Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Ba Rưỡi, cậu và tớ -

Người ta thường nói, tình yêu đẹp nhất là ở tuổi học trò, đặt biệt là thời cấp ba. Nhưng với tôi, cậu ấy lại đặc biệt nhất, vào những năm tháng cuối cùng thời cấp hai của tôi. 

Cậu ấy tên là Choi Seungcheol. Y như cái tên của mình, cậu ấy chẳng khác nào vầng thái dương cả. Không biết vì sao tôi lại ví cậu ấy như vậy nữa, chỉ là mỗi khi nhắc tới cái tên ấy thì gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười như giòn tan lại hiện ra trong tâm trí tôi. Và có lẽ rằng, bởi vì mỗi khi nhớ tới cậu ấy, là cả ngày hôm ấy của tôi như bừng sáng. Hoặc cũng vì Seungcheol là chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh cổ tích trong mắt các em các bạn các chị trong khối, hoặc cũng vì Seungcheol là con cưng con vàng con bạc trong mắt các thầy các cô, hoặc cũng vì Seungcheol là mẫu hình lí tưởng trong mắt mọi người lớn bé già trẻ ai ai cũng thổn thức nếu lỡ như có chạm mặt. Cậu ấy là ánh dương thu hút mọi ánh nhìn. Mà so với cậu ấy, thì tôi lại chẳng là gì cả, ngoài giọng hát có phần đặc biệt trong mắt bạn học ra, thì hoàn toàn không có điểm gì nổi bật. Gương mặt tầm thường, học lực tầm thường, thể lực cũng tầm thường nốt. Vậy mà một người như tôi, lại đem tâm tư gửi hết ở chỗ cậu ấy. Thằng bạn thân tôi lúc mới biết chuyện này, ngay lập tức đã xổ một tràng dài dằng dặc những điều mà nó cho rằng là chứng minh tôi và Seungcheol nằm ở hai thái cực đối lập nhau. Mà quả thực, nó cũng chẳng phải làm quá, mà ngược lại còn nói đúng tới nỗi tôi còn không buồn cãi.

Cậu ấy là vầng thái dương của mọi người, còn tôi chỉ là một cái bóng bé xíu xiu giữa muôn vàn người.

Cậu ấy lạc quan, còn tôi thì tiêu cực, vô cùng tiêu cực.

Cậu ấy sôi nổi, còn tôi thì trầm lặng.

Trầm lặng đến mức quyết định chôn giấu hết tình cảm nhỏ nhoi này. Nhưng cái thứ mà tôi cứ ngờ ngợ rằng nó sẽ nhanh chóng nằm im trong lồng ngực kia lại cứ ngày một lớn dần lớn dần, lớn nữa lớn mãi khiến tôi đành đem mọi điều kể cho thằng bạn.

À phải rồi, còn có một nơi để tôi đem kể mọi chuyện nữa, một nơi bí mật mà tôi là người đầu tiên khám phá ra, và hình như cũng là người duy nhất biết tới. Gác xép Ba rưỡi, dãy nhà D. Bởi vì dãy nhà D mới được tu sửa lại vì cũ kĩ quá, nên cũng ít lớp được phân sang đây học, một phần cũng là vì chúng nó đồn đại to nhỏ rằng có ma có quỷ. Trong một lần trốn tiết, tôi mải trốn ông giám thị mà thế nào lại mò lên được tận chỗ xập xệ ấy. Gọi là xập xệ cũng không hẳn là đúng. Gác Ba Rưỡi được tôi chọn làm nơi giấu nỗi buồn, vì nó chẳng có lấy một tí tẹo ánh sáng đèn điện nào, cả căn gác cứ tối mò mò, tối om om như cái hầm sâu không lối thoát. Mãi cho đến khi chui tít vào trong, tôi mới tìm thấy ô cửa nhỏ, dài và hẹp, vẫn còn những song sắt chắn ngang chắn dọc vì sửa qua loa. Ô cửa ấy nằm sát mép sàn vì sàn nhà chính là trần của căn phòng học mới được sửa sang bên dưới, có lẽ mấy ông thợ xây quá lười để đập đi và xây lại nên bồi thêm một lớp gạch làm trần mới, che lấp đi cái trần cũ đã tróc sơn sần sùi do mưa gió ẩm mốc. Ô cửa như bóng đèn duy nhất của căn Ba Rưỡi, và có lẽ cũng là chiếc bóng đèn sáng nhất mà tôi từng thấy. Mỗi chiều trốn tiết, tôi lại lên đây nằm ngủ, bao muộn phiền buồn rầu cũng bay đi hết, nhờ nắng đưa đi, gửi gió cuốn mất. Chỉ có tâm tư xao động con tim chập chờn vì cậu ấy là chẳng thể nhờ ai gửi ai xoa dịu đi được. Vậy nên bao điều tôi cứ viết, viết hết, viết kín mít những mặt tường loang lổ chỗ vàng chỗ trắng vì sơn bong rụng hết. 

Gác Ba Rưỡi so với tôi mà nói, không rõ là nơi đem giấu nỗi buồn, hay là nơi bóc đi nỗi buồn trong tim tôi nữa. Có những lần đến Ba Rưỡi thì thấy tim bình yên đến lạ, nhưng cũng không ít lần lên Ba Rưỡi, trong lòng lại dậy sóng không thôi. Cái nơi mà hình như chỉ có một mình tôi sở hữu ấy như căn phòng để tôi nhốt lại chính bản thân mình, để tôi kìm nén lại chính những tiếng lòng mình, để tôi không chạy ngay tới trước mặt Choi Seungcheol và nói với cậu ấy rằng 'ấy ơi tới thích ấy'. Nhưng thực sự gác Ba Rưỡi làm tôi vui hơn rất nhiều, vui vì có chỗ để trốn giám thị, vui vì có nơi để an ủi chính bản thân, vui vì có thể giữ lại cho mình tình cảm đơn phương kia giữa hàng ngàn tình cảm khác mà mọi người dành cho cậu ấy. Có lẽ vậy đi? Có những khi tìm đến với gác Ba Rưỡi vì cậu, lại có những khi tìm đến với gác Ba Rưỡi vì cuộc sống này đã vô cùng mệt mỏi, cũng có những lần tìm đến với gác Ba Rưỡi vì chẳng biết nên làm gì tiếp theo, hay thậm chí là ngay lúc ấy, ngay cái thời điểm cảm thấy bản thân thật trống rỗng vô cùng. Và rằng tôi nên làm gì đây, nên thấy gì đây, nên nghĩ gì đây? Càng đến gần với những ngày cuối cấp, tôi lại càng thêm mông lung, và tình cảm bé xíu kia cũng từ bao giờ lấp đầy cả trái tim luôn rồi. 

Mỗi khi cậu ấy lướt qua, tim tôi lại đập vài tiếng thịch! thịch! thịch! rõ ràng và dồn dập như trống đánh liên hồi.

Mỗi khi cậu ấy nhắc tới Yoon Jeonghan, lòng tôi lại không tự chủ mà rối loạn điên cuồng, ruột gan cùng lúc cồn cào hết lên cả.

Mỗi khi cậu ấy nói chuyện cùng, mỗi khi cậu ấy ở bên cạnh, mỗi khi cậu ấy làm việc chung nhóm, mỗi khi cậu ấy quay xuống, mỗi khi ánh mắt cậu ấy lướt qua tôi, sau đó còn dừng lại ở chỗ tôi thêm vài giây khiến tim đập loạn nhịp, lòng rối không yên, mỗi khi cậu ấy ..

Tất cả những việc cậu ấy làm, đều khiến tâm trí tôi không ngừng nghĩ suy, khiến con tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và chạy ngay vào lòng cậu ấy. 

Kể ra, thì cũng đã có không ít lần, khi nằm trên gác Ba Rưỡi, một mình, mặt hướng ra ngoài ô cửa, và để cho ánh nắng chói lòa phủ rạp lên, che mờ đôi mắt mình mà chẳng cần nhắm vì đã có thanh sắt chắn ngay tầm mắt, tôi không thể tự chủ mà nghĩ tới cậu ấy. Nghĩ tới, cậu ấy hoàn hảo ra sao, nghĩ tới mình thích cậu ấy như thế nào, nghĩ tới, nếu như Choi Seungcheol là bạn trai của mình thì sao.

Cậu ấy sẽ là chàng trai tuyệt vời nhất từng xuất hiện trong thời thanh xuân của tôi, nhất định là như vậy. Cậu ấy sẽ là chàng trai đầu tiên và duy nhất khiến cả ngày của tôi rực rỡ chỉ với nụ cười tươi rói lộ ra hàm răng trắng tinh, đuôi mắt nhăn lại và đôi mắt cong cong tinh nghịch híp híp. Cậu ấy sẽ vô cùng vô cùng ấm áp. Cậu ấy sẽ đón tôi đi học hàng ngày, tôi sẽ ngồi sau yên xe đạp của cậu ấy, thỉnh thoảng nổi hứng, cả hai sẽ vô thức lẩm bẩm ngân nga vài câu hát chẳng nhớ lời, hay ậm ừ trong họng vài giai điệu chẳng nhớ nguồn. Cậu ấy sẽ mua cho tôi đồ ăn vặt, khi là hộp sữa, khi là cái bánh, khi là vài cây kẹo, dù tôi chẳng hay ăn nhưng bởi vì là của Seungcheol, tôi sẽ nhận hết, và hai đứa sẽ chia nửa. Cậu ấy sẽ cùng tôi học bài, có lẽ dáng vẻ của cậu ấy khi chăm chú giảng bài sẽ rất hăng say và đầy đam mê, ánh mắt chăm chú, miệng nói không ngừng nghỉ khiến hai phiến môi hồng cứ chạm vào rồi lại tách ra liên hồi, tay cầm cái bút chì chỉ chỉ vẽ vẽ nguệch ngoạc những đường nét mà tôi chẳng thể nào hình dung nổi trong môn hình học. Chiều chiều tan học, cậu ấy sẽ lại đèo tôi về nhà, trên đường còn tranh thủ rẽ qua chợ lớn đi đi lại lại vài vòng, rồi những hôm trời se lạnh gió hiu hiu thổi sẽ tấp vào quán bánh gạo cay của bác duy nhất bán ven vỉa hè, ngồi xuýt xoa vừa thổi vừa đút cho nhau ăn, cậu một miếng, tớ một miếng, thế là hòa, sau đó lại bếch xe đạp lon ton về nhà. Cậu ấy sẽ trao cho tôi nụ hôn tạm biệt, hôn chúc ngủ ngon, hôn yêu trên trán, trên má, trên mũi, trên môi. Cậu ấy sẽ là người thì thầm vào tai tôi những cậu nỉ non hết sức sến súa mà dù tôi tuy có điểm không quen nghe những khóe môi vẫn sẽ kéo cao hí hửng, hai má vẫn sẽ hồng hồng và người thì cứ nép sát vào lòng cậu ấy mãi tìm hơi ấm. Đấy là nếu như Choi Seungcheol là bạn trai của tôi. Nhất định, sẽ đáng yêu và ấm áp lắm.

Nhưng thường thì những khi ấy, vào cái lúc tôi còn mơ mơ màng màng, thì lại bị tiếng gọi ầm ĩ của thằng bạn kéo về thực tại. Đến khi tôi đã leo xuống và chạy ra trước mặt nó, nó sẽ rít ầm lên rồi hỏi như bị ma đuổi dù chỉ có đúng một câu là, mày trốn ở chỗ quái nào thế hả thằng quỉ này?Rồi tôi lại trả lời như đùa như thật rằng, bố mày chui vào thùng các-tông. Bởi vì quả đúng thế thật, cái gác xép Ba Rưỡi ấy chẳng khác nào cái thùng xốp nhỏ mà mấy con mèo bị bỏ rơi ngoài đường cả, những cái thùng cũng xập xệ như thế, cũng ẩm mốc như thế, cũng bé tí hin như thế, và cũng cô độc như thế. Chỉ khác là, căn Ba Rưỡi thì được lấp đầy bằng nỗi buồn của tôi giăng kín khắp bốn bức tường rồi. 

Và rồi cái tuần cuối cùng ấy cũng đến, ngày kia nữa là thi môn thứ nhất rồi, tức là tôi chỉ còn ba ngày để ôn tập lại và ghi nhớ tất cả, cũng là ba ngày duy nhất còn lại để tôi ở lại với Ba Rưỡi. Nhưng ngay chiều hôm ấy, khi tôi vừa leo lên được đến nơi sau khi chui rúc chẳng ngại bẩn, thì bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đối mặt với một trong bốn bức tường. Người ấy không hề để ý tới tôi ở phía sau mà cứ chăm chú đọc từng dòng từng dòng một trên bức tường gạch ấy. Là Choi Seungcheol. Vừa xác định được đối phương là ai, tôi lập tức chuồn đi một cách im lặng và nhanh chóng nhất có thể. Và từ ngày hôm ấy, tôi không dám lên gác Ba Rưỡi thêm lần nào nữa. Vì tôi sợ sẽ gặp phải cậu ấy. Và vì tôi sợ cậu ấy sẽ biết được tất cả mọi thứ tôi đã cố gắng chôn giấu bấy lâu. Vì thế tôi quyết định, im lặng từ biệt gác xép Ba Rưỡi - nơi đã giấu nỗi buồn trong suốt hai năm qua. Cho đến ngày nghỉ ngơi cuối cùng, trước ngày thi môn thứ nhất căng thẳng kia, bao tâm tư theo thói quen được tôi viết lên mỗi ngày trước kia vẫn cứ ngỡ rằng chủ nhân của nó còn ghé thăm và giải phóng nó qua căn gác Ba Rưỡi. Vậy nên suốt ba ngày vừa rồi, mọi cảm xúc suy nghĩ về cậu ấy vẫn cứ dồn nén cả lại, khiến tôi bức bối khó chịu vô cùng. Tới nỗi không thể chịu được thêm, mà đành dặn lòng mình tới thăm gác xép lần cuối. Thật may mắn, khi tôi tới, cậu ấy không có ở đấy. Tôi chậm rãi bước từng bước vào, tay lần theo bức tường cũ đã sờn màu, đi về hướng có ánh sáng - nơi sâu nhất của căn phòng. Ánh mắt tôi cũng không kìm nổi mà đưa lên ngắm nghía từng hàng chữ dọc dọc ngang ngang nghiêng rồi lại chéo với biết bao nỗi niềm mà vốn dĩ chỉ có một mình tôi hay. 

" Thì ra là cậu. "

Giọng nói bất thình lình vang lên thật trầm phía sau khiến tôi giật mình quay lại. Hóa ra cậu ấy đã đứng đó từ bao giờ mà tôi không biết. Trong phút chốc, đại não trở nên trống rỗng và nỗi bàng hoàng cùng hoảng hốt khiến tôi chỉ còn biết đứng đó trân trân nhìn cậu đang khắc ghi vào tim từng nỗi lòng của mình.

" Tôi, đã sợ. Sợ rằng, người viết ra những dòng này không phải là cậu Jeonghan à. "

" Jeonghan, tớ thích cậu, tình cảm này đã có gác Ba Rưỡi làm chứng, tình cảm này đã có gác Ba Rưỡi lưu giữ cho chúng mình. "

Và khi ấy, cậu ấy lại nở nụ cười khiến cả ngày dài của tôi như bừng sáng lần nữa, và lần này tôi cảm thấy tim mình hình như đã kéo tôi chạy luôn vào lòng cậu ấy mất rồi. 

" Seunngcheol, tớ thích cậu lắm. Còn thích nhiều đến đâu thì gác Ba Rưỡi cũng đã lưu giữ hết rồi. Cậu đừng hòng trốn. "

Phải rồi, câu chuyện này, chỉ có gác Ba Rưỡi nhìn thấy, cũng chỉ có gác Ba Rưỡi mới thấy vui. Vậy nên, cảm ơn nhiều lắm, gác Ba Rưỡi.

- Hoàn - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro