Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hẹn hò bí mật

Yoon Jeonghan kéo mũ áo hoodie lên cao, cố che đi mái tóc dài lượn sóng của mình. Bên cạnh cậu, Choi Seungcheol cũng đang đeo một chiếc kính râm to, trông chẳng khác gì một ngôi sao điện ảnh đang đi trốn.

"Anh nghĩ chúng ta sẽ bị nhận ra không?" Jeonghan khẽ hỏi, giọng cậu nhỏ như sợ ai nghe thấy.

Seungcheol mỉm cười, đưa tay lên chỉnh kính. "Không sao đâu. Nếu có ai nhận ra, anh sẽ bảo họ đừng nói với ai."

Jeonghan bật cười nhẹ. "Anh nghĩ fan của chúng ta dễ thương lượng vậy à?"

Họ đang ở một quán cà phê nhỏ trong góc phố, nơi không có nhiều khách hàng qua lại. Trên bàn là hai tách cà phê nóng, một tách đen cho Seungcheol và một tách latte caramel ngọt ngào dành riêng cho Jeonghan.

"Cậu gọi đồ uống lúc nào mà anh không biết thế?" Seungcheol nhìn Jeonghan nhấp một ngụm latte, đôi mắt đầy tò mò.

"Lúc anh đang mải chọn bánh kem đó. Em nghĩ anh thích chocolate hơn nên không nhắc gì." Jeonghan nháy mắt tinh nghịch.

Seungcheol lắc đầu cười. "Lúc nào cậu cũng đoán được suy nghĩ của anh. Không biết anh có phải là người rõ ràng hơn hay là do cậu quá giỏi quan sát nữa."

"Có lẽ là cả hai," Jeonghan nhún vai, ánh mắt lóe lên tia tinh quái.

Buổi hẹn hò lặng lẽ của họ kéo dài qua những câu chuyện phiếm đơn giản. Những khoảnh khắc như thế này, khi cả hai chỉ là hai con người bình thường giữa một thành phố rộng lớn, khiến Seungcheol cảm thấy gần gũi với Jeonghan hơn bao giờ hết.

"Jeonghan này," Seungcheol bất chợt gọi. "Nếu không phải là thành viên Seventeen, cậu nghĩ chúng ta sẽ làm gì?"

Jeonghan ngẫm nghĩ một lúc lâu. "Chắc là anh sẽ làm huấn luyện viên thể hình, còn em có lẽ sẽ làm diễn viên."

"Diễn viên?" Seungcheol ngạc nhiên. "Anh nghĩ cậu sẽ làm họa sĩ chứ."

"Họa sĩ cũng không tệ. Nhưng nếu là diễn viên, em có thể hóa thân thành nhiều nhân vật khác nhau, và anh biết đấy, em rất giỏi trong việc diễn xuất mà." Jeonghan mỉm cười tự tin.

Seungcheol nhìn Jeonghan, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. "Cậu thật sự đặc biệt, Jeonghan à. Dù trong vai trò gì, anh tin cậu cũng sẽ khiến mọi người phải chú ý đến mình."

Jeonghan cúi đầu, giấu đi nụ cười ngại ngùng. "Cảm ơn anh, Cheol. Nhưng em nghĩ, có anh bên cạnh mới là điều khiến em tự tin hơn cả."

Seungcheol không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lên tay Jeonghan, truyền đi sự ấm áp qua từng đầu ngón tay. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu rọi qua khung kính, tạo nên một bức tranh bình yên khó quên.

Họ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng khoảnh khắc này, chỉ cần có nhau, là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro