🍒: "Khắc tinh của đời tui xuất hiện (눈_눈)"
.oOo.
• Beta: Gao Xanh (Cảm ơn em đã giúp chị nhé :* )
---
Tui, Choi Seungcheol, một nhóc con năm tuổi.
Tuy năm tuổi nhưng tui không còn nhỏ đâu nhe. Tui biết được nhiều chuyện lớn lao lắm đó.
Những chuyện trọng đại tầm cỡ quốc gia luôn. Tụi nhóc ở trường luôn nể mặt tui, có lẽ là do kiến thức thâm sâu cùng với cái thể xác lớn trước tuổi của tui chăng? Tui đi đến đâu lũ nhóc nhỏ đều tránh đường nhường chỗ đó nha, thậm chí có đứa còn cho tui cả bánh kẹo quà vặt của mình nữa đấy.
Tui á, một con người nổi danh đứng đầu cả trường mẫu giáo, có đàn em đàng hoàng nha, hong phải tầm thường đâu. Mà nói đến đàn em của tui, chính là hai thằng nhóc chơi thân với tui nhất. Một thằng mắt híp, lúc nào cũng tự nhận mình là hổ. Nó mê hổ dữ lắm, đến mức từ sách vở rồi đồ mặc, cái gì cũng toàn hình hổ hết trơn á!
Còn một thằng nữa, ôi dồi ,thằng này thì khỏi nói luôn, tướng tá nom cũng bự con như tui đó nhưng mà nó lại bị khờ. Ai nói gì thì nó đều hế hế một lúc sau đó mới có phản ứng lại với chuyện vừa nghe.
Nói túm lại thì tui vẫn là đứa đẹp trai, thông minh nhất trong đám á, nhớ nha, tui đứng nhất đấy!
Thế rồi cho đến một ngày, cái ngày định mệnh tui không bao giờ quên. Khắc tinh của đời tui xuất hiện.
Nó, tui cũng chả biết gọi nó là giống gì nữa. Rõ rành rành là một thằng nhóc, nhưng người ngợm thì cứ trắng mơn mởn, mặt mũi trông còn xinh hơn mấy con búp bê mà bọn con gái hay chơi.
Hình như tên nó là Jeonghan thì phải, mà thường thì vẫn hay gọi là Jjong Jjong. Không biết nữa, tui nghe cô giáo nói loáng thoáng là như thế.
Cơ mà, chả rõ từ lúc nào, tui lọt vô tròng mắt của nó nữa? Suốt ngày nó cứ tò tò theo tui dai như đỉa bám á. Hỏi tui đủ thứ chuyện không đâu bằng cái giọng mũi ngọng nghịu khó nghe gì đâu. Nó làm như tui là cái... Cái gì nhỉ? Cái cuốn to to dày cộm mà bố tui hay xem.. Cái gì bách khoa toàn thư ấy! Nó xem tui như cái vật thể to đùng nọ, không biết cái gì thì cứ bay lại hỏi.
"Cheolie ơi, cho Jjong Jjong hỏi cái này tí..."
Đấy, vừa mới nhắc là xuất hiện liền. Ôi, nó lại muốn hỏi cái quái gì nữa đây trời ? Tại sao, ngay cả những giây phút hiếm hoi quý báu giờ ngủ trưa của tui cũng bị nó cướp lấy trắng trợn vầy nè.
"Ngủ rồi! Không được hỏi!"
"Ơ.. Thế ngủ rồi mà sao Cheolie còn trả lời Jjong Jjong được dọ?"
Hời ơi là hời, cái thằng nhóc này hỏi gì mà nhiều vậy!
Phiền phức lắm trò quá, kệ nó không quan tâm, đối với tui giờ ngủ trưa là quan trọng nhất. Tui không trả lời lát nữa nó cũng chán, lăn đùng chổng mông lên ngủ cho xem.
"Cheolie dậy mau, không được ngủ, dậy nhanh lên!"
Mấy bạn có biết chuyện gì đang xảy không? Yoon Jjong Jjong, đúng vậy! Chính nó, đang thượng nguyên cái thân hình gầy xọp lên tấm thân mũm mĩm của tui rồi mặc sức nhún nhảy, hệt như đang chơi thú nhún vậy. Má ơi cứu con, xương đâm đau muốn xịt mỡ rồi nè. Cái thằng quỷ này, đúng là yêu tinh mà.
"Mày có im đi không đồ yêu tinh que củi kia, không im tao đè mày ga tét vào mông mày giờ đó!"
Mắng cho nó một trận, tui quay ra ngủ. Ôi chao, sự bình yên cuối cùng đã trở lại, sao mà tui yêu giây phút yên lặng này quá. Cơ mà nó im re rồi, chắc là sợ quá nên ngoan ngoãn đi ngủ... Há há thấy chưa, cuối cùng cũng trị được nó mà. Tui là ai nào, là Choi Seungcheol đó, Choi Seungcheol vĩ đại đã thuần phục được yêu tinh que củi.
Một giây, hai giây và ba giây trôi qua...
Tiếng thút thít ở phía sau lưng tui vang lên ngày càng nhiều. Gì nữa đây, Chúa ôi, ông có ghét con thì ông hiện ra nói thẳng cho con biết, chứ ông cho cái tên yêu tinh này ám con hoài, ông có biết là nó làm con khủng hoảng trầm trọng như thế nào không thậm chí nó ám ảnh trong từng giấc mơ của con nữa á.
Con bắt đầu ghét ông rồi, nhìn đi.. Nhìn đi nhé, ông bây giờ đứng thứ hai sau tên yêu tinh kia trong danh sách những thứ con cực kì ghét rồi đó.
Thôi đành chịu, ngồi bật dậy, tui quay sang định hét cho nó thêm một chập nữa nhưng tui lại không nỡ làm thế.
Nó ngồi đó, mặt mũi đỏ lựng, mắt ươn ướt, mũi thì sụt sịt nhìn trông...
Trông rất tội nghiệp.. Nè, tính chơi nước mắt kế với tui à? Không được đâu nha, chiêu này vô dụng rồi. Ơ nhưng mà nhìn nó như vậy cũng hơi thương thật đấy.
Rồi xong...
Ý chí của tui đang bị lung lay này. Ối, nó khóc to lên nữa kìa, kiểu này nó mà không nín người khác thấy được thì tui mang danh to xác ăn hiếp thân còi mất. Đành dỗ nó vậy, sao mà rắc rối quá đi à.
"Nín đi, khóc nhè mặt mũi tèm lem nhìn thấy ghê quá! Tỉnh rồi đây, muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Nó nín bặt, cầm lấy cái khăn tay tui đưa cho hiển nhiên xì mũi cái phẹt vào đó rồi thản nhiên quăng trả lại. Cái khăn hình Shin chan tui thích đi tong rồi. Hức... Nó đúng là yêu tinh mà.
"Cheolie... Cheolie biết em bé từ đâu mà có hong?"
Hả?? Nó hỏi cái quái gì vậy trời? Em bé ở đâu mà có? Sao tự dưng lại hỏi chuyện này, mà em bé ở đâu mà ra thì tui cũng chả biết, cái kho kiến thức của tui không tìm ra thông tin để trả lời cho nó nữa. Nếu bây giờ bảo không biết thì có phải là quê độ lắm không. Thôi ráng nghĩ xem, à ừ... Mẹ tui từng nói mình sinh ra từ nơi đó, chắc em bé cũng thế, ừ thì đúng rồi chắc mọi em bé cũng từ đó mà ra, cứ thế trả lời cho nó đi.
"À... Thì từ ngón chân chui ra đó!"
"Jjong Jjong và Cheolie cũng từ đó mà ra à?"
"Chắc vậy."
"Sau này con của Jjong Jjong cũng từ đó mà chui ra luôn phải không? Thế nó gọi Jjong Jjong là mẹ à? Mà Jjong Jjong là con trai cơ mà, phải gọi là bố chứ? Cheolie ơi, rốt cuộc thì con của Jjong Jiong gọi Jjong Jjong bằng gì thế?"
Não tui muốn thi nhau chui qua lỗ tai với lỗ mũi bay vọt ra ngoài, nó sao thắc mắc nhiều chuyện khó trả lời thế này, tui cũng không biết nó đang hỏi về cái quái quỷ gì nữa. Con nó gọi nó bằng thứ gì thì có liên quan gì đến tui đâu mà lại hỏi tui.
"Thì sau này, mày cứ đi mà hỏi nó, nó gọi mày bằng gì thì mày là như thế!"
"Lỡ nó cũng không biết thì sao? Nhưng thế thì không được âu, con Jjong Jjong thì phải có bố và mẹ chứ. Nhưng mà Jjong Jjong là con trai hổng có làm mẹ được, nên Jjong Jjong là bố của bé con. Cheolie ơi, Cheolie làm bố lớn của con Jjong Jjong nha.
"Sao tự dưng tao phải làm bố lớn của con mày, nói chuyện nghe vô lý nha."
"Thì Jjong Jjong nói gòi đó, con của Jjong Jjong phải có đủ người thân. Mà hiện tại, Jjong Jjong chỉ chơi với Cheolie thôi, cho nên Jjong Jjong cho Cheolie vinh dự làm bố lớn của bé con đó, hihi! Cơ mà nếu Cheolie không thích, thì Jjong Jjong với Cheolie đổi vai cho nhau nhen?
"..." Nó lại nói cái gì nữa vậy hời ơi...
"Không nói gì tức là Cheolie đồng ý gòi nhé! Từ nay mỗi lần Jjong Jjong chơi gấu bông, Cheolie phải làm bố bự của bé con đó! Không có quyền từ chối đâu."
Lại dính vào chuyện quái quỷ gì nữa thế này. Tui phải chơi gấu bông với nó á?! mơ đi nhé cưng, tui không bao giờ động vào thứ đó đâu, có chơi thì chơi một mình đi, tui không rảnh mà chơi trò chơi của con gái đâu. Há há, cứ ở đó mà mơ mộng đi nhé yêu tinh que củi.
Cùng lúc đó, hai cái đầu của hai kẻ ngoài cuộc rình nghe mọi chuyện từ ban đầu đến giờ lập tức rút vào chăn.
"Goo, nãy giờ mày nghe hết chứ!"
"Rõ ràng từng chữ anh Hổ ạ."
"Há há, tin giật gân, lão Cheol của chúng ta sẽ chơi gấu bông với thằng nhóc gầy nhom kia đó. Há há, mau tung tin đi mày."
"Đã bao giờ em làm anh thất vọng chưa? Cứ tin tưởng ở em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro