Chương 4
Sau chuyện tối qua, cậu không biết Choi Seungcheol có dọn luôn đồ cá nhân của anh về phòng ngủ chính hay không.
Cậu quyết định nhân lúc Seungcheol đã rời phòng, chạy về phòng ngủ chính, mở tủ phòng tắm, cầm ít sữa rửa mặt hay dùng chuyển qua phòng anh.
Jeonghan thay đồ rồi xuống lầu ăn sáng.
Trên bàn là món bánh mì trứng sữa mà cậu yêu thích.
Vừa ngồi xuống, Seungcheol đã nhắc dì Min đặt một ly sữa nóng trước mặt cậu.
Jeonghan ngồi bên bàn ăn, nhận lấy ly sữa, cắn miếng bánh mì nướng, ngước mắt nhìn Seungcheol, rồi uống một ngụm sữa bò, ngước mắt nhìn Seungcheol.
Bữa ăn sáng này, đôi mắt cậu không hề rời khỏi người anh.
Dì Min vừa dọn dẹp đồăn bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì mặt mày hớn hở, lặng lẽ kéo người giúp việc bên cạnh trở về phòng bếp.
Jeonghan lại cắn một miếng bánh mì nướng, mứt đậu phộng dính ở khóe miệng mà không hay, ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện đã ăn xong bữa sáng, đang tự nhiên xem tạp chí kinh tế.
Gương mặt lạnh lùng rõ nét, mũi cao thẳng, đường nét đẹp như tạc, hoàn mỹ không có điểm nào đáng chê.
Seungcheol dừng tay giở tạp chí, không chút dao động nhìn người con trai vẫn luôn dán mắt vào mình như thể anh sẽ bốc hơi bất kỳ lúc nào.
Jeonghan hoàn hồn, vội giơ miếng bánh mì lên che mặt, cầm ly sữa uống một ngụm lớn.
Kết quả là cậu uống vội nên bị sặc, cậu liền đặt ly sữa và miếng bánh mì xuống, ho khan mấy tiếng, "Khụ khụ khụ…"
Seungcheol đưa khăn giấy cho cậu, thấy Jeonghan ho dữ dội, liền tự tay giúp cậu lau mứt đậu phộng ở khóe miệng: "Thích nhìn chằm chằm anh vậy à?"
"Khụ… khụ khụ…"
Thật ra Jeonghan không sặc đến mức như vậy, nghe anh nói liền cố ý ho thêm vài tiếng.
Lúc này, dì Min vội ra khỏi phòng bếp: "Cậu chủ làm sao vậy? Sao lại ho dữ thế này?"
"Khụ khụ, không có gì, tôi bị sặc sữa thôi…"
"Không sao là tốt rồi. À, hôm qua cô Euna nói hôm nay muốn tới Hựu Viên ở. Tôi có cần phải làm thêm một phần cơm cho cô ấy không?"
Jeonghan vẫn không thay đổi sắc mặt, ho tiếp mấy tiếng, rồi quay sang nói: "dì Min, dì dọn dẹp lại phòng em gái tôi thường ở đi, sau này đừng để nó ngủ lại Hựu Viên nữa."
"Nhưng hôm nay cô Euna muốn qua đây…"
"Tôi sẽ nói rõ với nó. Hựu Viên không phải nhà họ Yoon, nó thường xuyên ra vào nơi này không tiện."
Dì Min nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trước kia, chị thấy cô thứ nhà họ Min này hay ở lại Hựu Viên, suốt ngày hỏi ông chủ thích gì, thường xuyên thăm dò hành tung của ông chủ, không hề xem mình là người ngoài, thật sự khiến người khác không ưa.
Dì Min không chậm trễ, chạy nhanh đi thu dọn phòng khách.
Đột nhiên, chiếc di động Choi Seungcheol đặt trên bàn ăn rung nhẹ một cái.
Jeonghan nghĩ là tin nhắn linh tinh, lại thấy Seungcheol đang xem bài tổng kết bằng tiếng Anh trên tạp chí kinh tế, không để ý tới điện thoại, cho nên cậu nhìn thoáng qua hàng chữ trên màn hình. Vừa nhìn thấy vài chữ trên màn hình, Jeonghan liền cầm di động của anh lên.
136xxxxx: "Anh Seungcheol, anh đừng giận anh em nhé! Em không ngờ tối hôm trước anh ấy lại chuốc thuốc anh. Anh ấy định đưa người phụ nữ khác lên giường anh, em khuyên mãi mà anh ấy không nghe. Hai người cứ hành hạ nhau như vậy, sẽ có kết quả tốt sao? Em rất thương anh ấy nhưng lại càng cảm thấy không đáng thay cho cho anh!"
Đọc xong tin nhắn, Jeonghan nhướng mày.
"Nhiều người biết số di động của anh lắm à?" Jeonghan ngước mắt lên.
Seungcheol nhìn cậu, tiện tay đặt tờ tạp chí sang bên.
"Nhiều người là em nói ai?"
Jeonghan nhớ không có mấy người biết số điện thoại riêng của Seungcheol, và anh càng không dễ nói cho người ngoài biết được.
"Em không nghĩ Euna lại quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng ta như vậy. Vì chuyện của em mà thường xuyên nhắn tin cho anh." Jeonghan cười, ánh mắt lộ ra vẻ ghen tuông rõ rệt.
Seungcheol nhìn vẻ mặt bực bội cố nén của cậu, hỏi lại: "Không phải em là người đưa số của anh cho cô ta sao?"
"…"
Hình như, đúng là có chuyện như vậy…
Yoon Euna thường xuyên nghịch di động của cậu, không biết từ lúc nào cô ta đã lén nhớ số điện thoại riêng của Seungcheol. Trước kia Jeonghan có bao giờ chú ý đến vấn đề này.
"Cô ta nhắn, nhưng anh không xem." anh lạnh nhạt đáp.
Jeonghan nghe vậy, vô thức nhìn xuống, phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc tới.
Ngoại trừ một số ít tin nhắn công ty gửi đến, đúng là có rất nhiều tin Yoon Euna gửi, đều hiện thị chưa đọc.
Cậu tiện tay mở xem, nội dung cơ bản đều là sắm vai em gái tử tế. Ngoài mặt cô ta nói tốt cho anh mình, nhưng thực tế lại bảo Jeonghan không hiểu đạo lý, lập dị và cay nghiệt.
Đúng là đầy dã tâm!
Seuncheol thấy cậu đột nhiên im lặng, lãnh đạm nói: "Nhỏ tuổi không có nghĩa là đơn thuần. Dù ruột thịt em cũng không nên tin tưởng hoàn toàn. Em sớm nhìn ra cũng không phải là chuyện xấu."
Jeonghan kinh ngạc nhìn người đàn ông dường như đã sớm biết tất cả.
Thảo nào mỗi lần Yoon Euna tới đây ở, anh rất ít khi về nhà. E rằng anh đã nhìn thấu dã tâm của Yoon Euna từ lâu.
Lẽ ra mình phải tỉnh ngộ từ mười năm trước! Sao lại rộng lượng vậy chứ!
Jeonghan gõ mạnh mấy cái lên đầu mình, kết quả chạm vào vết thương hôm qua, cậu kêu "A" một tiếng, đau đến mặt mày nhăn nhúm.
Seungcheol liền đứng dậy đi tới, gạt tay cậu ra, nhìn cái trán vẫn còn hơi sưng đỏ, cau mày: "Còn chưa đủ đau à? Phải làm nó nặng hơn thì em mới vừa lòng đúng không?"
Jeonghan ngước lên, dù đau chảy nước mắt, nhưng vừa thấy gương mặt nghiêm nghị của anh thì cậu lộ vẻ ăn năn: "Em không bao giờ để người khác tùy tiện ở lại Hựu Viên nữa đâu. Có phải trước đây em gây rất nhiều phiền toái cho anh, đúng không?"
"Những chuyện liên quan đến em đều không phải phiền toái. Mấy việc này em tự quyết định đi." Seungcheol giữ đầu cậu, kiểm tra vết thương trên trán, quay sang gọi người giúp việc tới: "Mang thuốc tối qua của cậu ấy tới đây."
Những chuyện liên quan đến cậu đều không phải phiền toái…
Trái tim Jeonghan không ngừng rung động.
Người giúp việc nhanh chóng mang hộp thuốc đến. Seungcheol cầm lấy, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Jeonghan, cẩn thận mở hộp thuốc ra.
Jeonghan ngoan ngoãn ngồi yên, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn người đàn ông đang bận rộn trước mặt. Động tác của Seungcheol thuần thục, dịu dàng đến mức khiến cậu có chút ngẩn ngơ.
“Cúi đầu xuống,” Seungcheol ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối.
Jeonghan ngoan ngoãn cúi đầu, cảm nhận sự lành lạnh của bông gạc chạm vào trán mình. Ngón tay anh rất mạnh mẽ nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm cậu đau thêm.
“Xong rồi,” Seungcheol nói, thu dọn hộp thuốc. “Vết thương nhỏ nhưng em phải chú ý, đừng để chạm vào nữa.”
Jeonghan khẽ “dạ,” sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh không giận em thật chứ?”
Jeonghan ngẩng lên, đôi mắt long lanh. Cậu mím môi, định nói gì đó thì dì Min từ bếp bước ra, thông báo: “Cậu chủ, cô Euna tới rồi.”
Không khí trong phòng đột nhiên chùng xuống. Jeonghan thu lại nét mặt thoải mái, ánh mắt trở nên lạnh nhạt. Cậu đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, nói: “Để con ra gặp nó.”
Seungcheol nắm cổ tay Jeonghan kéo lại, ngữ điệu bình thản nhưng đầy uy quyền: “Ngồi xuống.”
Jeonghan ngạc nhiên nhìn anh, nhưng không phản kháng. Seungcheol đứng dậy, bước ra cửa. Trước khi đi, anh quay lại dặn dò dì Min: “Đừng để bất kỳ ai vào phòng làm việc của tôi.”
Dì Min cúi đầu đáp lời, rồi nhìn Jeonghan với ánh mắt đầy ẩn ý. Cậu hiểu dì đang vui mừng thay mình, nhưng trong lòng vẫn không yên. Jeonghan chỉ biết im lặng ngồi xuống, chờ đợi.
---
Yoon Euna mặc bộ váy liền thân màu sáng, trang sức trang nhã phù hợp với lứa tuổi. Vừa nhìn thấy Choi Seungcheol tự mình mở cửa, ánh mắt cô ta sáng rực lên.
"Anh Seungcheol! Bình thường giờ này anh đã đến công ty rồi, sao hôm nay anh còn chưa đi?" Yoon Euna mừng rỡ.
Thời gian trước cô ta luôn lấy cớ muốn an ủi Seungcheol để tìm anh, nhưng anh luôn ở công ty. Choi thị lại được bảo vệ nghiêm ngặt, cô ta không có cách nào đi vào. Đêm hôm trước cô ta cũng chỉ nhìn thoáng qua anh ở Hựu Viên, thấy anh lôi Jeonghan thẳng về phòng. Lâu lắm rồi cô ta mới nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy!
Thấy anh ra mở cửa, cô ta quả là vui mừng khôn xiết!
Thân hình Seungcheol cao ngất, đứng chắn trước cửa, không có ý cho cô ta đi vào.
Yoon Euna nhìn vào trong. Từ góc độ này, cô ta không nhìn thấy bóng Jeonghan đâu nên khẽ hỏi: "Anh em còn đang ngủ sao? Ôi, cả ngày giam mình trong phòng không muốn gặp ai. Chả trách tính tình anh ấy ngày càng quái dị. Để em lựa lời khuyên anh ấy."
Cô ta dám nói như vậy, đương nhiên trong lòng đã rất chắc chắn.
Dù sao Jeonghan và Seungcheol đã có khoảng cách từ trước. Tuy không biết vì sao đêm qua anh lại trở về Hựu Viên, nhưng cô ta có thể khẳng định nơi này đêm qua không hề yên ổn. Chắc chắn Jeonghan lại gây sự với anh rồi.
"Đến sớm vậy sao?" Seungcheol dửng dưng hỏi, không thể hiện gì, giọng nói không chút ấm áp.
Euna đã quen với sự lãnh đạm của anh. Hơn nữa anh thế này cũng có nghĩa là đêm qua bọn họ chẳng hề vui vẻ.
Cô ta ra vẻ tâm lý, khẽ mỉm cười: "Em sợ tâm trạng anh em hai ngày nay không vui, sẽ buồn bực hoặc sinh sự vô lý, nên em mới đến đây thăm anh ấy sớm như vậy."
"Anh đã làm những chuyện gì vô lý hả?" Giọng nói của Jeonghan chợt vang lên.
Trong nháy mặt Yoon Euna ngẩn người ra.
Jeonghan đi đến bên cạnh Seungcheol, tự nhiên khoác tay anh, rất vui vẻ.
"Trước đó, ngoại trừ tính tình anh có hơi nóng nảy một chút thì đã làm chuyện gì vô lý đáng để em lúc nào cũng cố tình nhắc đến như vậy không?"
Euna nhìn Jeonghan có chút chột dạ. Ánh mắt cô ta lại rơi vào cánh tay Jeonghan đang khoác tay Seungcheol.
Mới trải qua chuyện đêm hôm trước, đáng lẽ Seungcheol phải hoàn toàn thất vọng về Joenghan chứ… Sao có thể…
"Anh và anh Seungcheol…" cô ta ngờ vực mở miệng.
Nhưng Jeonghan đã cắt ngang lời cô ta: "Euna, anh đã kết hôn bao lâu rồi, sao tới bây giờ em vẫn còn chưa đổi cách xưng hô? Anh ấy là anh rể của em, không thể gọi là anh Seungcheol nữa."
Mặt Euna đen lại khi nhìn một màn trước mặt. Cô ta hít sâu vào một hơi rồi bất chợt lên tiếng hỏi: "Anh Seungcheol, có phải anh làm gì anh của em không? Trước kia anh ấy trốn anh như trốn hủi, bị anh chạm vào một cái là ước được tắm đi tắm lại mười tám lần, làm gì đột nhiên anh ấy lại gần gũi với anh như vậy…"
Jeonghan dựa bên người Seungcheol, trêu ghẹo nói: "Vậy là phải tắm đến lột da à? Em anh quả nhiên vẫn còn trẻ con thật, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khoa trương khiến người ta buồn cười."
Seuncheol nhìn nhìn cậu: "Chẳng trách da em vừa trơn mịn lại nõn nà, thì ra là mỗi ngày đều phải tắm mười tám lần."
Tay anh đặt bên hông Jeonghan, cúi đầu thì thầm bên tai, cất lời trêu ghẹo mà chỉ có cậu mới nghe thấy được.
Jeonghan không ngờ Seungcheol cũng có tiềm năng ngoài lạnh trong nóng, cậu lén lút liếc anh một cái.
Sự tương tác mập mờ nhưng lại không hề che giấu giữa hai người trước mặt khiến giọng nói của Yoon Euna trở nên rất chói tai: "Anh, hai người đang làm gì vậy? Cứ liếc mắt đưa tình! Em vẫn còn đứng đây đấy!"
Jeonghan nghe thấy giọng điệu không vui của Yoon Euna thì cố tình dựa sát vào Seungcheol hơn, nở một nụ cười đầy trêu tức.
“Em à, không phải anh cố ý đâu, nhưng anh rể em quá hấp dẫn, anh không kìm được.”
Cậu nói, mắt liếc lên nhìn Seungcheol đầy ẩn ý, cố tình chọc tức cô em gái đáng đồng tiền bát gạo.
Seungcheol không hề né tránh, còn cúi xuống nhìn Jeonghan, ánh mắt đầy cưng chiều: “Nếu không kìm được thì cứ thoải mái, anh không ngại đâu.”
Câu nói vừa dứt, gương mặt Yoon Euna càng đen lại. Cô ta đứng yên không động đậy, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm để giữ bình tĩnh. Dù thế nào, cô ta cũng không ngờ hai người lại có thể thân mật đến mức này.
Anh cười khẽ, ánh mắt chứa chan tình cảm ấm áp vui vẻ chỉ dành cho riêng Jeonghan, tay vuốt ve đầu cậu: "Hai anh em trò chuyện đi, anh đi làm đây".
Seuncheol sửa sang lại tay áo sơ mi, nhận lấy áo vest từ tay người giúp việc bên cạnh, không nhìn Yoon Euna lấy một lần
"Em mặc ít như vậy, đừng đứng trước cửa quá lâu nhé!" Seungcheol dịu dàng nhắc nhở Jeonghan rồi bước ra ngoài bầu trời trong xanh gió mát, trong tiếng cười giòn tan của Jeonghan.
“Em không tin!” Yoon Euna buột miệng. “Chẳng phải trước đây anh luôn ghét anh ấy sao? Sao tự nhiên lại thay đổi như vậy? Anh Seungcheol, em biết anh chỉ đang cố làm anh ấy vui thôi, đúng không?”
Jeonghan bật cười khẽ, lùi một bước để nhìn thẳng vào mặt cô ta. “Euna, anh không cần em giải thích cảm xúc của Seungcheol đâu. Anh nghĩ, em nên lo cho mình thì hơn.”
“Lo cho em? Ý anh là gì?” Yoon Euna tức tối, cảm thấy mình bị xúc phạm.
Jeonghan nheo mắt, môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta lập tức bình tĩnh lại: "Em nhận ra hôm nay anh Seungcheol rất vui vẻ. Anh nên lợi dụng lúc anh ấy đang vui mà nói rõ ràng đi. Nếu như anh dùng thái độ cởi mở, lại bình tĩnh lý trí, bày tỏ ý nguyện không muốn sống chung với anh ấy nữa thì có lẽ chuyện ly hôn của hai người đã được giải quyết từ sớm rồi."
"Hình như em còn sốt ruột chuyện bọn anh ly hôn hơn cả anh." Jeonghan nhìn chằm chằm cô ta.
Vẻ mặt của Euna lập tức thay đổi: "Anh có ý gì? Không phải từ trước tới nay anh là người sống chết đòi ly hôn sao? Lúc anh và anh Seungcheol kết hôn, là ba ép anh gả cho nhà họ Choi, anh vẫn luôn chống đối chuyện này! Nếu từ nhỏ anh ngoan ngoãn nghe lời ba thì ông ấy đã không nổi giận mà gả anh cho người ta như thế! Em sợ anh nghĩ không thông, cho nên thường xuyên đến đây giải sầu cho anh. Thấy anh đau khổ, em vắt óc giúp anh nghĩ cách để anh mau chóng được tự do! Chẳng lẽ là em làm sai sao?"
Nếu như không phải đã sống lại, Jeonghan thật sự sẽ tin những lời này.
Trải qua hai đời, giờ cậu mới biết cô ta ngụy trang thâm sâu cỡ nào.
"Em không sai. Nhưng hiện tại, anh và Seungcheol rất hòa thuận. Nếu có thể duy trì được mối quan hệ như thế này, anh thà không ly hôn." Giọng Jeonghan đều đều, nhưng người khác lại không dám lên tiếng chất vấn.
Euna trầm lặng vài giây, sau đó giọng nói hơi quái gở vang lên: "Anh không muốn ly hôn?"
Jeonghan khẽ cong môi: "Cho dù là gia thế hay năng lực, bề ngoài hay tính cách, Seungcheol đều vượt trội, đàn bà hay đàn ông đều yêu thích anh ấy đếm không xuể. Thế thì tại sao anh phải khăng khăng đòi bỏ anh ấy, nhường đường cho đám người kia kia?"
"Có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều…" Euna âm thầm chột dạ.
"Ầy, nếu Seungcheol không phải là anh rể của em, đàn ông như anh ấy, chẳng lẽ em không thích?" Jeonghan vẫn nhìn chăm chú vào mắt cô ta.
"Anh! Anh nói gì vậy!" Tim Yoon Euna bất chợt nhảy loạn, ánh mắt hốt hoảng không kịp che giấu.
"Anh chỉ nói đùa thôi, em cuống lên làm gì?"
"Em có cuống lên đâu! Em chỉ rất ngạc nhiên… Thật ra thì vậy cũng tốt." Euna lắp bắp, miễn cưỡng nở nụ cười gượng ngạo: "Ba sẽ không nhồi máu cơ tim vì chuyện ly hôn của anh, còn em thì khỏi phải lo lắng anh nghĩ không thông suốt."
"Em không cần lo lắng, cũng không cần vất vả lui tới Hựu Viên nữa." Jeonghan vừa nói vừa nhìn bên trong, cao giọng: "Anh đã bảo người giúp việc dọn dẹp phòng dành cho khách. Đồ đạc của em sẽ được thu xếp đàng hoàng, ngày mai anh bảo người đưa qua nhà cho em."
Euna há miệng, ánh mắt kinh ngạc, nửa ngày trời mà không thốt ra được một lời.
Đây là Jeonghan muốn đuổi cô ta đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro