Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

iv

tiếng bánh xe lọc cọc vọng tới từ hành lang phía xa như vài nhát búa nặng đến cả tấn đập thẳng vào đầu khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ. vừa mở đôi mắt lèm nhèm, cả một sắc trắng nhức nhối nhào tới mắt tôi và mùi thuốc sát trùng khó chịu sộc thẳng vào đại não. cái mùi bám dính lấy wonwoo mà lần nào gặp tôi cũng cằn nhằn ông anh mãi cho tới khi ông anh chịu thay quần áo mới thôi. ừ, mùi bệnh viện. tôi dị ứng nặng với bệnh viện. không phải vì tôi sợ gặp mặt mấy người y tá hay bác sĩ lôi tôi ra từ bụng mẹ tôi. cũng chẳng phải mấy người đè ngửa tôi ra để bôi thuốc sát trùng vào vết bỏng lớn khi tôi đốt bếp nhà bà ngoại. tôi chỉ đơn giản là sợ cái không khí ở bệnh viện mà thôi. ở cái không khí này người ta có thể hân hoan ôm nhau khi nghe người thân được chữa khỏi, nhưng cũng ở cái không khí này con người ta còn có thể tuôn ra cả vài lít nước mắt nếu ai đó không may qua đời.

trong đó, tôi sẽ là ngoại lệ.

wonwoo không phải là người mau nước mắt. thế nên ông anh sẽ chẳng rơi rớt giọt nào lúc tôi chết đâu. tôi cũng chưa nhìn thấy basil khóc nhè bao giờ, đều là tôi khóc nhè cho nó xem. bố mẹ tôi thì, chắc cũng có đấy, nhưng chỉ được nửa lít thôi. còn nửa lít còn lại có lẽ của con bé em gái tôi và bà hiệu trưởng. bà ta sẽ vui tới khóc tùm lum nếu nghe tin tôi chết. cả ông sếp bụng bự nữa. hai người họ chắc chắn khóc dữ nhất cái đám tang của tôi.

tổng hợp lại cũng được tận một lít. hời phết, nhưng tôi vẫn chưa muốn chết lăn quay chỉ để đổi lấy một lít nước mắt.

sở dĩ tôi nhắc đến cái chết là bởi bây giờ tôi thực sự đang đau đầu muốn chết. tôi cảm tưởng như chỉ cần cử động khẽ một chút là cả người tôi sẽ vỡ vụn thành từng khối với bộ não nhăn nheo lăn lông lốc giữa hành lang bệnh viện, trừ cẳng chân trái băng bó đẹp đẽ đến phát khóc. tôi sẽ không giấu việc tôi xem phim kinh dị hơi nhiều, tôi cũng chẳng thừa hơi đi ém cái chuyện seungcheol vác tôi đến bệnh viên của wonwoo để ông anh xem chân cho tôi. chuẩn rồi. anh ta đã cõng tôi đến bệnh viện mặc cho tôi gào la muốn đứt dây thanh quản sau khi tuôn ra cái câu làm tôi chết não lâm sàng. cơn đau đầu bất thường của tôi chính xác là bắt nguồn từ cái câu buồn nôn ấy. yêu tôi sao? thấy gớm. mà tôi cũng chẳng hiểu tại sao sau khi nghe lão nói cái câu ấy tôi lại cứ đờ đẫn như thế này nữa.

mải nghĩ ngợi lung tung, đến giờ tôi mới nhận ra trên người mình có một cái áo vest màu đen trông có chút quen mắt. ngẫm lại chút ít tôi liền rùng mình vài cái. đây là áo vest của seungcheol. ít ra anh ta vẫn còn tình người mà cởi áo đắp cho tôi. hành động lịch sự đầu tiên của anh ta mà tôi được chứng kiến sau cả chuỗi những vụ việc thô lỗ như trát nước mưa vào mặt tôi hay vác tôi như vác bao gạo tới bệnh viện này.

"tưởng mạnh khỏe đến đâu, hóa ra yếu xìu. vặn có tí cũng trật khớp chân"

một âm thanh lè nhè kéo dài ra như trêu ngươi phát ra từ phía bên trái của tôi. khó nhọc quay cái đầu nặng trịch ra nhìn tôi liền thấy hai bóng ma. một là wonwoo, và một là cái người mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy. ngoài hai người họ ra còn có đống mỡ basil đang thoải mái ngủ trên tay wonwoo nữa. tự nhiên tôi thấy tủi thân ghê gớm khi gặp basil. người tình thịt mỡ của anh, quả nhiên anh chỉ yếu đuối trước mặt em. xin thề, tôi không phải loại con trai suốt ngày mít ướt, thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này sống mũi lại hơi cay cay.

"anh không nghĩ là mình lại mạnh tay đến thế. xin lỗi nhé. và nhớ hạn chế đi lại trong vòng một tuần tới"

cái tên bác sĩ đánh người trọng thương đang xin lỗi tôi không chút thành kính. đôi tay wonwoo nhìn khẳng khiu mà lực mạnh khủng khiếp. nhưng khoan bàn tới cánh tay phi thường của ông anh. hạn chế đi lại? với một đứa có nhà ở lưng chừng đồi và mỗi ngày phải leo hai trăm mét đường đồi là tôi á?

"vậy có nghĩa là anh bắt em phải bò lên nhà và lăn xuống đồi hàng ngày ư?"

"mày sẽ không lăn đi đâu được với khung xương lỏng lẻo này đâu. anh nhờ seungcheol rồi, tạm thời anh ấy sẽ là cái chân của mày. tối nay anh ấy dọn đến ở cùng, tiện thể giảng đạo cho mày luôn. tốt quá rồi"

wonwoo vừa nói vừa xoa xoa cái bụng mỡ em người tình của tôi, không hề che dấu vẻ thỏa mãn hài lòng trong cả giọng nói lẫn biểu cảm. bên cạnh, seungcheol ngồi chống tay, day day hai thái dương với vẻ bất đắc dĩ.

tốt cái cóc khô.

***

hai mươi tư năm thở ra hít vào, tôi mới chỉ nhận thấy bản thân đã làm ba hành động vô cùng ngu ngốc. thứ nhất chính là nhận lời gặp hansol. thứ hai là tuôn ra cái câu yêu thương khỉ gió 'tặng' hansol. và thứ ba là kéo lê hansol tới bệnh viện. ba hành động ngu ngốc, vô cùng vô cùng ngu ngốc, đều dính dáng tới chwe hansol. hay lắm, giờ thì tôi sắp thành cái dạng cô nuôi dạy trẻ rồi. jeon wonwoo là chúa nài nỉ với cái đầu lanh lợi đáng ghét.

băng bó cho hansol xong tôi liền bị jeon wonwoo thuyết giảng một bài dài đằng đẵng trong vòng hơn hai tiếng đồng hồ. khi tôi bị tra tấn lỗ tai thì thằng trời đánh lại đang ngủ ngon ngoài kia với cái áo của tôi trên người. còn tôi, ngồi đây, cùng với jeon wonwoo. jeon wonwoo ăn nói vô duyên phát sợ. nó nói em nó bị nó bẻ trật khớp chân đều là do tôi. ừ đấy. trong khi tôi không liên quan gì cả. nó kêu tôi phải chịu trách nhiệm với em nó. ừ đấy. trong khi tôi không gây nên tội tình gì cả. nó bắt tôi phải tới ở cùng và chăm sóc cho em nó. ừ đấy. trong khi tôi không có làm cái mẹ gì cả.

cãi đến rát cổ họng cũng không xong, tôi đành chấp nhận xách vali tới nhà hansol ở cho vừa ý tên bác sĩ. cái thân tôi, sao mà khổ thế này lạy chúa.

tôi còn ba tiếng từ giờ cho đến năm giờ chiều để thu dọn đồ đạc và các thứ cần thiết. trong khoảng thời gian này hansol sẽ ở bệnh viện với wonwoo. tôi đột nhiên khát khao wonwoo sẽ ném nó nên bàn mổ và giải quyết gọn gàng để tôi khỏi phải chịu đựng thêm chút nào nữa. lột da lóc xương chẳng hạn. hơi ác, nhưng thật sự đúng là tôi đã có cái suy nghĩ man rợ ấy. tặc lưỡi cho qua, tôi vội vàng nhặt nhạnh vài món đồ cần thiết bỏ vào cái vali to tướng. khi liếc qua chiếc laptop tôi chợt nhớ đến mingyu dễ mến của tôi. tôi liền lấy điện thoại ra gọi thằng nhóc, thầm cầu nguyện cho cậu bé đáng thương tai qua nạn khỏi.

"anh seungcheol, em đây"

ngay khi giọng mingyu vang lên tôi liền chắp tay vái trời lạy đất. ơn chúa. jeon wonwoo nó đã không làm gì có lỗi với đức thánh.

"ừ, em ổn chứ? có sao không? tên bác sĩ không làm gì em chứ? nó có đánh em không? nó có dùng dao dọa nạt gì em không?"

"haha em ổn mà, anh đừng hỏi dồn dập như thế. anh bác sĩ là wonwoo đúng không? anh ấy tốt lắm. anh ấy nói ảnh ủng hộ em làm điều mình muốn, động viên em rất nhiều và còn đưa em về kí túc xá nữa. em quý anh wonwoo lắm anh ơi"

cổ họng tôi nghẹn lại vài giây, đại não còn hoạt động hết công suất để xác định xem liệu mingyu có đang kể nhầm điều gì không. hoặc thằng bé bị dọa đến mất trí, hoặc có người đóng giả jeon wonwoo đến gặp nó. chứ cái đứa mà mingyu đang liến thoắng kể tôi nghe tôi hoàn toàn không có quen.

"à còn vụ dao kéo nữa. thực ra là hôm ấy em chán đời quá nên đi uống có hơi nhiều rượu rồi bất tỉnh giữa đường. người dân đưa em vào viện, xui xẻo là bác sĩ trực không có ở đó nên anh wonwoo đang chuẩn bị ra về phải xông vào khám cho em. vì em suýt chết do ngộ độc rượu nên anh wonwoo đã tiện tay vơ cái dao mổ trong ngăn kéo của anh ấy mà chỉ thẳng vào mặt em mắng tội liều. có lẽ lúc ấy em vẫn còn chóng mặt vì nhức đầu nên có ác cảm với anh ấy, không ngờ tiếp xúc mới biết anh ấy tử tế dễ sợ anh ơi"

tiếng mingyu cứ đều đều vang lên bên tai, còn cả người tôi đã ngây ra từ nãy. nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay, tự nhiên trong đầu tôi bật ra câu hỏi. mingyu nó đang nói wonwoo nào thế nhỉ?

ậm ừ qua loa rồi tạm biệt mingyu, tôi khẽ thở phào như trút được gánh nặng lớn. không cần biết tại sao jeon wonwoo nó lại đối tốt với mingyu như thế, chỉ cần biết mingyu vẫn ổn là được rồi. tôi không muốn mingyu gặp phải rắc rối gì khi đang trong cuộc hẹn với tôi vì người ta có thể sẽ lấy nó để đồn thổi ầm lên các kiểu và tôi bỗng nhiên trở thành tên tội đồ trên các diễn đàn sinh viên. ví dụ như cái tít 'nam sinh viên đại học đang lạc lối trên con đường hướng tới tương lai bị người tư vấn cầm dao mổ kề họng' hoặc 'kẻ buôn thịt lợn đội lốt tư vấn viên lừa đảo sinh viên trên diện rộng' chẳng hạn. một suất ở vĩnh viễn trong khách sạn nhà đá năm sao và trang sức quý phái sáng loáng hình còng tay đối với tôi chưa bao giờ dễ kiếm đến thế.

gánh nặng kim mingyu vừa trút xuống, tảng đá nặng như núi trên chwe hansol lại ập xuống lưng tôi.

tự nhiên nhớ mẹ quá.

tôi tới bệnh viện lúc năm giờ kém năm phút. xin lỗi, cái thói đến trước giờ hẹn của tôi thành bệnh nan y rồi. hansol đang ngủ ngồi trên ghế chờ trong sảnh bệnh viện. đầu nó gục xuống lủng lẳng, xin lỗi lần nữa, tôi dùng từ hơi kinh dị. gương mặt đẹp đến vô ngần tỉ lệ nghịch với độ ngoan ngoãn bị hằn một vệt dài màu phớt hồng, có lẽ là tác phẩm của việc tựa đầu vào cạnh tường lúc trước. hansol ôm trong tay áo vest của tôi. may mắn là nó vẫn sạch. hình như nãy tôi cũng phải lấy áo đắp cho hansol khi thằng nhỏ ngủ. quái, thằng này ngủ lắm thế?

"hansol, về nhà thôi"

xung quanh khá ồn ào nên tôi phải cúi thấp người ghé vào tai hansol mà gọi. thằng nhỏ đang ngủ ngon lành đột nhiên giật thót mình, biểu cảm quá trớn như thể nó vừa gặp ma. cái gì chứ, anh đây dịu dàng ôn nhu như thế. tôi nghĩ giọng tôi khá nhẹ nhàng, ừm, lại còn quyến rũ nữa.

bậy bạ.

"về thôi, anh còn mua đồ nấu cơm tối"

tôi cầm lấy áo vest của mình từ tay hansol, đều đều nói những điều tôi không thể tin được là nó đang tuôn ra từ miệng mình. giống như lời yêu hansol, cái giống nói chuyện vớ vẩn này thật đáng sợ. nấu cơm tối? hời ơi cứ như một nhà hạnh phúc có anh và có em ấy. nổi da gà.

chắc ý thức được sự xấu hổ đang lan dần thành từng mảng đỏ hồng trên khuôn mặt tiền tỉ, tôi ho khan vài tiếng rồi định ra xe. khoảnh khắc vừa hướng mắt về chiếc xe đẹp mã của mình tôi đột nhiên cảm thấy có bàn tay ai đó níu áo tôi. quay lại nhìn thì thấy đúng là cái bàn tay trăng trắng của hansol đang níu lấy mép áo sơ mi của tôi thật.

"gì thế?"

tôi nhướn mày hỏi. hansol không trả lời, im lặng chỉ vào cẳng chân trái của nó.

tôi suýt thì quên thằng này đang bị què.

ném lại cái áo vest cho hansol, tôi miễn cưỡng ngồi xuống để thằng nhỏ leo lên lưng. ở trên lưng tôi ngay ngắn rồi hansol lại rúc vào sau gáy tôi ngủ tiếp. có gì đó là lạ. không lẽ jeon wonwoo tống cho thằng nhỏ thuốc an thần? tuy tôi có ghét hansol thật nhưng như vậy là không nên nha jeon wonwoo.

"a anh seungcheol"

tôi đang thong dong cõng hansol về chiếc xe đậu trước bệnh viện thì nghe một tiếng gọi thất thanh. hơi giật mình đôi chút, tôi quay lại kiểm tra xem hansol có bị đánh thức không, khi xác định thằng nhỏ vẫn ngủ ngon thì mới bắt đầu tìm kiếm người vừa gọi mình. quái quỷ thật, tại sao tôi lại hành động khó hiểu như vậy nhỉ? đáng ra tôi phải mặc kệ hansol mới đúng chứ nhỉ? lạ thật.

"anh seungcheol ơi em seokmin nè"

từ phía xa có một cậu trai trẻ hớn hở chạy về phía tôi. phải mất một lúc tôi mới lôi được kí ức về cậu trai tên seokmin này ra khỏi đống hỗn độn trong đầu. seokmin bằng tuổi mingyu, đầu năm có hẹn tôi cà phê một buổi. thằng bé không biết theo ngành quản lý có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. tôi cũng khuyên seokmin nên gap year để nghiêm túc suy nghĩ về ước mơ của mình. tôi nhớ thằng bé đã mail cho tôi rằng nó sẽ qua mỹ học khóa nhiếp ảnh. tuy nhiên nơi tôi đang đứng là bệnh viện seoul, mỹ mẽo nào ở đây.

"anh seungcheol, em nhớ anh quá cơ"

seokmin mếu máo như sắp khóc, lao vào ôm chầm lấy tôi. khi tôi đang lúng túng đáp lại với hai cánh tay đang đỡ lấy hansol thì nghe thằng nhỏ kêu lên một tiếng đau đớn. thì ra seokmin va phải chân thằng nhỏ.

"ấy chết tôi xin lỗi tôi không để ý"

mặc seokmin rối rít xin lỗi hansol vẫn cắn răng chịu đau. tôi cảm tưởng nếu seokmin không ở đây nó có thể gặm luôn bả vai của tôi để trút cơn đau ấy chứ. tôi hiểu. mấy cái vụ trật khớp hay sưng tấy này đau thấu ruột thấu gan.

"em ấy chắc không sao đâu. lần sau nhớ để ý xung quanh, seokmin"

"vâng vâng"

tôi mỉm cười với seokmin, thừa biết hansol đang lườm tôi trối chết. thằng nhỏ đang đau phát khóc mà tôi dám thản nhiên nói rằng nó không sao, lườm tôi là đúng.

"cậu sao ở đây? tưởng đi mỹ rồi mà?"

"vâng, tuần sau em đi. hôm nay em tới khám tổng quát. thế anh hôm nay là đưa em này đi khám ạ? em cứ tưởng anh làm sao, lo quá"

tôi à lên một tiếng. cu cậu có lối sống lành mạnh ghê.

"ui anh ơi cuối tuần này anh đưa em ra sân bay nhé, tiện thể em đãi anh một bữa để cảm ơn anh luôn. anh đúng là ngọn hải đăng soi sáng đời em mà. em biết ơn anh nhiều lắm, anh vừa giỏi vừa tốt bụng, ôi anh ơi"

tôi dở khóc dở cười nhìn seokmin xúc động tới nói năng loạn xạ. trong giây lát chợt hả hê liếc hansol một cái. bắt gặp ánh mắt của tôi thằng nhỏ liền bĩu môi quay đi. thấy chưa? thấy choi seungcheol này vĩ đại thế nào chưa?

seokmin giúp tôi đưa hansol vào xe, trước khi chạy đi còn ôm tôi thắm thiết như không muốn rời. cu cậu vẫn tiếp tục lải nhải về gì mà công lao của anh cao hơn núi rộng hơn trời, rồi thì em thay mặt cả nhà đội ơn anh, còn một tràng dài nữa mà tôi không thể nhớ. đáp lại tình cảm nồng hậu của seokmin tôi cũng thân thiện vỗ vai chúc cu cậu may mắn. tôi chợt thấy sự xuất hiện của seokmin có ích biết bao. vừa như liều thuốc lành làm tôi vui vẻ cười tới tận mang tai vừa như một đòn chí mạng giáng thẳng vào tâm tưởng của hansol nữa. tôi tin chắc thằng nhỏ ít nhiều cũng phải suy nghĩ, về tôi và về cái công việc cao cả của tôi. seokmin, sau này nếu anh có mở hội thảo chắc chắn chú em sẽ có một ghế ở hàng đại biểu danh dự.

trên đường về tôi có tạt vào siêu thị mua chút đồ, hansol nằm ngủ trong xe. lúc tôi xách cả đống túi to túi nhỏ nhét vào cốp thằng nhỏ vẫn ngủ. tôi liền mở điện thoại gọi wonwoo, bởi cái sự tò mò không biết tên bác sĩ này đã làm gì em nó.

"wonwoo, chú cho hansol uống thuốc gì vậy?"

"cái gì cơ?...... này cô xử lí cái mũi kệch cỡm nát vụn đó trước đi"

nghe wonwoo nói chuyện với y tá mà tôi không ngăn được rùng mình vài cái. thằng cha này sắp phẫu thuật tới nơi rồi mà còn cầm điện thoại được à?

nhưng hình như là tại tôi gọi nó.

"anh nói to lên. mười giây nữa em tắt máy"

"sao hansol lại cứ ngủ li bì như thế? cho nó uống cái gì vậy?"

"thuốc giảm đau. chắc giờ mới có tác dụng. sẽ tỉnh lại và chọc anh nhanh thôi, khỏi ngóng. tắt máy."

wonwoo nói một tràng không để tôi ú ớ câu nào rồi ngang nhiên dập máy. ai ngóng? ai thèm ngóng thứ rắc rối này làm gì? tôi còn mong nó ngủ hẳn luôn đừng tỉnh ấy chứ.

xe của tôi vòng qua sườn đèo, ngọn đồi xanh dần hiện lên phía xa xa. ở lưng chừng đồi, căn nhà nhỏ màu gỗ trầm thoáng ẩn thoáng hiện.

---------

16/7/18

_slaeum_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro