Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍒: "Sang nhà bạn chơi, tui thành bảo mẫu khi nào không hay ('・ᴗ・ ' )?"

.oOo.

• Beta: Gao Xanh

---

Bữa ăn sáng nhanh chóng diễn ra trong một bầu không khí im lặng đến mức sơn cả hết da gà. Những tia nhìn đằng đằng sát khí luôn trực chỉ nhắm thẳng vào bé con xinh xắn, dễ thương đang từ từ ăn hết phần ngũ cốc của mình. Chủ nhân của những tia nhìn ấy tưởng chừng như chỉ đợi người lớn rời khỏi là sẽ lao vào "xử đẹp" đứa nhỏ xinh xinh kia ngay lập tức.

Hừ, đồ yêu tinh que củi, sau những thương tích nhà ngươi đã gây ra cho bổn thiếu gia giờ đây nhà ngươi còn thản nhiên ngồi ăn sáng một cách ngon lành được à? Ô kê, cứ ăn đi nhóc, cứ thư thả, thản nhiên mà dùng bữa cho ngon đi nha. Rồi khi chỉ còn hai ta, nhà ngươi sẽ biết tay ông, ông sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.

"Mẹ ơi, Jjong Jjong ăn xong gòi ạ. Jjong Jjong mang tới cho mẹ gửa nha."

Đấy vừa nói xong là đã làm trò nữa rồi kìa, sao mà tui ghét cái tướng nhảy chân sáo loi cha loi choi của nó quá đi. Cả cái vẻ mặt cười tươi roi rói kia nữa. Kìa, lại quay sang cười với tui nữa chứ. Cơ mà trông nó... Thật đáng ghét mà. Nhìn nó cười, sao tự dưng tui cũng hết thấy giận nó à, mọi thù hằn chuyện nó gây ra lúc nãy cũng theo nụ cười đó mà biến mất luôn. Thật ra, nó cũng xinh đấy chứ. Mắt đẹp nè, mũi xinh nè, cả cái miệng nhỏ chúm chím kia nữa, nhìn cứ như kẹo dẻo hình gấu tui hay ăn á. Ừm, muốn cạp quá đi mất...

Á! Tui đang nghĩ gì thế này?! Seungcheol ới, mày phải tỉnh táo lên nào!

"Sao Cheolie lại tự bứt tóc dọ? Mặt của Cheolie đỏ hết gòi kìa. Bộ Cheolie thấy khó chịu ở đâu hả?"

Vừa nói nó vừa dí sát vào mặt tui, cái miệng như kẹo dẻo kia kề sát tới mức chỉ cần tui nhướn tới là nếm được liền à. Bỗng nhiên, tui muốn cắn lắm lắm luôn, bây giờ, tui cắn nha, à ừ thèm quá rồi, cắn đại phát luôn vậy. Nào, một, hai, ba cắn liền nè.

"Seungcheol ơi."

"Dạ? Dạ, có con ạ!"

Giật cả mình, tui... Tui vừa tính làm gì thế hả trời?! Cũng may có tiếng gọi của cô Yoon không thôi thì tui đã... Nghĩ tới sao thấy rợn hết cả người rồi.

Tui ba chân bốn cẳng chạy ù về phía cô Yoon. Mắt tui cứ len lén nhìn về phía nhóc con kia, đợi xem phản ứng của nó như thế nào trước hành động vừa rồi của tui. Phù! Nhẹ nhõm, nó không có phản ứng gì hết, thật may cho tui quá đi à..

"Seungcheol à, cô có chuyện gấp phải đi ngay bây giờ. Jjong Jjong nhà cô giao lại cho con nhé. Đồ ăn cho bữa trưa ở trong tủ lạnh, cô đã chuẩn bị sẵn hết rồi, con với Jjong Jjong đói thì cứ lấy ăn thôi. Hai đứa ở nhà ngoan nha!"

Hả?! Đó là tất cả những gì tui có thể thốt lên sau khi nghe xong những lời cô Yoon vừa nói. Cô ơi, sao cô cứ làm khó con hoài vậy? Con làm sao có thể trông chừng được đồ yêu tinh que củi đó ạ, huhu. Cơ mà tui cũng chẳng thể nào nói ra câu từ chối với cô Yoon nữa, cho nên đành chịu vậy. Thế là tui lại vác lên vai một trọng trách cực kỳ nặng nề, vô cùng khó khăn là trông trẻ.

"Mẹ đi công việc mau mau gồi về, mẹ nhớ mua quà cho Jjong Jjong nha. Jjong Jjong ở nhà sẽ ngoan ạ."

Đợi chiếc xe của cô Yoon khuất dần, tui từ từ ra đóng cửa lại, phải đóng cửa cẩn thận chứ không thôi trộm vào lấy đồ thì sao. Mà cái cửa này khó đóng thế ta, đóng hoài không được là sao? Tui bực rồi đấy nhé, mày đang đùa với bố mày đấy hả cái cửa quái vật kia, ta không có kiên nhẫn với mày đâu nha.

"Cheolie để Jjong Jjong đóng cho."

Nó lon ton chạy ra, trong chốc lát cái cửa cứng đầu đã ngoan ngoãn chịu đóng chặt. Ơ thế thành ra tui thành kẻ thua cuộc à? Thua ai chứ thua thằng nhóc này là không được đâu nhé. Ngay tức thời, tui lại mở cửa một lần nữa. Kỳ này nhất định phải đóng lại được cho nó lác mắt, khiến nó phải trầm trồ khen tui, cho nó biết không chỉ mình nó làm được.

"Sao Cheolie lại mở cửa ra nữa vậy?" Nó lần nữa đem cửa đóng lại.

"Kệ tao! Tao thích mở ra đấy thì sao!" Tui lại tiếp tục mở ra.

"Hong có được để cửa mở, mẹ dặn phải đóng cửa cẩn thận gồi mà!" Cửa lại đóng lần nữa.

"TAO BẢO LÀ TAO THÍCH MỞ ĐÓ!" Tui lại bực bội mở ra.

"Jjong Jjong hổng cho Cheolie mở đâu!"

Cánh cửa sập lại kêu lên một tiếng rầm thật lớn trước sự tức giận của tui. Bực mình thật á, tại sao nó cứ cứng đầu như thế nhỉ, cái gì cũng chống lại tui hết, nghe lời tui một chút cũng không được sao? Mệt, không tranh với nó nữa, vô nhà coi tivi sướng hơn.

Bỗng dưng, nó chợt khóc rống lên, tay trái nắm chặt tay phải rồi ngồi bệt xuống sân.

"Oa, đau quá! Jjong Jjong đau quá Cheolie oi!"

Tui là tui ghét cái màn mít ướt chèm nhẹp này lắm rồi đấy. Con trai gì mà tối ngày động chuyện là khóc bù lu bù loa lên. À mà tui quên nó có phải con trai đâu, nó là yêu tinh que củi mà.

"Mày.. Mày lại làm sao đó?"

Nó không trả lời chỉ ngồi đó khóc mỗi lúc một to. Thấy nó như vậy, tui càng lo nhiều hơn. Nghĩ lại, bản thân tui cũng đâu có làm gì quá đáng khiến cho nó sợ mà khóc như thế này. Tuy là đứa mít ướt nhưng mỗi lần nó tu hu điều có nguyên nhân rõ ràng cơ mà. Nó bị đau ở đâu à, đau tay hay đau bụng? Hời ơi, tao xin mày đấy yêu tinh, làm ơn đừng khóc nữa mà, há mồm ra bảo tao nghe mày bị cái gì đi chứ, cứ khóc mãi như thế tao cũng muốn khóc tiếng Ả Rập theo mày luôn đây này.

"Jjong Jjong... Hức, Jjong Jjong đau.. Huhu..."

Á, bây giờ tui mới thấy ngón tay nó chảy máu nè, sưng tấy lên hết rồi. Chắc chắn là bị kẹt tay do đóng cửa lúc nãy á, đảm bảo luôn, không sai vào đâu được. Bây giờ tui phải làm gì đây? Rối lên theo nó luôn rồi nè, Seungcheol à, bình tĩnh, bình tĩnh đi nào. Trước hết là dẫn nó vô nhà, rồi tính gì thì tính.

Ừ, ừ đúng rồi, cứ làm như vậy đi.

"Nín đi, lại đây tao đỡ đi vô nhà." Lần nữa chiếc khăn tay hình Shin chan của tui lại được sử dụng với mục đích chùi nước mắt nước mũi cho nó.

"Jjong Jjong đau lắm, Jjong Jjong hong đi được. Huhu..."

"Mày xạo! Tay mày bị đau chứ có phải chân đâu. Sao mà không đi được?"

"Nó lan xuống dưới chân Jjong Jjong rồi, đau lắm í. Huhuhuhu." Đứa nhỏ nào đó vừa mếu máo nói, vừa òa lên khóc to hơn.

"Thôi, thôi đừng khóc, điếc tai quá. Tao bế vô nhà là được chứ gì!"

Xí khoan, bế nó như thế nào đây? Vấn đề nan giải nhanh chóng được đặt ra cho tui. Có bao giờ tui bế ai đâu mà bây giờ chính bản thân tui lại mở miệng ra đòi bế nó.

Bế nó như cách bố hay vác bao gạo giùm cho mẹ à? Phải không ta? Hình như là thế, thời gian suy nghĩ không có nhiều, phải làm nhanh kẻo cái loa phóng thanh nhừa nhựa kia lại kêu nữa thì mệt lắm.

Nhìn tướng như cây que mà sao nó... Nó nặng dữ vậy nè! Sau khi té lên té xuống, vô ý gây ra cho cả hai thêm vài chỗ bầm tím nữa, lỗ tai tui cũng không ít lần bị chọc thủng bởi tiếng khóc kinh hoàng kia. Cuối cùng, cũng có thể báo cáo, tui đã thành công trong việc bế à không nói chính xác hơn là vác nó vô nhà. Phù! Thở phào nhẹ nhõm.

Đã dẫn nó vô nhà rồi, bây giờ tiếp theo là đi kiếm đồ băng ngón tay lại cho nó. Không thể để nguyên trạng như thế tới khi cô Yoon về nhà được, nếu làm vậy chắc chắn tui sẽ bị la và điều quan trọng hơn là tui không muốn thấy nó vì chỗ đau mà cứ thút thít khóc hoài. Nhìn nó khóc tui thấy xót lắm...

Đấy thấy chưa, tui lại nghĩ tùm lum nữa rồi đó. Xùy xùy, tỉnh lại coi nào! không phải lúc nghĩ vớ vẩn, tui phải tìm hộp sơ cứu cái đã. Mà hộp sơ cứu nằm ở chỗ nào nhỉ?

Sau một hồi chật vật với mớ bông băng và thuốc sát trùng, miếng băng keo cá nhân in hình những bé thỏ xinh xinh cũng đã yên vị trên tay nó. Chậc, hãy nể phục tui đi, thấy tui hay chưa, ngay cả chuyện sơ cứu mà tui cũng làm giỏi nữa đây này. Tui là ai chứ, là siêu nhân cơ mà hahaha!

Phù! Trông nó có vẻ bớt đau rồi, nó đang ngồi chơi với đống gấu bông của nó kìa, như thế thì tui cảm thấy yên tâm lắm rồi. Ước gì nó cứ ngồi yên như vậy cho tới khi cô Yoon về nhỉ, không khóc nhè, không gây chuyện phá phách nữa thì tui biết ơn nó låm á.

Ọt!

Cái bụng tui nó biểu tình rồi, đói quá đi mất. Dù sao cũng trưa rồi, cơm trưa, cơm trưa à, Cheolie tới đây. Ý, xém tí quên, không thể ăn một mình, còn phải lấy cho đồ yêu tinh kia nữa, mệt ghê vậy đó, không làm không được. Vì bổn phận của mình là phải chăm nó mà. Tui đang loay hoay lấy phần cơm được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh thì:

"Jjong Jjong muốn đi chơi, Cheolie dẫn Jjong Jjong đi được hơm?"

"Không! Trưa rồi, ở nhà ăn cơm!" Tui nghiêm giọng nói.

"Nhưng mà Jjong Jjong muốn đi cơ. Đi ga cái hồ to to gần nhà coi cá bơi xong gồi về ăn cơm. Đi mụt xíu thoi hà, Cheolie dẫn Jjong Jjong đi đi." Bàn tay nhỏ của nó kéo kéo góc áo của tui, sau đó thì nũng nà nũng nịu nói.

"Chỗ đó cá hả, đẹp hơm?!"

"Cá đẹp và nhiều màu lắm á Cheolie. Ở đó còn có mấy con ngộ lắm, lúc nào cũng kêu ộp ộp nữa đó. Cheolie ơi, mình đem theo cơm ga đó nha, chơi xong gòi ăn cơm, nha nha!"

"Khoan, nói nghe, không được nói với người lớn là đi chơi nghe chưa, nếu bị la là mày chịu hết á, hiểu chưa!"

"Jjong Jjong biết gồi mà."

Nóng quá đi, trưa nắng chang chang như vầy mà bắt tui dẫn đi chơi là sao?

Nắng muốn vỡ đầu luôn á hời ơi!

Nó còn có cái nón hoa hòe kia để đội, còn tui thì đi đầu trần chân đất, ý lộn chân mang dép nà. Mà nó dẫn tui đi đâu thế trời, may mà tui có đem theo mấy viên phấn màu, đánh dấu lại nào không khéo một hồi đi lạc còn biết đường về. Tui là tui biết tui thông minh bẩm sinh mà.

Mừng hết lớn luôn vậy đó! Cuối cùng nó cũng dẫn tui đến nơi. Đúng như nó nói thật, cái hồ này có nhiều cá quá đi, hì hì, đủ màu hết. Cả mấy con ngộ ngộ mềm luôn kêu ộp ộp nữa kìa, trông vui quá đi. Tự nhiên, tui muốn bắt một, hai con cá trong hồ về nuôi quá đi, mà cái hồ này sâu lắm không ta?

Đang đứng xớ rớ thì, bỗng dưng có ai đó đạp thẳng vào mông tui một đạp làm tui té ùm xuống nước. May là cái hồ này cạn chứ không thôi thì tui uống nước sình bụng luôn mất rồi. Thủ phạm của cú đạp đó còn là ai nữa chứ, đồ yêu tinh kia, mày chán sống lắm rồi à? Lò bò đứng dậy, toàn thân tui ướt nhem, bực bội tui quay sang quát:

"MÀY LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ?!"

"Jjong Jjong... Jjong Jjong chỉ muốn Cheolie xuống bắt cá cho Jjong Jjong mà..." Hai mắt lại bắt đầu rưng rưng rồi.

"Mày đạp như vậy là muốn tao uống nước no bụng hả? Muốn bắt sao không tự mình đi bắt đi!"

"Hức.. Jjong Jjong không biết bơi. Cheolie không bắt cá cho Jjong Jjong, còn mắng Jjong Jjong nữa. Hmu hmu..."

"Làm ơn đừng khóc. Tao bắt, tao bắt liền đây!"

Tức quá đi mà, sao càng ngày tui càng giống ô sin cho nó thế này hả trời. Chỉ cần nó giở chiêu nước mắt kế là toàn thân tui bủn rủn à. Đấy, nghe chưa nó đang cười chọc quê tui kìa, nhìn bộ dạng như chuột lột của tui bây giờ đứa nào không bò ra cười đứa đó chắc cũng bị thần kinh hoặc bị liệt cảm xúc. Ơ nhưng mà nghe tiếng nó cười tui cũng cảm thấy thích thích ghê á. Cả cái điệu bộ vui mừng rồi nhanh chóng ỉu xìu khi tui bắt hụt cá nữa... Ôi dễ thương quá đi à. Thôi, thôi không nghĩ tới nó nữa, ráng cố gắng bắt được cho nó một con, không khéo thì lại oa oa lên nữa, tui thật sự chịu không nổi tiếng khóc của nó rồi.

"Nè, bắt được rồi nè! Đâu rồi, ê đi đâu mất rồi?!

Trả lời lại tui chỉ là tiếng gió vi vu thổi và tiếng kêu ồm ộp của những con vật kỳ dị nơi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro