần cơn buồn ập tới. Gã đột nhiên bắt đầu những bước nhảy, đung đưa chiếc hông của mình đầy nam tính, tiến về phía tôi và đưa tay mời nhảy như cách vị hoàng tử mời người bạn tình của chàng. Đôi chút bỡ ngỡ nhưng hòa vào nhanh chóng, tôi yêu kiều đưa những ngón nhỏ chạm vào lòng bàn tay lớn, rồi nhịp nhàng bước theo chân gã.
''Em có dám chết vì tôi không?''
''Vì anh, em dám liều mạng. Và...anh?"
"Tôi sợ chết, nhưng cũng thật đơn côi nếu như chỉ có một mình, tôi chỉ ước hai ta có thể cùng chết."
Cơn mơ nơi miền chết.
Bước nhảy có đôi ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro