Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2


Cuộc điện thoại vừa dập máy , Jisoo không hiểu sao trong lòng vứt thấy bất an bồn chồn không thôi. Linh cảm mách bảo dự tính chẳng lành, liền đứng dậy lấy vội chiếc áo khoác vào rồi đi tới nhà Jeonghan ngay

Đỗ xe trước con hẻm nhỏ  , Jisoo nhanh chóng đi bộ vào . Căn nhà im ắng lạ thường, anh từ từ mở cánh cửa đang còn khép hờ . Chậm rãi đi vào thì chợt khựng lại khi thấy Jeonghan đang nằm sõng soài như cái xác không hồn ở ghế sofa

- Jeonghan à Jeonghan, cậu bị làm sao thế này?

- Sao lại...

- Mau nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy hả?

Jisoo hỏi em bằng giọng khẩn trương, liên tục từng câu một. Nhất là khi thấy em trong tình trạng: chiếc chăn trắng quấn hết cả người, còn có vô số dấu vết không mấy dễ coi này

- Không có gì đâu mà, Jisoo à.

Em bình tĩnh đáp lại Jisoo, nhẹ nhàng như không có chuyện gì

- Để mình đưa cậu đến bệnh viện

Jeonghan bây giờ không quan tâm, em mặc kệ để Jisoo bế xốc mình lên xe . Ngồi yên vị ở hàng ghế lái hướng ra cửa sổ, Jisoo phanh ga nhanh nhất có thể để đến phòng khám kiểm tra cho Jeonghan. Anh rất nóng lòng muốn biết nguyên nhân và lý do tại sao lại có chuyện như thế được

Dừng xe trước sảnh bệnh viện, Jisoo nhờ sự trợ giúp của nữ y tá dìu  Jeonghan vào trong. Anh chỉ có thể ở ngoài đây chờ đợi

Đang lo lắng thì cánh cửa màu xanh chợt mở ra, vị bác sĩ trạc tuổi đi về phía anh, giọng đều đều hỏi

- Xin lỗi, anh là người nhà của bệnh nhân Yoon Jeonghan?

- Phải, tôi là bạn cậu ấy

- À được, phiền anh vào phòng gặp tôi một chút

Jisoo đi theo vị bác sĩ kia đã hơn một lúc lâu. Không biết họ nói gì, kết quả kiểm tra của Jeonghan ra sao. Chỉ là khi đi ra ngoài, biểu cảm trên gương mặt của anh rất phức tạp. Không một tiếng nào một mạch đi đến phòng bệnh Jeonghan đang nằm ở dãy cuối hành lang, phòng 104

- Là ai hả Jeonghan?

Anh đùng đùng xông vào thẳng thừng hỏi Jeonghan. Em nghe xong liền không hiểu chuyện gì. Xung quanh hai người lúc này tĩnh lặng đến đáng sợ... Em chả biết anh bạn của mình đang suy nghĩ cái gì sau lớp mặt đăm chiêu kia

Em không muốn để Jisoo biết chuyện gì giữa mình và hắn, vì bởi nếu như vậy thì sẽ rắc rối lắm. Jisoo sẽ làm ầm lên cho mà xem, căn bản Jeonghan hiểu bạn mình không ưa gì hắn nên đành làm ngơ cho qua

- Mẹ kiếp, Choi SeungCheol. Tên khốn này.

Gầm gừ câu chửi thề trong cuốn họng, Jisoo hậm hực bỏ ra ngoài. Được một đọan khuất tầm nhìn phòng bệnh, anh dừng lại đứng nép người trong vách tường. Lấy điện thoại gọi cho ai đó

- Alo

- Anh có việc cần trình báo?

- Phải, có người đã bị cường bạo. Người đó là bạn tôi.

Cất máy vào túi, Jisoo xoay lưng lại ngó nghiêng dò xét xem có ai  đi theo mình và nghe thấy câu chuyện vừa nãy hay không. Thấy không có ai anh thở phào yên tâm. Khôi phục lại bộ dáng bình thường rồi quay trở lại, không khéo Jeonghan nghi ngờ

_________________

Sau khi nhận đầy đủ thông tin được cung cấp từ Jisoo, đội ngũ cảnh sát lập tức đến địa chỉ đã gửi cách đây ít phút. Tiếng còi reo inh ỏi trên đường CX, 42 , số nhà 31 . Người dân trong khu vực này ai ai cũng lần lượt hiếu kì, tò mò. Kia không phải là nhà của Choi SeungCheol à? Chả nhẽ thằng nhóc này lại gây ra chuyện tày trời gì sao? Rất nhiều lời bàn qua , tiếng lại. Tụ lại thành đám đông nhưng rồi cũng dần tản ra để không cản trở người thi hành công vụ

Bà Choi đang loay hoay dưới bếp thì nghe có tiếng nhấn chuông, liền tháo tạp dề đang đeo trên người ra mở cửa. Bà hết sức ngạc nhiên khi thấy ba người mặc y phục xanh , trên áo còn có cả huy hiệu đứng trước cửa nhà mình.. Chưa kịp hỏi gì thì vị cảnh sát trưởng lên tiếng

- Cho hỏi, ai là Choi SeungCheol?

- Là tôi, có việc gì sao ?

Hắn từ trong phòng ngủ đi ra, nghe hỏi tên mình cảm thấy có gì đó không đúng

- Có người đã tố cáo anh tội cường bạo bạn anh ta

- Gì chứ? Có nhầm lẫn gì không?

SeungCheol nhíu mày, hỏi lại lần nữa. Hắn đâu làm sai điều gì mà cảnh sát lại đến thăm chứ?

- Người bạn mà anh ta nói đó có đúng là Yoon Jeonghan?

Jeonghan? Yoon Jeonghan? Cái tên vị cảnh sát trưởng hỏi cấp dưới của anh ta khiến hắn chao đảo. Chẳng lẽ là em? Jeonghan tuyệt tình với hắn như vậy ư? Thần sắc hắn tái mét, cả người cứng đờ. Não bộ y rằng gần như tê liệt, hắn nhớ lại ánh mắt bình tĩnh không chút uất ức hay phẫn nộ của em dành cho mình , cả cái níu tay mà chính hắn tự cho là hư không kia nữa. Nó đã dằn vặt hắn suốt mấy tuần nay, không làm gì ra hồn cả

Bắt được biểu hiện mang thập phần sợ sệt cùng thần sắc kia, họ càng nghi ngờ hơn. Lời cáo buộc kia không phải là không có cơ sở

- Mời anh về cơ quan để lấy lời khai

Người đàn ông đi tới vịn lấy bả vai hắn, rất nhanh chưa bao lâu họ đi ra khỏi cửa. Để lại bà Choi đang khóc nức nở không hiểu chuyện gì xảy ra với con trai mình.

Jisoo từ ngoài hành lang đi vào, kéo ghế ngồi đối diện Jeonghan để xem tình trạng của em. Xém chút nữa thì giật mình bởi câu hỏi bất ngờ của em


- Jisoo, cậu có chuyện gì giấu mình không?

- Làm gì có.

Anh nhàn nhạt trả lời Jeonghan, tâm trạng thấp thỏm không thôi. Biết là em luôn hỏi thử Jisoo như thế, nhưng mà lần này anh hơi sợ một chút

- Tại sao cậu lại làm vậy?

- Cậu nói gì cơ?

- Mình hỏi cậu tại sao lại làm vậy, tại sao lại báo cảnh sát?!

À thì ra Jisoo đoán không sai, em đã biết rồi chả che giấu làm gì nữa . Là do Choi SeungCheol ác với bạn anh trước nên đừng có trách

- Để tên khốn đó trả giá và lấy lại công bằng cho cậu.

- Căn bản là mình không cần thứ mà cậu nói

Lửa giận bên trong như sôi trào lên tận óc khi nghe Jeonghan nói như thế. Không kiềm chế được nữa anh lớn tiếng quát

- Không cần? Yoon Jeonghan, cậu có phải là quá ngốc hay không? Thân thể cậu đã bị một kẻ chẳng ra gì cướp đoạt. LÀM ƠN TỈNH TÁO LẠI ĐI

- LÀ CƯỜNG BẠO. CƯỜNG BẠO ĐÓ.

-Hay là.. Cậu yêu hắn rồi?

- Phải không, mau nói đi.

Câu khẳng định của Jisoo như đánh trúng điểm yếu của em. Em không nổi giận, không phẫn nộ. Cứ thế mà nói tiếp, mặc cho cảm xúc sắp trực trào đến nơi

- Phải thì sao mà không phải thì sao?

- Mình chỉ muốn nói rằng, cậu đừng vì hắn mà tổn thương. Chuyện mình làm, do mình sai. Xin lỗi cậu. Nhưng mà Hong Jisoo này sẽ không để cho hắn yên đâu.

Đá mạnh vào thanh ghế, Jisoo bỏ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi mình em. Jeonghan biết Jisoo đang rất giận, cho dù em có nói gì  - giải thích thế nào đều là vô ích

Chợt thấy khoé mắt ươn ướt, em tự cười chế giễu bản thân mình. Lại nhớ đến hắn nữa rồi ư? Câu chuyện của em và hắn, ừ thì đơn giản lắm. Em để ý đến hắn từ ngày chuyển về đây sống, bóng dáng cô đơn lướt qua nhà em mỗi tối. Số lần em và hắn nói chuyện chỉ đếm đầu ngón tay. Được tầm vài ba lần thì em cũng biết được tên hắn Choi SeungCheol, con người khá là nổi loạn. Một điều nữa hắn có tính chiếm hữu rất cao

Thâm tâm em rõ hắn biết em đặt tâm tư của mình toàn bộ ở chỗ hắn, nhưng hắn thì lại chẳng đối hoài đến em. Em mặc kệ, cứ từng ngày dành hết tình cảm cho hắn. Chỉ là, em không hiểu được tại sao hắn lại làm vậy với em?

Đáng ra, khi mà gặp chuyện như vậy người ta sẽ đau lòng, tuyệt vọng là đằng khác. Không hiểu sao chính em lại thấy vui? Có thể, Jisoo hoặc ai mà biết được sẽ nghĩ em là một kẻ điên khùng hay gì đó đi? Đúng vậy, chính em còn không hiểu nổi mình nữa là

Vậy cũng đã là quá đủ rồi, cả cuộc đời này em sẽ chỉ thuộc về hắn. Choi SeungCheol không thương em cũng không sao hết. Vì em đã là của hắn rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro