2
tên gốc: 3:00 am | nguồn: https://archiveofourown.org/works/43189515
tác giả: neuromine (maverzace)
__
jisoo nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, củi đang cạn dần, và ngọn lửa bắt đầu tan biến trong không khí. cậu quan sát ngọn lửa mạnh mẽ xuất hiện như thế nào và nó tắt dần ra sao do thiếu vật liệu. jisoo quan sát kỹ lưỡng, và cậu cũng cảm thấy như vậy. thời gian đang cạn dần, và cậu sắp phải biến mất. đôi mắt bao quanh ngọn lửa tượng trưng cho những người sẽ sớm chứng kiến cậu ra đi. jisoo chỉ có thể chôn mình sâu hơn vào vòng tay của chính cậu.
"nếu được trao thêm một cơ hội để sống? tôi sẽ luôn dành nó để làm những điều sai trái với anh" jisoo lẩm bẩm khi ngọn lửa nhảy múa với cái chết của chính nó. nó đã hoàn thành mục đích của nó là thắp sáng. bạn luôn có thể thắp lại nó, nhưng nó có thể không bao giờ là ngọn lửa như cũ. nó có thể là ngọn lửa mạnh hơn, hoặc yếu hơn, nhưng không bao giờ là ngọn lửa đỏ rực như cũ.
%
jisoo không sợ chết.
quay trở lại khi cậu còn là một đứa trẻ, bố mẹ luôn nói với cậu rằng nếu cậu làm điều tốt, thì sẽ luôn có một kết thúc tốt đẹp. jisoo biết mình sẽ lên thiên đường, vì vậy nghe những gì bác sĩ nói—không làm cậu bối rối quá nhiều. jisoo tin rằng đây là kế hoạch của chúa dành cho cậu, rằng cậu chỉ có thể sống cuộc đời của mình cho đến cuối tuổi 20, và điều đó là ổn. vì vậy, khi cậu rời khỏi phòng khám của bác sĩ, bố mẹ biết cậu sẽ trả lời thế nào với câu hỏi... "thế nào rồi?"
"được rồi mà" jisoo mỉm cười và ôm họ. cậu vỗ nhẹ lưng họ khi họ rời khỏi bệnh viện. "sao mọi người lại buồn thế? không còn là bất ngờ nữa rồi!" bố mẹ jisoo không thể không ôm chặt cậu hơn.
"không phải sẽ tốt hơn sao? con sẽ không phải đánh thức bố dậy lúc nửa đêm vì cơn đau bụng ngu ngốc của con nữa."
đau dạ dày. đó hẳn là một vấn đề đơn giản có thể chữa khỏi bằng pepto bismol. tuy nhiên, nó xảy ra quá thường xuyên đến mức không thể bỏ qua. jisoo không thể không đăng lên mạng xã hội. "tôi đã ăn thứ sữa quái quỷ gì mà lại bị đau bụng thế này?! @/DoctorKen." khi cuối cùng cậu cũng có thời gian nghỉ để đi khám bác sĩ, bác sĩ xác nhận rằng đó không chỉ là những cơn đau dạ dày khó chịu. với lớp niêm mạc dạ dày đang xấu đi, jisoo đã bị ung thư dạ dày - giai đoạn 4 của căn bệnh này như điều hoàn hảo cuối cùng dành cho cậu.
bây giờ với tuổi thọ được cho là còn 1 năm để sống, jisoo có cơ hội lựa chọn cách cậu sẽ dùng một năm để làm gì. tất nhiên, jisoo không thích buồn bã như vậy. cậu không có tâm trạng để nằm im trên giường bệnh, chờ đợi cái chết xuất hiện với một đoàn linh hồn đã khuất theo sau. jisoo thích dành nó như những ngày bình thường trong cuộc sống của mình, ngoại trừ việc nghĩ rằng cậu sẽ sớm đi nghỉ.
jisoo chia đều thời gian của cậu cho những người thân yêu, cậu lập một danh sách đơn giản có tên, địa điểm và số tiền cậu sẽ dành cho 12 tháng cuối đời. đầu tiên là ông bà bên ngoại, bốn tháng. cậu đã gặp rất nhiều người trong buổi họp mặt của họ đến nỗi cậu không bao giờ biết mình sẽ có một người chú nhỏ tuổi hơn mình. do cuộc sống bận rộn, jisoo không bao giờ biết được ước mơ thời thơ ấu của mẹ mình - bà muốn trở thành phi hành gia nhưng đã từ bỏ vì bà có jisoo. cậu là ước mơ mới của mẹ bà, được chứng kiến cậu lớn lên một cách tuyệt vời bà cũng đã mãn nguyện.
"mẹ đang nói rằng mẹ có thể lên mặt trăng nếu mẹ không sinh ra con sao?" jisoo ngậm chặt miệng. "mẹ ơi! mẹ có thể sẽ là neil armstrong rồi!"
"... nhưng rồi, nuôi con sẽ không bao giờ xảy ra! mẹ sẽ không bao giờ có được đứa con dễ thương như con. trong tất cả những quyết định sai lầm của mẹ, sinh ra con là việc đúng đắn nhất."
"bố có ủng hộ quyết định của mẹ không ạ?"
"bố có hơi do dự, vì đây không phải là chuyện đơn giản. mẹ và bố đã cãi nhau rất nhiều về điều đó nhưng cuối cùng, mẹ nói với bố rằng ước mơ của mẹ sẽ chẳng là gì nếu mẹ không sinh ra con. ý mẹ là, mẹ sẽ sinh ra gì trên mặt trăng nhỉ? một người ngoài hành tinh tên hong jisoo?"
thứ hai, thêm bốn tháng nữa cho phía bố của cậu. khi bố và mẹ cậu ly hôn, jisoo không bao giờ thực sự có cơ hội để thoáng nhìn cuộc sống của ông. không phải mẹ cậu cấm cậu tìm kiếm bất cứ điều gì về ông, chỉ là cậu quá bận rộn với cuộc sống trước đây của mình đến nỗi cậu không bao giờ nghĩ đến điều đó. jisoo biết rằng bố mình sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác. bây giờ họ đang sống hạnh phúc với hai cô con gái và ba cậu con trai. jisoo không cảm thấy cay đắng về điều đó. miễn là bố cậu kết hôn với một người phụ nữ có thể đối mặt với mẹ cậu, thì điều đó đã đủ để cậu ngừng tìm hiểu thêm rồi.
"bà ấy xinh quá." jisoo xoay tách trà hoa cúc trong khi bố cậu ngồi cạnh.
"ừm, đúng vậy. bà ấy đã giúp bố vượt qua những lần định tự tử." bố cậu nhấp một ngụm bia, bọt bia sôi xèo xèo trong tai trái của jisoo. "bà ấy cũng sẽ hỏi về con nữa, bà ấy luôn tò mò vì bố luôn trưng bày tác phẩm nghệ thuật của con trong phòng của bố" ông nói thêm, ợ một chút.
"nhưng—này, con trai của bố. bố cũng yêu mẹ con như vậy. bố và mẹ không thành đôi vì những khác biệt sau này nhưng con là suy nghĩ có ý thức nhất mà bố mẹ có."
"con không phải chỉ là sản phẩm của tình một đêm sao?"
"thôi nào. thực ra, con vẫn là đứa con trai mà bố yêu thương nhất."
thứ ba, jisoo dành ba tháng và có thể còn hơn thế nữa để ngủ qua đêm tại nhà bạn bè. dù là bạn tiểu học, bạn trung học, bạn đại học hay nhà của tất cả đồng nghiệp, chẳng có gì thay đổi nhiều, nhưng cậu cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều vì phải ra vào bệnh viện. jisoo biết được jeonghan hiện đang theo đuổi ước mơ trở thành ceo. seungkwan hiện đã đính hôn với bạn trai 10 năm của mình, hansol. soonyoungcũng đã kết hôn và có một cậu con trai đang học trung học. seokmin vẫn như xưam giờ đã kết hôn với người mà cậu nhóc thầm thương trộm nhớ. bất kể thế nào, seokmin vẫn là nguồn năng lượng vô tận của jisoo.
"anh còn hơn một tuần nữa thôi, jisoo." seokmin lo lắng nói. "anhsẽ tiêu hết số tiền đó cho bản thân mình à?" seokmin nhét áo con gái vào trong và đặt cô bé xuống nôi. jisoo gật đầu và ngồi xuống ghế sofa.
"ừm, anh đang nghĩ đến việc giảm bớt căng thảng"
"anh nên làm vậy, anh quá bận rộn nên cần phải giải độc tinh thần thôi."
"anh đang nghĩ đến việc giảm bớt căng thẳng với seungcheol."
"seungcheol?! bạn trai cũ của anh—" seokmin che miệng, quên mất rằng con gái mình sắp ngủ rồi. "anh điên à?" seokmin kéo jisoo sang một căn phòng khác và khẽ hét lên.
"anh không biết. anh—anh cảm thấy đó là cách đúng đắn để kết thúc mọi chuyện. tốt hơn là nên khép lại mối quan hệ quá phức tạp của anh và seungcheol, nó vẫn chưa được giải quyết sau ngần ấy năm."
"giờ thì em lo cho sức khỏe thể chất và tinh thần của anh lắm!" seokmin hất tóc lên.
"anh sẽ ổn thôi. bây giờ, anh muốn nói với em điều này vì anh cần sự giúp đỡ của em."
"anh nói đi"
"giúp anh sắp xếp vài ngày đi chơi nhé."
%
"chào em, jisoo."
"seungcheol, chào anh"
"đã lâu rồi nhỉ?"
"đúng vậy"
vậy nên giờ đây, cả hai đã ở đây. bốn đêm cuối cùng của jisoo trong một khu nghỉ dưỡng trong rừng hoang vắng với seungcheol, và chẳng mấy chốc, cậu sẽ ra đi cùng với những đau khổ mà cậu đã trải qua trong quá khứ. jisoo không thể lờ đi cơn đau bụng nặng nề của mình khi giờ đây cậu không được các y tá hỗ trợ 24/7. jisoo vẫn mạnh mẽ; cậu muốn chắc chắn rằng mình đang tận hưởng hết thời gian mà không hối tiếc. đôi khi jisoo cảm thấy như cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng cậu phải chiến đấu với nỗi đau thể xác bằng những trò chơi tinh thần.
jisoo không bao giờ kể với seungcheol về những gì cậu đã và đang trải qua. seungcheol là một người bạn trai luôn tôn trọng mọi thứ. anh tôn trọng thời gian và không gian của jisoo, anh không bao giờ bận tâm theo dõi jisoo vì anh muốn cả hai đều có thể tiến tới một mối quan hệ mới. đó là lý do tại sao nó đau đớn hơn, xét đến việc cả hai đã chia tay theo cách lành mạnh như vậy.
khi seungcheol hay tin về lời mời của jisoo, anh đã đồng ý gần như ngay lập tức. tất nhiên, anh phải cân nhắc các cuộc họp của mình vào tuần tới, nhưng sẽ không có gì sai khi dành thời gian cho người yêu cũ. dù sao thì jisoo vẫn có một vị trí đặc biệt trong trái tim anh. lần đầu tiên họ gặp nhau sau gần ba năm sau khi tốt nghiệp và sau khi chia tay, cậu vẫn là jisoo mà seungcheol yêu. mặc dù seungcheol nhận thấy cậu gầy đi rất nhiều, nhưng anh không muốn hỏi. seungcheol không muốn hỏi nếu jisoo chưa sẵn sàng để nói với anh. điều jisoo đang nghĩ là seungcheol có thể chưa sẵn sàng cho những gì anh sắp phải nghe.
hai ngày đầu, seungcheol nấu ăn cho jisoo, và cậu thích không khí nhẹ nhàng ở đó. như vậy cũng đủ để xoa dịu nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng. seungcheol nói đùa rằng anh không ăn đủ vì công việc người mẫu của mình, đó là lý do tại sao anh nấu bữa sáng kiểu anh cho jisoo. đồ ăn của seungcheol đã sớm bị hư; người đàn ông này không biết nấu ăn, nhưng anh đã làm cho jisoo. trên bàn đầy ắp cơm, seungcheol đảm bảo rằng jisoo được ăn ngon khi anh ở gần cậu.
"cheol à, lâu rồi anh không nấu ăn cho em" jisoo khúc khích nhìn đĩa thức ăn lớn được bày ra trước mặt cậu.
seungcheol cười khúc khích, "em mau thử đi, nhanh lên nào!"
"có ngon không?"
"ừm."
"không ngon sao?"
jisoo chỉ vào điện thoại, "...có lẽ chúng ta nên gọi cho nhân viên khu nghỉ dưỡng và gọi một bữa sáng tử tế." cả hai cùng cười, và seungcheol gật đầu. "gordon ramsay không bao giờ giúp ích cho anh, ngay cả khi có phụ đề tiếng hàn!"
"kỹ thuật chiên trứng của anh bây giờ tốt hơn rồi. nhớ lần trước anh phục vụ em một quả trứng có vị than không?"
"thôi nào. cũng đâu có tệ đến thế!" seungcheol bĩu môi.
vào ngày thứ ba, cả hai bơi trên bãi biển gần đó tại sokcho-si, tỉnh gangwon. seungcheol nhận thấy jisoo bây giờ nhạy cảm với nhiệt độ đến thế nào. anh tò mò hơn liệu jisoo có ở lại hoa kỳ quá lâu đến mức nhiệt độ cao khiến cậu buồn nôn không. jisoo đột nhiên xin phép đi vệ sinh, nhanh thôi cậu sẽ sớm quay lại, seungcheol có thể đã nghe thấy tiếng nôn. khi anh lấy hết can đảm để hỏi xem jisoo có ổn không, chàng trai trẻ hơn đã lắc đầu với anh "em không sao".
đến cuối ngày thứ ba, seungcheol và jisoo ngồi trên đống lửa trại khổng lồ. chỉ có hai người trong khu nghỉ dưỡng. trước đó đã có những người vui đùa xung quanh đống lửa, nhưng giờ họ đã rời đi vì đã gần 3 giờ sáng. jisoo dựa vào vai seungcheol; cảm giác như hai người quay trở lại là hai sinh viên đại học. jisoo không muốn rời đi vào lúc này, và seungcheol cũng vậy. bầu không khí cuối cùng đã phù hợp cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
"vì sao lại gửi lời mời cho anh?" seungcheol hỏi.
"không có gì. chỉ là em muốn dành thời gian với anh thêm lần nữa thôi."
một phút nữa trôi qua trong sự im lặng đến khó chịu. "em có nhớ chúng ta không?" seungcheol đổ đầy lòng bàn tay mình bằng cát hạt, để chúng lắng xuống thành từng dòng. jisoo ngân nga một tiếng "có", một tiếng cười khúc khích nhẹ, và một bàn tay xoay tròn trên cát.
"điều đó khiến em suy nghĩ một lúc, tại sao chúng ta lại kết thúc mối quan hệ này? bố mẹ chúng ta không bao giờ thất vọng vì anh và em yêu nhau, và xã hội cũng chẳng quan trọng với chúng ta. không phải là chúng ta hết thời gian cho nhau. chúng ta chỉ... dần dần rời xa nhau." jisoo lẩm bẩm, mùi xạ hương của seungcheol giờ đây nồng hơn vì anh ở gần cậu hơn bao giờ hết.
jisoo nhìn vào đôi mắt nai tơ của seungcheol vì chúng chưa bao giờ nói dối cậu. "anh có từng hẹn hò với ai sau khi chia tay với em không?"
"không hẳn là không có."
"tại sao cơ?"
"không ai hiểu được những vấn đề khiến anh tức giận bằng em cả."
"ừ, đúng rồi. anh từng rất tốt với em cho đến khi anh chơi trò bắn súng như ps3"
"chúng ta đã sai ở đâu vậy?" seungcheol nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào đầu jisoo. "không phải là chúng ta đã mất đi tình yêu dành cho nhau. nó chỉ xảy ra ngay khi chúng ta tốt nghiệp và chúng ta không bao giờ thực sự... có cơ hội gặp lại nhau nữa", anh nói thêm.
"đó là vì anh chưa bao giờ lại gần em!" jisoo véo hông anh.
"anh muốn cho em không gian riêng thôi mà! anh không muốn trở thành người yêu cũ sẽ xâm phạm em chỉ vì anh không tôn trọng những gì đã xảy ra với chúng ta trước đây." seungcheol hét lên.
"anh có biết rằng nếu anh quay lại với em, anh vẫn sẽ là người em muốn quay lại nhất, đúng không?"
seungcheol vuốt tóc lên như một trò đùa, "anh biết mà, em sẽ không bao giờ quên được vẻ đẹp trai của anh đâu."
jisoo nhìn anh với vẻ không tin nổi "em ghét anh."
"toàn bộ chuyện nghỉ dưỡng này là lời mời chúng ta quay lại với nhau à?" seungcheol trêu chọc, có lẽ không hẳn là trêu chọc. ở đâu đó trong trái tim đầy cuồng nhiệt của seungcheol, anh luôn muốn quay lại với jisoo. có lẽ đó là lý do tại sao anh đồng ý nhanh như vậy với chuyến đi này.
"KHÔNG."
seungcheol đang mong đợi điều gì nhỉ? người yêu cũ vẫn là người yêu cũ. không có gì thay đổi được việc họ là người yêu cũ và có khả năng jisoo chỉ muốn làm bạn như trước đây. seungcheol hình như bị ảo tưởng nặng rồi?
"nếu như chúng ta không bao giờ gặp lại nhau thì sao?" jisoo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. cậu sẽ rời khỏi hàn quốc mãi mãi sao?
"em sắp rời khỏi hàn quốc sao?"
"không hẳn là hàn quốc đâu, có thể là trái đất."
"cái gì cơ? em đã bí mật học để trở thành kỹ sư vũ trụ à?"
"nếu em rời khỏi vũ trụ thì sao?"
ngay lúc này, seungcheol ngừng thở trong giây lát. anh rời khỏi jisoo để nhìn kỹ cậu hơn, mọi thứ bắt đầu kết nối lại với nhau. tại sao jisoo đột nhiên lại gầy đến vậy, che giấu cơ thể thật của mình bằng lớp quần áo dày. tại sao cậu lại nhạy cảm với những thay đổi nhiệt độ khắc nghiệt đến vậy. tại sao lại kén chọn những gì cậu sẽ ăn. seungcheol vẫn im lặng, nhưng sự căng thẳng giữa họ bắt đầu tăng lên.
"sao cơ?"
"nếu em rời xa anh mãi mãi thì sao?" jisoo nhìn xuống.
"ý em là sao, jisoo?"
"có thể em đã giấu anh điều gì đó ngay từ ngày đầu tiên chúng ta đến đây."
seungcheol chỉ nghe thấy tiếng gỗ nổ lách tách từ đống lửa trại, hơi ấm lan tỏa trên má anh vì sự sửng sốt. anh giơ tay nắm lấy cổ tay gầy gò của jisoo và xắn tay áo lên. những vết sưng mà anh nghĩ là do muỗi đốt thực ra là dấu vết từ những mũi tiêm truyền tĩnh mạch thường xuyên của cậu, một dấu hiệu cho thấy cậu là "khách hàng thường xuyên" của giường bệnh.
"em bị ung thư dạ dày. đang ở giai đoạn 4, đã quá hạn điều trị rồi nhưng em không muốn rụng tóc nên..."
thay vì khiển trách, seungcheol kéo jisoo vào một cái ôm thật chặt. mặc dù tiếng sóng biển và lửa trại rất lớn, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng tim seungcheol đập mạnh đến mức nào. jisoo có thể nghe thấy nó từ đôi tai bên trong của mình, và nó lớn đến mức khiến cậu nổi da gà. seungcheol vẫn im lặng, chỉ có những tiếng rên rỉ nhẹ từ tiếng khóc thầm của anh. anh ôm jisoo thật chặt.
"jisoo, sao em không nói với anh sớm hơn?"
"em không muốn anh thương hại em, đồ ngốc. nếu em nói với anh sớm hơn, anh sẽ đối xử với em kỳ lạ như vậy."
"anh không thể nào mất em lần nữa."
"anh sẽ không bao giờ mất em đâu." jisoo trấn an người đàn ông đang khóc. seungcheol luôn mềm yếu trong những khoảnh khắc như thế này. mặc dù anh trông rất mạnh mẽ từ bên ngoài, seungcheol vẫn là người bạn trai mong manh mà jisoo mong muốn bảo vệ. người bạn đời hoàn hảo đã đến trong cuộc đời cậu. cậu đã đánh mất seungcheol trước đó. cậu muốn gặp lại anh, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi. ít nhất, đó là khoảng thời gian được sử dụng tốt nhất trong danh sách của cậu.
"cheol, anh chưa bao giờ mất em. em luôn nghĩ về anh; từng giây, từng phút, từng giờ trong những ngày cuối đời của em. khi em đến thăm gia đình bố mẹ, em luôn khoe khoang rằng anh là người bạn trai tuyệt vời nhất." jisoo tách khỏi cái ôm để cậu có thể đan những ngón tay của cậu và seungcheol vào nhau.
seungcheol nắm chặt tay jisoo và đặt tay còn lại lên má trái của cậu trong khi người kia tiếp tục nói. anh không thể không khóc nhiều hơn. "em biết anh đã mất em khi chúng ta tốt nghiệp. đó là sai lầm ngu ngốc nhất mà em từng mắc phải. em nghĩ rằng em sẽ có đủ thời gian để chờ anh quay lại với em. nh...nhưng mà em đã nghĩ sai rồi vì mọi thứ cuối cùng sẽ có giới hạn thời gian. mọi thứ dường như trở nên tồi tệ hơn, mọi thứ đều mất đi, mọi thứ không bao giờ dừng lại."
"trời ạ, jisoo, em ngốc quá, lúc nào cũng sến súa như thế này. anh ghét em lắm" seungcheol ấn những nụ hôn lên da cậu, lúng túng với lời nói của mình. "tại sao em phải đợi anh? tại sao em không đến với anh? tại sao em lại là một thằng hèn nhát như vậy⸺"
"nào, đừng tự trách mình. anh đã coi thường thời gian của mình, anh nghĩ mình sẽ có đủ thời gian để quay lại với em một lần nữa..."
"...cheol ơi, em chỉ thực sự trân trọng cuộc sống của mình khi anh trở thành bạn trai của em. em bắt đầu nhìn thấy màu sắc của thế giới kể từ khi bố mẹ em ly hôn vì em. e..em muốn nó kết thúc theo cách giống như vậy"
"tại sao lại chỉ có bốn ngày?"
"với những con đau ngày càng dữ dội, cuối cùng em cũng có thể liên tưởng đến việc trở thành người mà em cảm thấy hài lòng. em cảm nhận được tình yêu nhiều hơn là đau đớn từ anh. giống như là anh đã nâng em lên khỏi những cơn đau bụng địa ngục vậy."
"em đúng là một người ích kỷ và xấu tính." seungcheol cau mày, vẫn khịt mũi. "anh yêu em nhiều lắm." seungcheol kéo jisoo lại để hôn, một nụ hôn dài. cho đến khi cả hai thiếu oxy. cho đến khi ngọn lửa bắt đầu dịu lại trước làn gió mát của biển. cho đến khi seungcheol có thể cảm thấy đôi môi mình tê liệt và nước mắt khô đi. cho đến khi anh có thể rửa trôi hết những ký ức.
khi cả hai tách nhau ra, họ có thể cảm nhận hơi thở của nhau trên làn da của đối phương. jisoo ở lại nằm trong vòng tay của seungcheol. nhìn thấy khuôn mặt người tình cũ của cậu dọc theo những ngôi sao rải rác trên cao. họ đều đã chết, nhưng họ vẫn rất đẹp trong mắt mọi người. "làm bạn trai của em cho đến ngày mai nhé" jisoo mỉm cười.
"vậy sau đó anh phải làm gì?"
"em muốn anh tìm được một tình yêu tuyệt vời nhất"
"không đâu, em biết là anh không bao giờ có thể."
"em không thể thay thế được sao? anh thích em đến vậy à? hửm?"
"sao bây giờ em lại tròn mắt rồi? không phải em đã đánh giá anh khi anh nói câu nói kia à?"
"anh choi, anh có chấp nhận lời đề nghị của tôi không?"
"được rồi, anh sẽ là bạn trai của em. anh đoán là...."
jisoo cúi xuống hôn anh lần nữa, một nụ hôn nhẹ lên môi, và một cái cắn nhanh lén lút vào môi dưới của anh. có thể thấy mặt trời đang mọc, chúa biết cả hai đã ở trên bãi biển bao lâu. bây giờ họ đang nhìn thấy mặt trời. ngày trôi qua quá nhanh đối với seungcheol, để anh có thể tận dụng tối đa những ngày của jisoo. thế giới đang chuyển động quá nhanh.
"em bé ơi, em lại khóc nữa à?"
"im đi. anh mới là người khóc á."
jisoo đứng dậy trước sự ngạc nhiên của seungcheol và chạy đến gần hồ nước. cậu ra hiệu cho seungcheol đi cùng mình và người lớn tuổi hơn cũng đi theo. "ở một vũ trụ khác, chúng ta chưa bao giờ chia tay. chúng ta chưa bao giờ rời xa vòng tay nhau và chúng ta đang sống hạnh phúc."
"nếu ở một vũ trụ khác, anh mới là người chết thì sao?"
"sao anh lại bi quan thế?" jisoo véo má seungcheol, nhận được một cái tát vào lưng từ người kia. "á!"
"em nói đúng. ở một vũ trụ khác, anh sẽ có hong jisoo... đợi đã nào. anh sẽ có hong jisoo của anh, cho riêng mình anh thôi."
"ở một vũ trụ khác, người làm hỏng điện thoại của em là anh chứ không phải seokmin."
"điều đó có liên quan gì đến những gì chúng ta đang nói..." jisoo hôn một nụ hôn cuối cùng lên môi seungcheol
" em yêu anh."
"anh cũng yêu em."
%
"seungcheol?" bố mẹ jisoo nhìn thấy người đàn ông vội vã chạy xuống cầu thang. trước khi jisoo qua đời, cậu đã nói với seungcheol rằng bố mẹ cậu sẽ đến nhà anh vào lúc nào đó và giao những gói hàng đặc biệt cho anh. jisoo bảo seungcheol hãy đọc nó khi cậu đã qua đời vì sẽ bớt xấu hổ hơn khi nghe nó ở thế giới bên kia so với ở trái đất.
"vâng! con đây ạ. chào buổi sáng cô chú." anh cúi chào khi cô hong đưa cho anh hộp đầy những món đồ quý giá của jisoo cùng với seungcheol. "cảm ơn con đã chăm sóc jisoo của chúng ta chu đáo. khi trở về nhà sau chuyến đi với con, jisoo nói với chúng ta rằng không còn gì khác quan trọng cả."
seungcheol cảm thấy mình sắp khóc đến nơi"cậu.. cậu ấy đã nói như thế ạ?"
"tất nhiên rồi."
seungcheol mời họ đi uống cà phê. ngay sau khi họ rời đi, seungcheol vội vã đọc lá thư. nó được viết trên một tờ giấy màu vàng có mùi như cồn ở bệnh viện, những dòng chữ được viết bằng mực xanh từ phòng lễ tân, và có một bức ảnh nhỏ khi jisoo còn bé tí đang uống sữa.
"dễ thương quá." seungcheol mở tờ giấy ra và bắt đầu đọc nội dung.
"gửi choi seungcheol,
anh còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh không? khi đó chúng ta đang làm bài kiểm tra giải tích. em đã nói với anh trước khi chúng ta bắt đầu bài kiểm tra rằng thời gian trôi qua quá chậm vì em chỉ muốn tốt nghiệp đại học ngay thôi. anh đã cười vào câu chuyện cười của tôi đó và chúng ta thậm chí còn chia sẻ câu trả lời của một số câu hỏi với nhau vì giáo sư không chú ý đến sinh viên. em thấy anh đẹp trai một cách tuyệt vời, thành thật mà nói ⸺đó là lý do tại sao em ngồi cạnh anh. em thậm chí còn nói với jeonghan rằng nếu em có được một cuộc sống tình yêu trong thời gian học đại học, em muốn anh là người đầu tiên.
khi anh rủ em đi chơi qua sns, em đã lăn lộn trên giường và hét lên hết cỡ. em không bao giờ biết mình đẹp trai đến mức có thể quyến rũ được người mình thích trong vòng năm tháng đầu tiên của trường đại học, nhưng đoán xem? em đoán là vậy! em chỉ đùa một chút thôi, anh là người quan trọng nhất mà thế giới đã ban tặng cho em. anh rất đáng tin cậy và tự lập, nhưng với em, anh vẫn là hạt đậu nhỏ dễ thương nhất luôn nắm tay em.
em chưa bao giờ tin vào chuyện đúng người, sai thời điểm. vì vậy, khi chúng ta đột nhiên chia tay, em đã chủ động chia tay với bất cứ điều gì em đang trải qua vào thời điểm đó. em nghĩ rằng vì chúng ta cãi nhau thường xuyên hơn, chúng ta thực sự đã kết thúc. em nghĩ rằng anh chưa bao giờ yêu em và rồi em đã sai lầm vô cùng. em nghĩ rằng em có thể nhanh chóng vượt qua. thời gian, khoảng cách và công việc đã kéo em ra xa anh, và em đoán rằng anh cũng giống như em.
thành thật mà nói, khi em được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, em đã nghĩ đến anh đầu tiên đó. em không biết mình sẽ nói lời tạm biệt với anh như thế nào? bởi vì đối với em, em đã chấp nhận số phận của mình. bố mẹ em nghĩ rằng chúa thật tàn nhẫn, nhưng em thầm cảm ơn người vì nếu không phải vì thời gian hạn hẹp thì liệu em có còn lý do nào khác để tiếp cận anh? em đúng là một kẻ hèn nhát.
anh đã và vẫn là người bạn trai hiểu em nhất từ trước đến nay. không ai có thể so sánh được tình yêu mà anh dành cho em, và em sẽ mãi mãi biết ơn vì điều đó. thiên đường của em là khi em ở trong vòng tay anh, địa ngục của em là khi em dành phần lớn những năm tháng trưởng thành của mình xa anh. không phải là nỗi đau mà em đã trải qua, mà là khi em cảm thấy lạc lõng khi không có anh.
em sẽ không nói cho anh biết anh nên dành cuộc sống của mình như thế nào khi không có em. cuộc sống là của anh, nhưng điều duy nhất em muốn anh làm là anh không bao giờ được coi nhẹ thời gian. hãy làm bất cứ điều gì mà anh cần làm và làm với tất cả niềm đam mê và tình yêu. em muốn thấy anh dành những ngày của mình như thể đó là ngày cuối cùng của anh. tin em đi, sẽ khó khăn hơn khi anh tồn tại giống như một quả bom hẹn giờ.
cảm ơn anh đã cho em bốn ngày cuối cùng tuyệt vời nhất của cuộc đời, vì đã mang thiên đường đến với em một lần nữa. em đã dành nó thật tốt, em đã kết thúc nó bằng tình yêu của anh, đưa em trở lại cuộc sống. em đã yêu anh, mất anh, có lại anh, rồi lại mất anh thêm một lần nữa, nhưng em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh, mãi mãi.
yêu, hong jisoo."
__________
một bản dịch nhỏ gửi tặng đến người bạn mà mình vô cùng yêu quý là cheolsoostan, một người bạn đã support mình rất nhiều ngay cả khi mình chưa biết đến seventeen.
chốn nhỏ này mình dành tặng cho người bạn của mình cũng như là các bạn cheolsoostan 🤍 cảm ơn mn rất nhiềuu
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro