Chương 6. Lối rẽ không lường trước
--------
Seungcheol đứng bên cửa sổ phòng mình, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn đường ngoài kia phản chiếu lên những bức tường trắng. Cảnh vật bên ngoài chìm trong bóng tối của đêm khuya, nhưng trong lòng anh lại có một ngọn lửa không thể dập tắt. Anh không thể dừng lại suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày, về những cảm giác ngày càng lớn trong anh đối với Jeonghan. Anh thở dài, mệt mỏi với chính mình.
"Sao mình lại như thế này?" Seungcheol tự hỏi, ánh mắt lướt qua căn phòng, nhưng mọi thứ như trở nên mờ nhạt trong tâm trí anh. Anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài một người. Cảm giác khó chịu, bồn chồn cứ bám lấy anh không rời. Từ khi Jeonghan bước vào cuộc sống của anh, mọi thứ đều không còn đơn giản nữa. Không phải là tình bạn bình thường, không phải là những câu chuyện vô thưởng vô phạt mỗi ngày. Tất cả đều bị thay đổi bởi một thứ cảm xúc mà Seungcheol không thể nhận diện được.
Anh quay lại, bước qua phòng, nhìn vào chiếc điện thoại đang im lìm trên bàn. Một tin nhắn. Từ Mingyu.
"Jeonghan đang ở ngoài, và tôi cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi. Cậu phải chú ý."
Seungcheol giật mình, ánh mắt căng thẳng. Mingyu luôn có những nhận định chính xác đến đáng sợ về mọi thứ xung quanh. Anh không hiểu tại sao, nhưng Mingyu luôn có cách nhìn thấu suốt những thứ mà Seungcheol không bao giờ muốn thừa nhận. Anh đặt điện thoại xuống và bước ra khỏi phòng, không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Có phải là một sự kết thúc không rõ ràng của mọi chuyện, hay chỉ đơn giản là một câu hỏi mà anh cần lời đáp?
Cảm giác đó lại quay về. Khi anh bước ra ngoài, những tiếng bước chân của mình vọng lại trong bóng tối của con phố vắng. Không khí mùa thu se lạnh khiến anh càng thêm bối rối. Anh nhìn vào chiếc cổng trường, nơi Jeonghan đã đi qua. Cậu ấy không thấy anh, nhưng anh lại không thể không cảm thấy như cậu ấy đang ở đâu đó, trong từng cơn gió, trong từng bước đi của anh.
Làm sao để xóa đi cảm giác này? Làm sao để tiếp tục như trước khi gặp Jeonghan? Câu trả lời luôn thoáng qua trong đầu Seungcheol, nhưng mỗi lần anh muốn chạm đến, nó lại trượt khỏi tay. Anh biết mình không thể tiếp tục lẩn tránh.
Anh dừng lại, đứng yên một lúc, rồi nhìn về phía con đường phía trước. Mọi thứ dường như không rõ ràng nữa. Nhưng trong lòng anh, một cảm giác mới mẻ đã dâng lên - một sự thật khó chấp nhận. Không biết bao nhiêu lần anh đã tự nói với mình rằng mình sẽ chỉ coi Jeonghan là bạn. Nhưng những lời tự nhủ đó dường như không còn có ý nghĩa gì nữa.
"Mình đang làm gì thế này?" Seungcheol thầm hỏi, tay nắm chặt lại. Anh cảm thấy mệt mỏi, như thể mình đang bị cuốn đi vào một con đường không có lối ra.
Bất chợt, trong tầm mắt của anh, một hình bóng xuất hiện. Là Jeonghan. Cậu ấy đứng ở phía xa, dưới ánh đèn vàng mờ, một mình. Cảm giác lạnh lẽo trong không gian xung quanh dường như chỉ có thể xua tan bằng sự có mặt của cậu ấy. Nhưng ngay khi ánh mắt của Seungcheol chạm phải cậu, một cơn sóng dữ lại xô đến trong lòng anh.
Jeonghan dừng lại, đôi mắt lướt qua nơi anh đứng. Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng. Cả hai đều không nói gì, chỉ có gió nhẹ thổi qua, như thể giữa không gian này, mọi thứ đều bị bóp nghẹt bởi những suy nghĩ không thể thốt ra.
Seungcheol không thể không cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi nhìn vào ánh mắt đó. Anh biết rằng trong lúc này, mọi thứ đang thay đổi. Đã không còn đơn giản là hai người bạn học, không còn là những lần cười đùa vô tư nữa. Có thứ gì đó đang thay đổi, một cách vô hình nhưng không thể phủ nhận.
Jeonghan khẽ nhíu mày, rồi bước lại gần Seungcheol. "Cậu... ở đây à?" Giọng cậu không có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại có chút lạ lẫm, như thể chính cậu cũng không biết mình đang làm gì. Cảm giác này, rất mơ hồ, nhưng lại rất rõ ràng.
Seungcheol không thể nói gì ngay. Anh chỉ nhìn Jeonghan, thấy sự không chắc chắn trong đôi mắt ấy. Có lẽ, cậu cũng không rõ mình đang tìm kiếm gì, nhưng Seungcheol lại cảm thấy rằng cậu ấy không thể tiếp tục im lặng nữa. Đôi mắt của Jeonghan làm anh cảm thấy như mình đang đứng trước một quyết định quan trọng, một sự lựa chọn mà anh không thể thoái thác.
"Tôi không biết," Seungcheol lên tiếng, giọng anh có chút nghẹn lại, "Cảm giác này làm tôi không thể tiếp tục im lặng nữa." Anh dừng lại, tự cảm nhận trái tim mình đang loạn nhịp. "Jeonghan, tôi nghĩ mình đã hiểu ra điều gì đó. Những cảm xúc này không phải là tình bạn bình thường."
Jeonghan đứng lặng, như thể không biết phải phản ứng thế nào. Cậu không nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ tới, và càng không nghĩ rằng lời nói của Seungcheol lại có thể khiến trái tim cậu đập nhanh đến vậy. Những cảm giác này, sự căng thẳng trong không khí, chúng cứ hiện hữu giữa họ mà chẳng ai biết làm sao để thoát ra.
Nhưng rồi, Jeonghan quay mặt đi, ánh mắt cậu tránh khỏi Seungcheol. "Tôi không biết," cậu thở dài, nhưng âm thanh ấy không thể giấu đi sự rối bời trong lòng. "Tôi không biết mình đang cảm thấy gì nữa. Những thứ này... tôi không thể hiểu."
Một khoảng lặng kéo dài giữa họ, cả hai không ai nói gì. Chỉ có không gian lạnh lẽo của đêm tối bao trùm lấy họ, khiến mọi thứ thêm mơ hồ và khó nắm bắt.
Và rồi, ngay lúc đó, tiếng bước chân vội vã vang lên. Mingyu và Wonwoo xuất hiện từ bóng tối, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Mingyu nhìn Seungcheol với ánh mắt đầy hiểu biết, còn Wonwoo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh ta không rời khỏi Jeonghan.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mingyu hỏi, giọng nói vui vẻ nhưng lại có sự tinh ranh khó che giấu. "Cảm giác như mọi thứ đang dần rõ ràng hơn."
Wonwoo đứng im lặng, chỉ quan sát, không có một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt. Nhưng trong ánh mắt của cậu ta, có một sự tính toán không thể nhìn thấu.
Seungcheol không trả lời ngay, nhưng những lời nói của Mingyu như đổ thêm dầu vào lửa. Anh không muốn dối gạt nữa, nhưng cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Jeonghan nhìn Mingyu, rồi lại quay lại nhìn Seungcheol, ánh mắt đầy bối rối. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thể. Mọi thứ dường như quá phức tạp, quá khó hiểu.
"Thôi nào, đừng giữ im lặng nữa." Mingyu nói, giọng đầy ẩn ý. "Cảm giác này... chúng ta đều thấy rồi, phải không?"
Jeonghan không đáp. Cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, trái tim cậu đập loạn nhịp, không thể giải thích được cảm giác này. Những điều Mingyu vừa nói, những cái nhìn của Seungcheol, tất cả như một trò chơi mà cậu không thể tham gia.
Seungcheol nhìn Jeonghan, cố gắng tìm ra một câu trả lời, nhưng anh không có. Anh không biết phải nói gì tiếp theo.
Mingyu mỉm cười, quay sang Wonwoo, rồi lại nhìn về phía Seungcheol và Jeonghan. "Cứ để thời gian trả lời tất cả. Mọi chuyện sẽ tự tìm ra con đường của mình thôi."
Cả không gian lúc này như tĩnh lặng đến mức không thở nổi.
--------
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro