Trốn chạy hay giải thoát
Cứ ngỡ mọi chuyện đã êm xuôi
Nào ngờ họ còn phải đối diện với vô vàn gian nan khác.
---
"Cha nói cái gì.."
"Ta không nhắc lại lần hai Yoon Jeonghan. Mày được vinh dự trao cho trọng trách như vậy thì hãy vui vẻ tiếp nhận"
Lão già ngồi chễm chệ trên ngai vàng tuôn ra những lời nói khó nghe.
"Trọng trách cái gì chứ?
Không phải vì quá hèn kém nên ngài mới phải lợi dụng đến tôi để làm con cờ chính trị, tới đất nước đó để kết hôn với công chúa cả đang tới tuổi cập kê, dễ bề hòa hảo với họ đó chứ?"
"MÀY!
THỨ MẤT DẠY"
Lão vua chua chát, phì phò những tiếng chửi rủa về phía chàng nhị hoàng tử.
"Tao không quan tâm, số phận mày đã được sắp đặt như vậy, khôn hồn thì ngày mai đừng làm mất mặt ta ở bữa tiệc chào đón xứ đoàn bọn chúng. Mày đằng nào cũng được làm rể cho con nhãi công chúa danh giá cơ mà"
Mỗi câu tên hoàng đế cất ra như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của Jeonghan. Nhưng anh vẫn không thể phản kháng, không phải vì sợ hãi mà vì sự điềm tĩnh đã ăn sâu vào máu thịt của anh, hình thành từ những tháng ngày chịu đựng mưu toan, dối trá trong cung điện lạnh lẽo này. Anh thừa biết đây là trò hề được bày ra bởi mụ hoàng hậu–kẻ đã giết hại mẫu thân của mình. Anh thừa biết bản thân luôn là cái gai trong mắt mụ, vì anh là người thừa kế hoàn hảo nhất đối với lũ quý tộc –kẻ đầy đủ phẩm chất của một người đứng đầu.
Gương mặt anh vẫn giữ nụ cười như không hề nao núng, nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ mỏng manh. Đôi mắt anh lóe lên tia giận dữ, rồi lập tức bị che lấp bởi vẻ điềm nhiên giả dối. Anh cúi đầu, khẽ thốt lên, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Vâng, thưa cha, con sẽ không làm ngài thất vọng."
Anh quay lưng bước ra khỏi đại điện, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn dầu lấp lánh trên sàn đá lạnh. Bước chân nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước lại mang theo trọng trách nặng nề đè lên đôi vai mảnh mai của anh. Khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng, nụ cười giả dối trên môi Jeonghan biến mất, nhường chỗ cho sự mệt mỏi khôn xiết. Anh nhìn quanh căn phòng, nơi đã trở thành chốn an toàn duy nhất trong thế giới đầy nguy hiểm này. Bên ngoài là những âm mưu, toan tính, nhưng bên trong, chỉ còn lại sự cô độc.
Jeonghan ngồi xuống ghế, đôi tay run nhẹ khi nắm chặt lấy gối tựa. Anh khẽ nhắm mắt lại, cố dằn cơn giận dữ và nỗi bất lực đang dâng tràn trong lòng. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi lồng ngực nặng nề. Những lời của vua cha cứ văng vẳng trong đầu, nhắc nhở anh rằng anh chỉ là một quân cờ trong trò chơi chính trị khắc nghiệt này.
"Seungcheol..." Jeonghan gọi khẽ, giọng nói yếu ớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Seungcheol, người đã đứng lặng ngoài cửa như một bóng hình bảo vệ, bước vào. Ánh mắt gã nhìn hoàng tử đầy lo lắng.
"Hôm nay ta mệt quá, ta muốn ở một mình,"
Jeonghan nói, cố nở nụ cười nhưng ánh mắt lại phản bội nỗi đau trong lòng. "Làm ơn, hãy canh gác ngoài này, đừng để ai làm phiền."
Seungcheol gật đầu, không nói thêm gì, chỉ khẽ cúi đầu rồi bước ra khỏi phòng. Cửa phòng khép lại, Jeonghan giờ đây chìm trong bóng tối của sự cô lập, chỉ còn lại chính mình đối diện với nỗi sợ hãi và buồn đau.
Seungcheol đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt thanh kiếm bên hông. Gã không thể ngăn được những suy nghĩ rối ren đang dần chiếm lấy tâm trí mình.
Jeonghan, người mà gã đã thề bảo vệ, giờ đây phải đối diện với cuộc hôn nhân chính trị này, với một công chúa mà anh chưa từng gặp, nơi xứ người xa xôi đầy rẫy hiểm nguy. Gã biết, từ lâu gã đã hiểu rằng một người cao quý như Jeonghan sẽ sớm muộn cũng phải kết hôn với một người con gái xứng tầm. Nhưng sao khi nghe những lời ấy từ miệng tên hoàng đế, trái tim gã lại chùng xuống? Sao gã lại thấy có gì đó lộn nhộn trong lòng?
Seungcheol không thể phủ nhận cảm giác hỗn loạn khi nhìn thấy gương mặt gần như vỡ vụn của người ấy, dẫu anh đã cố nở nụ cười để che giấu. Nụ cười ấy không còn là sự điềm tĩnh, mà là một sự giả dối đầy đau khổ. Tim gã nhói lên, như thể chính bản thân gã cũng chịu chung nỗi đau của vị hoàng tử nọ.
Nhưng dù có chua xót thế nào, gã vẫn phải giữ lời thề của mình: bảo vệ, ở bên cạnh, và không bao giờ để Jeonghan phải gục ngã trong cuộc đời đầy rẫy những bất công.
Đêm đó, đứng bên ngoài căn phòng tĩnh lặng, Seungcheol cảm thấy bản thân bất lực. Anh muốn làm gì đó, muốn cứu Jeonghan khỏi sự sắp đặt vô tình này, nhưng gã hiểu rằng số phận của hoàng tử đã được định đoạt từ lâu,
Và gã cũng biết
Bản thân là một thằng hầu không chút tiếng nói.
Gã chỉ còn cách đứng đó, làm người canh giữ cho sự bình yên ngắn ngủi của Jeonghan, chờ đến ngày mai khi bình minh tới để cùng anh vượt qua hết thảy mọi khó khăn.
---
Dù ở bên hoàng tử nhiều năm, Choi Seungcheol công nhận gã chưa bao giờ làm quen với độ choáng ngợp bởi những bữa tiệc của lũ quý tộc.
Choi Seungcheol đứng bên rìa đại sảnh, giữa không khí xa hoa của bữa tiệc quý tộc, gã thấy mọi thứ trở nên ngột ngạt và xa lạ. Ánh đèn chùm vàng óng ánh chiếu sáng cả căn phòng, hắt lên những bộ trang phục lộng lẫy của các vị khách quý, tiếng cười nói, tiếng ly rượu khẽ chạm vào nhau tạo nên một khung cảnh rộn rã. Nhưng với Seungcheol, tất cả như mờ nhạt và vô vị. Gã chưa bao giờ quen với kiểu xa hoa như thế này. Những thứ mà giới quý tộc coi là đẳng cấp, gã chỉ thấy chúng sáo rỗng và phô trương.
Cơ mặt Seungcheol dần thả lỏng, không còn căng thẳng nữa khi ánh mắt gã vô thức tìm đến một người duy nhất giữa đám đông. Yoon Jeonghan hôm nay lộng lẫy hơn bao giờ hết. Anh xuất hiện như một ánh sao rực rỡ, với mái tóc vàng mềm mại được chải chuốt gọn gàng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những cánh hoa kiêu sa. Gương mặt thanh tú, từng đường nét thanh tao của anh toát lên sự hoàn mỹ, đôi mắt long lanh mà sâu thẳm, như ẩn chứa cả một đại dương suy tư phía sau vẻ điềm tĩnh và nụ cười ấm áp như nắng.
Jeonghan nổi bật giữa đám đông, như một đóa hoa yêu kiều rực rỡ trong khu vườn toàn lá cỏ. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như dừng lại, lặng thinh để anh tỏa sáng, để lại mình anh độc chiếm ánh nhìn của gã. Seungcheol lặng người, trái tim gã bỗng chốc như ngừng đập, từng nhịp đập trở nên nặng nề và khó khăn hơn thường lệ. Ánh mắt gã không thể rời khỏi Jeonghan, dẫu chỉ trong giây lát.
Nhưng nụ cười trên môi Jeonghan, nụ cười dịu dàng ấy, không dành cho gã. Anh đang mỉm cười và trò chuyện cùng giáo đoàn ngoại quốc, hay tệ hơn, với vị hôn thê được sắp đặt cho anh bởi hoàng đế. Từng lời nói, từng cái gật đầu nhẹ của anh với những con người ấy khiến lồng ngực Seungcheol đau nhói. Gã biết, từ lâu gã đã hiểu, rằng một người như Jeonghan rồi sẽ phải bước vào những ràng buộc chính trị, phải kết hôn với một người con gái xứng tầm. Nhưng chứng kiến cảnh tượng này, gã không thể kiểm soát được cảm xúc. Trái tim gã, vốn luôn cứng rắn và lạnh lùng trong những trận chiến, giờ đây lại cảm thấy dễ dàng bị bóp nghẹt.
Không thể chịu đựng thêm, Seungcheol vội vàng tháo chạy khỏi bữa tiệc. Gã lặng lẽ bước ra khỏi đại sảnh, tránh xa khỏi tiếng ồn ào xa hoa, để mặc tất cả phía sau. Bước chân gã đưa gã đến một nơi quen thuộc – khu vườn hoa của cố vương phi, mẹ của Jeonghan. Đã từ lâu khu vườn này bị bỏ hoang, không còn ai chăm sóc kể từ khi bà qua đời. Nhưng Seungcheol và Jeonghan vẫn thường lui tới đây, như một chốn trú ẩn bí mật chỉ có hai người họ biết.
Gã bước vào khu vườn, nơi những bụi hoa dại đã mọc tràn khắp lối đi. Hương thơm thoảng nhẹ của những bông hoa vẫn còn vương vấn trong không khí, dẫu chúng đã không còn được chăm sóc cẩn thận như trước. Đây là nơi Jeonghan có thể thả mình, bỏ qua những áp lực và trách nhiệm nặng nề. Và đây cũng là nơi mà Seungcheol cảm thấy gần anh nhất, không phải là một hoàng tử cao quý, mà là một người bạn đồng hành, một người thân.
Seungcheol đứng giữa khu vườn, tay nắm chặt lấy một cành hoa khô, đôi mắt gã nhìn về phía trời sao, nhưng trong lòng gã chỉ vấn vương hình bóng của Jeonghan.
.
.
"Cheol à, mãi mới đuổi kịp anh đó"
"Ngài?"
Seungcheol giật mình quay ra,
Gã thấy anh
Không còn là "Yoon Jeonghan" của công chúng
Mà là "Jeonghan" của năm 16 tuổi hai người họ lần đầu gặp nhau
Và từ đó anh chưa bao giờ ngừng tươi cười dịu dàng với gã như vậy.
"Anh nhảy với ta một điệu nhé
Yên tâm lần này ta sẽ chỉ cho"
Đương nhiên không thể chối từ, gã khẽ đưa tay nắm lấy đôi tay của người nọ đã sẵn sàng vươn ra mời gọi mình. Từ phía sau, bờ vai gã trông to lớn, mạnh mẽ và vững chãi; nhưng ánh trăng mờ ảo soi bóng hai bên tai đã ửng đỏ từ bao giờ, góp phần khiến gã trông mềm mại, dịu dàng–một phần con người Seungcheol mà có lẽ chỉ Jeonghan mới được chứng kiến.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro