🍒: "Gòi tại sao tui lại ở nhà yêu tinh que củi vậy (= _ =)?"
.oOo.
• Beta: Gao Xanh
---
Hôm nay là thứ sáu rồi hehe và tui đang tung tăng, tí tởn được mẹ tuyệt vời đón về nè.
Sung sướng làm sao khi mai và mốt là thứ bảy và chủ nhật. Tui sẽ được nằm dài trên chiếc giường dấu yêu, sẽ được ăn bim bim và coi siêu nhân thỏa thích.
Sướng nhất là không phải giáp mặt với cục mít ướt biết đi tức yêu tinh que củi. Mà nghĩ đến nó làm gì cho mệt này, xùy xùy, không quan tâm. Tập trung tinh thần tối nay xem siêu nhân nào.
Tắm xong nha, mát mẻ dễ sợ, mát từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng mát hết á! Hí hí, trong lúc chờ đợi cơm tối, tui leo lên giường bắt đầu xem siêu nhân. Kênh nào nhỉ? À, đây rồi, chờ đợi một phút ba mươi giây, hết quảng cáo sẽ có siêu nhân đó.
"Seungcheol ơi."
Đó là tiếng gọi thắm thiết của mẹ tuyệt vời đấy ạ. Có cơm rồi nhưng mà sắp có siu nhưn... Ứ ừ ư... Muốn coi siêu nhân cơ, ở mà không xuống thì tiếng gọi thắm thiết kia sẽ biến thành tiếng thét hãi hùng đấy.
Siêu nhân ở lại Cheolie đi nhé T^T
"Bố với mẹ đi suối nước nóng... Còn con thì phải ở nhà? Không chịu, nhất quyết không chịu!!"
Sau một hồi năn nỉ, dụ dỗ tui không thành công, bố và mẹ tui đành phải ra chiêu cuối cùng. Bất chấp tui có đồng ý hay không, bạo lực trẻ nít, xách cổ tui tống lên xe, quăng qua nhà bạn gửi nhờ trong vòng một nốt nhạc. Nói ra ức chế thật chứ, tại sao lại không cho tui đi thế!! Trong lúc các bậc phụ huynh tám tít với nhau, tui cứ đứng lì ra đó, mặt xụ biểu tình.
Đang đứng tự kỷ ám thị theo đúng nghĩa của nó, thì tai của tui nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Mẹ ơi, ai tới nhà mình vậy ạ?"
Cái chất giọng éo éo ấy, thề có Chúa, có chết tui cũng nhận ra chủ nhân của nó là ai. Không lẽ đây là nhà của nó sao trời? Hớ hớ... Như vậy có nghĩa là trong mấy ngày tới, tui phải sống chung dưới một mái nhà với nó sao?
Nôooo! không bao giờ có chuyện đó xảy ra nha! Bố ơi, mẹ tuyệt vời ơi, hai người thương con thì dẫn con theo với. Con không ở với nhóc yêu tinh này đâu. Dẫn con theo hai người đi mà!
Cuối cùng thì hai con người ấy cũng đi theo tiếng gọi nơi hoang dã, mặc kệ đứa nhỏ kháu khỉnh hai mắt vẫn luôn rưng rưng nhìn theo. Thẳng thừng bỏ lại đứa con của họ tại hang ổ của tên yêu tinh que củi. Hức, tui muốn ôm đống đồ chạy bay ngay về nhà nhưng cô Yoon đã rào đón nắm tay, còn nó thì nắm chân lôi tui vô trong.
"Jjong Jjong biết Cheolie nhớ Jjong Jjong nên qua ở chung với Jjong Jjong mà~"
Nó cười toe, nắm chặt tay tui, nhảy cà tưng như vừa được quà ấy. Mà nó được quà chứ gì nữa. Đấy món quà ấy là tui chứ còn gì nữa! Nghĩ tới cảnh ngộ của mình trong mấy ngày tới bỗng dưng muốn khóc quá hời ơi!
"Ồ thế ra con là Cheolie mà Jjong Jjong nhà cô luôn nhắc tới đây sao? Ôi con đáng yêu quá đi mất. À Jjong Jjong, con dẫn Cheolie lên phòng mình đi nhé, tối nay hai đứa ngủ chung phòng nghen!"
Hả? Miệng tui mở to tới mức muốn đụng tới sàn nhà luôn. Cái gì cơ? Ngủ chung phòng với nó là làm sao vậy? Tui muốn gào lên khóc nhưng không thể nào khóc trước mặt nó và cả cô Yoon nữa. Nhìn nó kìa, vui như ăn tết á, cười mãi không thôi ý. Mà trông như thế dễ thương thật. Á, tui nghĩ cái gì vậy nè! Không được để nó làm phân tán tư tưởng. Nhất quyết không ngủ chung với yêu tinh!
"Cô Yoon ơi..." Tui lí nhí không ra lời. Chả hiểu sao câu từ chối bảo mình không muốn ngủ với yêu tinh que củi đâu, lại không nói ra được.
"Rồi, cô biết rồi, con buồn ngủ rồi nhỉ? Cũng tới giờ Jjong Jjong nhà cô đi ngủ rồi. Jjong Jjong con dẫn bạn lên phòng đi."
Ơ, con có ý ấy đâu. Sao cô lại hiểu sai ý con vậy?
Chưa kịp nói gì, nhóc yêu tinh ấy nắm tay tui chạy bay ngay lên lầu. Cảm thấy ngạc nhiên cùng với khó hiểu rất nhanh xuất hiện trong đầu tui, thằng nhóc này còm cõi mà sao mạnh dữ vậy? Nó cũng ăn cơm như tui thôi tại sao lại có sức lôi tui chạy như bay thế này?
"Xin giới thiệu với Cheolie, đây là phòng của Jjong Jjong nè~"
Nó dẫn tui vào một căn phòng hay dùng từ ngữ chuẩn xác hơn là một cái động toàn là thỏ bông. Ôi dồi ôi, tường, trần, tủ, kệ, giường ngủ tất cả đều có họa tiết và hình ảnh liên quan đến loài thỏ. Chưa kể trên giường của nó còn chất cả một mớ thú bông hình thỏ đủ mọi kích thước. Hời ơi, thỏ có gì hay mà sao thằng nhóc này mê dữ vậy nè???
"Hihi, tối nay Jjong Jjong ngủ chung với Cheolie đó."
Nó hí hửng nằm lăn lộn trên cái giường thỏ bông của nó. Ai nói tui ngủ chung với nó chứ. Ơ mà không ngủ đây thì ngủ đâu mới được? Giờ làm sao đây? Suy nghĩ đi... Choi Seungcheol à động não nghĩ đi mậy... Sau một hồi vật lộn ý không phải vật vã cuối cùng tui cũng nghĩ ra cách.
Hời ơi, sao tui thông minh dữ vậy ta ơi!
"Ê nói nghe, mày có thể quay mông sang hướng khác được hong? Đầu tao và mông của mày nhất định không được nằm cùng một hướng hiểu không?!"
"Ứ hiểu gì hết á? Cheolie nói chuyện chả hiểu gì cả. Hơm hiểu, hơm hiểu..."
"Làm quái gì hong hiểu, có mày ngu chứ tao hong ngu. Không hiểu thì lăn mông xuống đất mà ngủ."
"Ngủ đất lạnh mông, đau bụng gòi đi te te á. Khó chịu lắm. Cái đó cũng hơm được. Mà Jjong Jjong không ngu đâu. Jjong Jjong thông minh lắm á."
Tui hít sâu một hơi, sau đó tự niệm chú là không được ra tay với yêu tinh quen củi. Dù sao cũng đang ở ké nhà nó, động tay động chân với nó là điều không nên làm! Choi Seungcheol bình tĩnh nào bạn tôi ơi!
Nếu nó không hiểu thì tui sẽ làm cho nó hiểu. Tui nắm lưng quần của nó xách lên, quăng bịch xuống phía bên kia của giường, không quên chặn gối chính giữa. Tui hành động mặc cho mông nó cứ quẫy và mồm nó cứ oang oang "Thả mông Jjong Jjong ga". Mày quẫy thoải mái, tao cũng rảnh mà, mày cứ quẫy thì tao cứ tét, xem đứa nào lì hơn.
Phù, cuối cùng cũng chiến đấu xong với nó. Tui mệt mỏi thở dài nằm vật ra giường. Giờ thì tui đi ngủ, ai muốn làm gì thì làm đều không liên quan đến tui.
Đồ yêu tinh que củi này, đúng là có vấn đề thật rồi!. Nói nhảm nhí đã đời rồi chuyển sang hát. Nó cứ hát "hai con thằn lằn chon cùng nhau cắn nhau đứt đuôi, cha thằn lằn buồn hiu...", hát tới đó lại tiếp tục quay lại khúc đầu. Tui lại tiếp tục tự hỏi, tại sao tui lại phải chịu cảnh tra tấn tinh thần như này vậy nhỉ?
Đấy, nói nhảm mệt rồi ngủ rồi kìa.. Cái loa phóng thanh ấy nín là tui tung hoa ăn mừng lớn. Thôi, giờ tới lượt tui thăng đây, bái bai nha.
"Hây dỗ, suối nước nóng nè. Tắm tắm thôi. Ơ mà sao nước lại càng ngày càng nóng vậy ta? Huhu, nóng quá đi! Bố ơi, mẹ ơi, cứu Cheolie với!"
"Á, cứu con với!"
Giật mình dậy, trời sáng rồi. Phù thì ra là mơ, mà mơ mà sao nó như thật vậy nè. Bằng chứng là cả người tui vẫn ướt nhem cái thứ nước nóng nóng ấy đây này. Cơ mà sao nó lại ướt nhỉ, đổ mồ hôi trộm hả? Trước giờ làm gì có? Mà mồ hôi gì có mùi lạ thế này?
Sau một khoảng thời gian phân vân, cuối cùng cũng tự trả lời, thì nó là nước tiểu chứ là gì nữa?!. Hả? Nước tiểu ở đâu ra mà giờ ở trên người tui vậy?! Quay sang nhìn, nhận định được mọi việc, cái gối chặn giữa tối qua nằm lăn lóc dưới sàn và hai cái cẳng gà kia thì thượng thẳng lên người tui.
Trong một phần ngàn giây, tui đương nhiên hoảng hốt, thảng thốt gào lên.
"ĐỒ YÊU TINH QUE CỦI! SAO MÀY DÁM TÈ DẦM HẢ?!!!!! CÒN TÈ LÊN NGƯỜI ÔNG ĐÂY NỮA!
Tui theo bản năng, co giò đạp một phát khiến sinh vật đang dính trên người tui lăn đùng xuống đất.
"Huhuhu, sao Cheolie lại đạp Jjong Jjong xuống đất vậy."
"Mày tè dầm lên người tao, không quánh mày thì tao bị ngu đó! Quánh cho mày bầm mông luôn!"
"Huhuhu, Jjong Jjong hong có cố ý "hái hoa" trên giường đâu... Tối qua, Jjong Jjong có kêu Cheolie dắt đi mà Cheolie hong có nghe á, huhuhu."
"HỜI ƠI LÀ HỜI!"
Sau tiếng thét thảm thương của chính mình, tui phóng như bay vào phòng tắm, mở nước đem toàn bộ bản thân tẩy rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới. Đang nghiêm túc tắm táp thì bên ngoài vang lên mấy tiếng đập cửa bùm bùm kèm theo giọng nói không thể nào quen thuộc hơn.
"Cheolie mở cửa cho Jjong Jjong vào với! Jjong Jjong "hái hoa" ướt quần gồi, khó chịu quá... Cheolie cho Yong Yong vô thay đồ đi... Mẹ bảo bảo mặc quần ướt bị mông sẽ bị ngứa á... Huhu, Jjong Jjong hong muốn bị ngứa mông đâu!"
"Cho mày ngứa mông gãi cả ngày luôn đi. Huhu tấm thân ngọc ngà thương yêu quý hóa của tao..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro