.
một bài về từ chết.
sự suy nghĩ về những mệnh lệnh:
tôi cần ý muốn tự sát ở ngay bên mình mỗi ngày
như một dạng sống gối đầu giường
để tinh thần
quy phục cơ thể
trau dồi nặng lực phẫn uất
được thôi thức
bởi những kiểu lăn lộn
dù một hòn đá không hồn
cũng phải cất tiếng
phải có dũng khí mà nói
ngay cả khi bị đẩy tới bờ vực
tôi đã đưa tính mạng
vào một trò chơi của ngẫu nhiên
để ở đó tôi nói quyền được sống
"mình muốn sống"
bởi vì vậy cũng sẽ không quan trọng
nếu ngay lúc đó tôi nghĩ
"mình sắp chết"
và tất cả nhận ra
là hết
tôi ra khỏi cái xác của mình
thấy sự tang tóc trên từng gương mặt
của mỗi ngày đang sống
không ý hướng
và có gì là quan trọng
việc tôi có đặt cọc
cả sự tự phụ của mình
vào những trò chơi đen đủi
thì hỡi ôi
bởi vì tôi đã từng biết yêu
tôi đã từng biết tình yêu đích thực là gì
tôi sẽ kể
bằng không những gì tôi đã
để lại sẽ kể
nên rồi tôi sẽ được tha thứ
bằng sự lãng quên tột cùng
tôi sẽ được tha thứ
bởi vì ít nhất
tôi để mẹ là người
được ve vuốt trái tim tôi
tôi để mẹ là người
hoặc bố
là người làm điều đó
lần cuối
còn nếu em còn quay lại
và còn thấy những hình vẽ của em
vẫn còn cháy trong những bài thơ tôi
đó là một vinh hạnh của tôi
vì sao tôi dám nói mình
đã biết một tình yêu đích thực
vì sao tôi dám cho mình cái quyền tự phụ:
"tôi phải rút cạn mình để sống"
và tôi tự hào về điều đó lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro