Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Định mệnh


Đại uý Choi nghiêng đầu chỉnh lại cà vạt trên cổ, không quên đeo thêm một chiếc đồng hồ bạc tỷ lấp lánh. Hắn nhìn mình trong gương, khẽ nhướn mày vì cơn đau đầu do sự khó ngủ lại gây ra.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong kì nghỉ phép, Seungcheol phải tham dự một bữa tiệc rượu theo mệnh lệnh cấp trên cũng như yêu cầu của trưởng bối trong nhà. Đó là một buổi tiệc thường niên nhằm gắn kết mối quan hệ hợp tác giữa các chính trị gia, các nhà lãnh đạo quân sự và một vài tập đoàn kinh doanh vũ khí.

Thực chất Đại uý Choi hoàn toàn có thể từ chối tham gia dự tiệc bởi vẫn chưa hết thời gian nghỉ phép. Nhưng khổ nỗi, suốt một tuần vừa rồi hắn chỉ toàn ngồi thư phòng tại nhà riêng để xử lí các văn kiện còn tồn đọng, trong khí đó Trung sĩ Kwon đã cùng bạn đời của mình vi vu du lịch biển xanh cát trắng quên cả lối về. Vậy nên để đề phòng việc anh sếp dở chứng khó ở khi đi làm trở lại, Soonyoung đã năn nỉ hắn tham gia buổi tiệc để thư giãn tâm hồn.

Tâm hồn thì chưa biết có thư giãn nổi không, chứ Seungcheol đã cảm thấy có một mối nguy hiểm gì đó đang tới gần ngay khi nhận được dòng tin nhắn của ba hắn vài ngày trước.

"Cuối tuần đi tiệc với ba, ăn mặc nghiêm túc, không được trốn!"

Lần trước khi trở về nhà dự tiệc sinh nhật của ba, Đại uý Choi đã rất vinh dự được vị trưởng bối nhà mình tặng cho một ánh nhìn hình viên đạn và một bài ca càu nhàu do quá lâu không về thăm gia đình. Hắn sợ rồi, chừa rồi, đành phải đi thôi chứ không bị gạch tên ra khỏi gia phả sớm.

Seungcheol tự lái xe đến hội trường nơi tổ chức tiệc, màn đêm trước mắt như được chiếu sáng dưới hàng ngàn ánh đèn đường. Bỗng nhiên trong xe vang lên một bài hát quen tai, nếu Seungcheol nhớ không nhầm thì đây chính là một trong những bài nhạc thuộc album mới ra của Jihoon gần đây do chính cậu nhạc sĩ góp giọng.

Đợt đấy, hắn không nhớ mình đã nghe Trung sĩ Kwon nói đi nói lại bao nhiêu lần về ý nghĩa từng bài hát một trong giờ nghỉ trưa, nào là bài này lấy cảm hứng từ đợt bọn em đi du lịch trên núi với nhau nè, bài kia là viết về hôm em cầu hôn Jihoon á. Rồi rồi Đại uý Choi biết hai đứa là định mệnh đời nhau rồi, muốn quảng bá sản phẩm âm nhạc thì tìm mấy cậu tân binh trẻ mới vào công tác, anh đây không có hứng thú.

Nhắc mới nhớ, Trung sĩ Kwon đã từng hỏi Seungcheol rằng hắn có tin vào định mệnh không, đó cũng chỉ là một câu hỏi vu vơ trong giờ nghỉ trưa của vài tháng trước, và Đại uý Choi không hề có câu trả lời.

Nếu dùng một từ để nhận xét về cách sống của Seungcheol, chắc chắn ai cũng sẽ trả lời là thực tế. Đương nhiên rồi, tính chất công việc buộc hắn phải giữ cho mình một chiếc đầu khôn khéo và hiểu rõ thực tại. Những thứ như định mệnh ấy vốn dĩ không hề phù hợp với một vị quân nhân nghiêm túc như hắn.

Nhưng vào ngày hôm nay, tại thời điểm này, Đại uý Choi buộc bản thân phải gọi khung cảnh mình đang nhìn thấy là là định mệnh. Bởi không lẽ nào Hoạ sĩ Yoon lại xuất hiện trước mắt hắn trong chính buổi tiệc rượu này, và đứng bên cạnh cậu là Đại tá Yoon, cũng chính là "người nhà làm quân nhân" mà Jeonghan đã kể cho hắn vào ngày đầu tiên cả hai gặp mặt.

"Lâu lắm mới gặp, Đại tá Yoon. Đây là con trai tôi, Choi Seungcheol, quân hàm Đại uý."

"Thiếu tướng Choi trông vẫn phong độ như ngày nào. Giới thiệu với anh, Yoon Jeonghan con trai tôi, hiện đang là một hoạ sĩ."

"Tôi đã đến triển lãm của Hoạ sĩ Yoon và ủng hộ một bức tranh, quả thật rất đẹp. Không ngờ Đại tá Yoon lại có một cậu con trai tài năng như vậy."

Seungcheol nhìn hai vị lãnh đạo trước mặt mà trong lòng không khỏi dấy lên cơn sóng bất ngờ. Hắn bây giờ mới đưa mắt lén nhìn sang cậu hoạ sĩ kia, trông Jeonghan ngơ ngác như thỏ con bị lạc giữa một bầy sói già. Đại uý Choi nào ngờ được ba hắn và ba của cậu lại là bạn cũ ở trường sĩ quan cơ chứ.

Cả Seungcheol và Jeonghan nhất thời đều không biết hành xử gì, đành ngậm ngùi uống vài ngụm rượu vang nghe hai vị trưởng bối nói chuyện, trong lòng cầu mong khoảnh khắc này trôi nhanh hơn một tí.

"Thật là trùng hợp quá, hai nhà đã lên trước lịch xem mắt cho hai đứa, vậy mà không ngờ con trai anh lại đến mua tranh của con trai tôi, đây đúng là định mệnh rồi, Thiếu tướng Choi nhỉ?"

Sặc, cả hai người nghe xong đều sặc.

Và bây giờ thì Seungcheol đã hiểu tại sao tự dưng ba hắn lại thích một bức tranh, nếu anh không mua được bức tranh đó thì có nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà.

Còn Jeonghan thì cũng hiểu được lí do vì sao gia đình cậu đột nhiên huỷ lịch xem mắt dù trước đó cậu đã nài nỉ vô cùng mà vẫn bị ép đi.

Đúng là trời tính không bằng các vị phụ huynh tính.

Kể lại đầu đuôi câu chuyện, hoá ra là nhờ mối quan hệ thân thiết của hai gia đình từ xưa mặc dù cả hai đứa con chẳng hề hay biết gì, một buổi xem mắt đã được ấn định chỉ khoảng một tuần trước đó. Hoạ sĩ Yoon đương nhiên đã được biết, và cậu thậm chí còn thiếu điều lăn ra ăn vạ vì không muốn đi một chút nào.

Còn về gia đình Đại uý, vốn dĩ ba mẹ sẽ định nói với hắn vào ngày hắn về thăm nhà, nhưng nào ngờ hắn lại tự động dâng mình vào hang, khiến ba mẹ Choi thành công giúp thằng con mình gặp được đối tượng xem mắt của nó một cách hoàn toàn tự nhiên, không mất tí công sức nào.

Thông báo cho hai đứa con biết được thông tin động trời là đã xong một việc, hai vị trưởng bối sau đó liền bàn bạc về một vài hợp đồng đối tác quân sự gì đó mà Đại uý Choi dám chắc là con thỏ kia không hề hiểu gì.

Đứng được một lúc liền cảm thấy mỏi chân, Hoạ sĩ Yoon xin phép cả ba người rồi lon ton chạy đi tìm trợ lí của mình, không hề để ý tới ánh mắt của Seungcheol luôn nhìn theo mình từ đầu đến cuối.

"Ai làm gì mà nhìn như người mất hồn thế?"

Trợ lí Hong không biết tìm đâu ra mà dúi vào tay Jeonghan một đĩa dâu mọng nước. Sở dĩ y có mặt ở đây không phải vì là trợ lí của Hoạ sĩ Yoon, gia đình của Jisoo là một tập đoàn sản xuất vũ khí có tiếng, đồng nghĩa với việc họ sẽ tham gia bữa tiệc rượu này và kéo theo cả con trai trưởng để đi mở rộng các mối quan hệ.

"Hướng mười giờ, mày nhìn thử xem."

"Ồ, hoàng tử trong mộng của mày đó hả Yoon Jeonghan."

"Sao giọng mày nghe chả có tí bất ngờ gì thế?"

"Trêu mày thôi, nãy tao vừa cùng ba mẹ diện kiến anh ta rồi."

Trợ lí Hong cắn nửa quả dâu, hơi nhíu mày thầm nghĩ vì sao quả này chua như vậy mà cậu bạn thân ngồi bên cạnh vẫn điềm tĩnh ăn như bình thường, bộ loài thỏ thích ăn đồ chua hả ta?

"Hoá ra anh ta là người suýt đi xem mắt với tao, vậy mà anh ấy lại đến mua tranh của tao trước."

Jeonghan nãy giờ vẫn nhìn theo bóng dáng vị Đại uý kia đang đứng giữa hội trường nói chuyện với vài nhà tài phiệt nào đó. Ban nãy khi đứng trước mặt và nhìn thấy Seungcheol trong bộ vest đắt tiền, cậu đã thầm nghĩ cái mặt đẹp trai này không đi làm người mẫu diễn viên thì cũng hơi uổng. Hôm nay hắn chơi kiểu vuốt một bên tóc, để lộ ra một bên mặt góc cạnh, nét nào ra nét đấy, trông quyến rũ cực kì.

"Định mệnh cả đấy Jeonghan ạ."

"Cứ cho là thế đi, nhưng mà cả nhà anh ta chức to lắm, tự dưng tao thấy hơi sợ sợ..."

"Mày chọc người ta đến sặc cả nước như thế rồi còn đòi sợ nữa hả?"

Jisoo ném cho Hoạ sĩ Yoon một cái nhìn đầy dấu hỏi, Jeonghan nghe thế cũng chỉ biết bĩu môi ăn nốt đĩa dâu rồi lơ đãng hết nhìn trần nhà rồi nhìn xuống chân, chẳng hề để ý Trợ lí Hong đã sớm bị ba mẹ gọi đi chúc rượu và người ở hướng mười giờ ban nãy cũng đã rời đi nơi khác.

Mãi cho đến khi chiếc đĩa sứ trước mặt không còn quả dâu đỏ đỏ nào nữa, Jeonghan mới chịu đứng dậy đi xung quanh tìm xem có gì hay ho để chơi ngoài bàn chuyện làm ăn và uống rượu không. Bỗng nhiên ánh nhìn của cậu dừng lại ở một bóng hình quen thuộc đang tựa mình vào lan can ngoài ban công.

Được rồi, ở đây không có trò gì chơi thì mình đi tìm người chơi cùng vậy.

Seungcheol châm một điếu thuốc, ngẩng mặt đón nhận làn gió đêm mát lạnh như làn nước suối trong veo. Từ nãy đến giờ hắn chỉ uống mỗi rượu, cộng thêm việc đêm hôm qua khó ngủ lại khiến đầu óc dần choáng hơn.

"Đằng ấy ơi."

Giọng nói quen thuộc này dù mới nghe vài lần nhưng Đại uý Choi chắc chắn không thể nhầm được. Hắn quay ra thì đã thấy một khuôn mặt trắng hồng đang tròn mắt nhìn mình. Chả nghĩ ngợi gì, Seungcheol liền dập ngay ngọn thuốc còn cháy lửa rồi vứt vào thùng rác bên cạnh, hành động này vô tình lọt vào tầm mắt của Jeonghan.

"Lại gặp nhau rồi, Hoạ sĩ Yoon."

"Chào nhé, Đại uý Choi."

Seungcheol bật cười, giờ thì hắn lộ thân phận rồi, chẳng phải sĩ quan hậu cần gì hết, chiếc Rolls-Royce cũng là do lương bổng cấp Đại uý mới mua được đấy.

"Giờ thì đúng là tôi lừa cậu rồi nhỉ?"

Ừ thì đúng là có lừa thật, nhưng mà cú lừa này không gây tổn thất gì mấy, trái tim này mới là thứ cần được bù đắp nè.

Hoạ sĩ Yoon không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi tựa mình lên lan can, tận hưởng cơn gió man mát thổi nhẹ qua từng lọn tóc. Hôm nay Jeonghan diện một bộ blazer trắng, bên trong là một chiếc áo lụa cùng màu. Và điều này đã khiến Seungcheol phải thừa nhận một điều, rằng cậu rất đẹp, một vẻ đẹp trắng muốt thuần khiết, tinh tế vô cùng.

Chợt Hoạ sĩ Yoon liền nhớ ra điều gì đó, cậu quay mặt sang và nhìn vào đôi mắt lúc nào cũng mang đầy vẻ kiên định ấy.

"Anh hút thuốc sao?"

"Ừ, hút thuốc giúp tôi dễ ngủ hơn."

Đại uý Choi rời khỏi ánh nhìn của Jeonghan, đưa mắt ngắm nghía khung cảnh thành phố lộng lẫy ban đêm.

"Nếu anh khó ngủ thì tôi có cách."

Chẳng để Seungcheol kịp quay lại nhìn mình, Hoạ sĩ Yoon không biết lấy từ đâu ra một cặp tai nghe, trực tiếp rướn mình đeo vào một bên tai của hắn, chiếc còn lại thì nằm yên vị trên tai cậu.

"Làm gì thế?"

"Nghe nhạc."

Dứt lời, Jeonghan mở điện thoại đã được kết nối sẵn với tai nghe, nhanh tay ấn nút phát một bài hát trên ứng dụng âm nhạc. Đại uý Choi còn chưa kịp hình dung ra tình hình thì đã nghe thấy một giai điệu quen thuộc vang lên bên tai.

Em ơi, người cùng mơ với anh, với cùng một cảm xúc
Hãy cùng anh ngắm nhìn bầu trời đầy sao
Ngay cả khi phải dành hết tất cả mọi thứ trên thế gian này cho em
Anh cũng sẽ không bao giờ hay đổi
Anh hứa, nếu em cũng giống như anh

End 04.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro