Cuộc đời mới
Choi Seungcheol, một kẻ từng lang thang vô định giữa dòng đời, giờ đây đã trở thành cận vệ của nhị hoàng tử, người đầu tiên cho gã cảm giác được công nhận, không chỉ vì sức mạnh mà gã có, mà còn là con người của gã. Khi lần đầu bước chân vào cuộc sống của hoàng tử, Seungcheol chỉ nghĩ rằng công việc này sẽ giúp mình thoát khỏi những tháng ngày tăm tối, đơn thuần chỉ là nhiệm vụ để đổi lấy sự sinh tồn. Nhưng càng gần gũi với Jeonghan, gã càng nhận ra rằng cuộc sống này không chỉ đơn thuần là bảo vệ một người quyền cao chức trọng, mà còn là một hành trình để khám phá những giá trị mà chính gã chưa từng biết tới.
Jeonghan, con trai của một vương phi đã qua đời, luôn phải chịu đựng sự áp bức từ phe hoàng hậu và nhất hoàng tử, còn có cả sự thờ ơ ghẻ lạnh từ chính đức vua–người cha ruột. Cảnh sống đó khiến Seungcheol vừa thương vừa nể phục, vì anh không gục ngã dưới sức nặng của những toan tính, đố kỵ trong hoàng cung mà ngược lại, lại như một cây cổ thụ kiên cố giữa trời bão tố. Nơi khắc nghiệt như vậy đã cưỡng ép một đóa hoa rực rỡ như Jeonghan buộc phải lớn lên và kiên cường để tồn tại.
Sự dịu dàng và tinh tế trong cách anh đối xử với người khác, không phân biệt giàu nghèo hay địa vị, khiến Seungcheol cảm thấy như mình đã gặp được một kẻ quý tộc hoàn toàn khác biệt. Giữa những kẻ chỉ biết khoác lên mình những bộ trang phục xa hoa để che đậy tâm hồn trống rỗng, Jeonghan nổi bật như một ngọn đèn sáng, tỏa ra sự ấm áp mà Seungcheol chưa từng thấy.
Mỗi khi nhìn thấy Jeonghan phải chịu đựng những trò đố kỵ và mưu mô từ phe cánh của hoàng hậu, Seungcheol không khỏi cảm thấy căm phẫn. Là một cận vệ trung thành, gã cố gắng làm tất cả để bảo vệ anh khỏi mọi hiểm nguy, nhưng điều đó không khiến gã ngừng băn khoăn. Tại sao một người kiêu hãnh, cao quý như Jeonghan lại phải sống trong những tháng ngày cô độc như thế? Anh có cung điện nguy nga, nhưng bên trong lại là sự lạnh lẽo và đơn độc. Và chính Seungcheol, một kẻ không có gì trong tay, lại cảm thấy rằng mình và Jeonghan có quá nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều không có nổi một gia đình đàng hoàng tử tế, không ai bảo bọc, không mục đích sống rõ ràng. Sự trống rỗng, thiếu thốn tới tận cùng đó dường như khiến họ phải chăng tìm thấy nhau rồi hiểu nhau một cách kỳ lạ, tạo nên sợi dây kết nối không thể lý giải.
Jeonghan không chỉ cứu gã khỏi cuộc sống lang bạt, mà còn cho gã một lý do để tiếp tục chiến đấu. Không phải vì địa vị hay tiền tài, mà vì lòng kính trọng và yêu mến mà Seungcheol dành cho vị hoàng tử nọ. Anh không coi Seungcheol là một kẻ lính đánh thuê máu lạnh, mà như một người bạn, một người thân. Lần đầu có ai thực lòng quan tâm tới "Choi Seungcheol", chứ không phải những bản thể, những phận sống khác của gã, không phải là một kẻ đầu đường xó chợ hay tên bần hèn xuất thân từ khu ổ chuột. Trong đôi mắt sáng long lanh ấy, gã thấy bản thân mình
Là Choi Seungcheol
Đơn giản là Choi Seungcheol.
Điều đó khiến gã cảm động sâu sắc, bởi gã chưa từng được bất cứ ai đối xử như thế.
Khi Seungcheol bị thương nặng sau một lần bảo vệ Jeonghan khỏi đám sát thủ của phe hoàng hậu, Jeonghan đã tự tay chăm sóc cho gã. Những ngón tay anh run rẩy khi thay băng cho gã, gương mặt lo lắng dần hiện rõ sự đau đớn khi chứng kiến vết thương sâu của Seungcheol. Và khoảnh khắc anh khẽ nói trong tiếng nghẹn, đôi tay trắng gầy thơm tho nắm chặt lấy đôi tay chai sạn, sẫm màu nắng, thấm đầy thứ ô uế của gã:
"Cố lên Cheol à, ta chỉ còn anh là người thân thôi,"
Trái tim Seungcheol như thắt lại. Đó là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối gã thấy chàng hoàng tử nọ bộc lộ sự yếu đuối đến vậy, và cũng là lúc gã nhận ra rằng Jeonghan không chỉ là chủ nhân của mình, mà còn là người mà gã phải bảo vệ bằng cả mạng sống,
Là người gã sẽ đánh đổi tất cả để lấy được nụ cười, sự bình thản dãn dần ra trên từng dây cơ mặt.
Seungcheol cảm thấy mông lung với cảm xúc của chính mình. Gã dành cho Jeonghan một sự quý trọng không chỉ vì là một cận vệ thân thiết, mà còn vì gã hiểu rõ anh hơn bất kỳ ai khác. Những năm tháng gắn bó từ khi cả hai còn trẻ đã tạo nên một mối liên kết mà Seungcheol khó lòng giải thích. Gã không chỉ thương xót khát khao được gánh vác cùng Jeonghan vì những áp lực anh phải chịu đựng, mà còn đau lòng mỗi khi thấy anh mệt mỏi, có những phút giây yếu đuối.
Nhưng thay vì thổ lộ những cảm xúc đó, Seungcheol chọn cách giữ im lặng, chôn chặt nỗi niềm trong lòng để tiếp tục sánh vai bên cạnh, bảo vệ và che chở cho người mà gã coi là báu vật duy nhất của cuộc đời.
Với Seungcheol, Jeonghan không chỉ là hoàng tử, mà là người duy nhất đã cho gã ý nghĩa sống. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kiên định của Jeonghan, Seungcheol lại càng quyết tâm giữ lời hứa rằng gã sẽ không bao giờ để nhị hoàng tử phải lo lắng hay đau đớn vì mình nữa. Nhưng tận sâu trong lòng, gã đoán rằng cảm xúc của mình không chỉ dừng lại ở sự trung thành. Nó là một sự kết hợp phức tạp giữa lòng kính trọng, tình thương, và một nỗi đau mơ hồ khi nghĩ về những khó khăn mà Jeonghan phải đối mặt. Seungcheol biết rằng mình sẽ mãi giữ kín tình cảm này, không để nó phá vỡ sự cân bằng giữa họ, bởi lẽ đó là cách duy nhất để gã tiếp tục bảo vệ Jeonghan mà không bị cuốn vào cảm xúc riêng tư xấu xí nhơ nhuốc của bản thân.
---
Tôi không biết từ khi nào trái tim mình bắt đầu nhộn nhạo mỗi khi nghĩ về em.
Có lẽ là từ khoảnh khắc ánh mắt chúng ta giao nhau lần đầu tiên, khi em—giữa những hiểm nguy—vẫn đứng đó với vẻ kiên cường đến mức khiến tôi sững sờ.
Đôi mắt em mạnh mẽ, không một tia sợ hãi, dù bị dồn vào đường cùng. Em khác với tất cả những người tôi từng gặp. Một thứ gì đó trong ánh mắt ấy đã khơi dậy những điều đã ngủ yên trong tôi, một thứ mà tôi không thể nào gọi tên.
Rồi tôi thấy em cười.
Nụ cười dịu dàng dưới ánh nắng
Nụ cười xóa tan đi tất cả ưu phiền trong tôi
Đẹp như một điều không thực, đẹp đến mức tôi chợt thấy lòng mình dậy sóng.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng đủ để làm rung chuyển tất cả những gì tôi tin tưởng bấy lâu. Em, với vẻ đẹp cao thượng ấy, lại tỏa ra một sự ấm áp mà tôi chưa từng được cảm nhận. Cái cách em đối diện với tôi—nhẹ nhàng, không xa cách—khiến tôi thấy mình lạc lối. Chưa bao giờ tôi nghĩ một kẻ như mình có thể được nhìn nhận bởi một người như em.
Tôi thấy vui, và cũng đau đớn vì là người hiểu rõ trái tim em nhất
Hiểu rõ em khi em cố làm mặt lạnh, nhưng đôi bàn tay siết chặt đến rỉ máu vì những lời xúc phạm đến mẹ em. Em đứng đó, băng giá và kiên định, nhưng tôi nhìn thấy rõ nỗi đau giằng xé bên trong em. Tôi chỉ đứng từ xa, bất lực và chua xót thay cho em.
Em được mọi người biết với vẻ ngoài mạnh mẽ,
Và chỉ có Choi Seungcheol tôi biết em mong manh hơn bất kỳ ai.
Và có lẽ điều khắc sâu nhất trong tôi là lúc em ngồi cạnh, ôm chặt tay tôi khi tôi nằm đó, dưỡng thương sau vụ ám sát hụt của phe cánh hoàng hậu. Em, người luôn kiên định và tự chủ, đã gục ngã trong giây phút ấy, cầu xin tôi tỉnh lại. Tôi không thể nào quên được hơi ấm nơi đôi tay em run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào của em, và nỗi đau trong mắt em khi tầng tầng nước mắt ấy nhìn tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết mình quan trọng với ai đó đến vậy.
Rồi, em gọi tôi là "người thân". Một từ đơn giản, nhưng nó làm thay đổi mọi thứ trong tôi. Em trao cho tôi một danh phận. Em không biết nó có ý nghĩa thế nào với một kẻ như tôi—một kẻ chưa bao giờ có chỗ thuộc về.
Từ khoảnh khắc đó, tôi biết mình không chỉ là một cận vệ, mà đã vinh hạnh trở thành một phần trong cuộc đời của em.
Tôi từng không muốn nhìn xuống, không muốn đối diện với hiện thực trống rỗng của đời mình. Nhưng từ khi hiện thực của tôi có hơi thở của em, tôi mới dần muốn nhìn xuống, và đối diện với nó.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro