Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Khoảng cách giữa chúng ta


--------

Jeonghan bước vào lớp học với một bước đi khác lạ, không vội vã như thường ngày. Tâm trạng của cậu hôm nay có chút khác biệt, như thể có một điều gì đó mới mẻ vừa chớm nở trong lòng. Cảm giác lo lắng về Seungcheol mà cậu đã mang suốt bao lâu nay dường như đã dần tan biến. Thay vào đó, trong cậu trào dâng một cảm giác phấn khích không thể lý giải. Mặc dù cuộc trò chuyện hôm qua giữa họ không có gì quá đặc biệt, nhưng không hiểu sao, Jeonghan lại cảm thấy như vừa bước một bước lớn về phía trước, như thể những bức tường mà cậu tự dựng lên đã bắt đầu có những vết nứt nhỏ.

Cậu tự nhủ rằng hôm nay sẽ không để những suy nghĩ lo lắng chi phối mình nữa. Chắc chắn rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu biết rằng chỉ cần tiếp tục như thế này, mọi chuyện sẽ trở nên tự nhiên hơn. Nhưng dù đã cố gắng thuyết phục bản thân, ánh mắt của Jeonghan lại bất giác tìm về phía Seungcheol ngay khi bước vào lớp. Anh vẫn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, như mọi khi. Lần này, thay vì cảm thấy xa lạ và lo lắng, cậu lại thấy một sự dễ chịu kỳ lạ khi nhìn anh. Cảm giác này thật sự khó tả, như thể có một sự thay đổi trong mối quan hệ của họ, mặc dù chưa ai nói ra.

Cậu đã từng bao lần đứng từ xa nhìn Seungcheol, nhưng chưa bao giờ có thể lại gần. Đó là một sự ngưỡng mộ âm thầm, là sự băn khoăn về người con trai ấy, và cũng là sự xa cách không lời. Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm qua, tất cả như vừa thay đổi. Jeonghan không thể lý giải nổi vì sao, nhưng cảm giác này lại làm cậu tò mò hơn về Seungcheol. Anh ấy thật sự dễ gần hơn cậu tưởng tượng, và càng nhìn cậu lại càng muốn tìm hiểu thêm về người con trai này, về những gì ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng mà mọi người vẫn thấy.

Khi ánh mắt của cậu vô tình nhìn quá lâu, Jeonghan giật mình nhận ra mình đang nhìn Seungcheol quá mức. Cậu vội vàng quay mặt đi, gương mặt bất giác đỏ lên. "Mình đang làm gì vậy?" Cậu thầm hỏi mình, nhưng một phần nào đó trong cậu lại cảm thấy thích thú với cảm giác này. Nó thật sự khác biệt.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, kéo Jeonghan quay lại với thực tại. Cậu cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng dù sao, những hình ảnh về Seungcheol vẫn không thể thoát khỏi đầu óc cậu. Đến khi ngẩng lên, Jeonghan lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Seungcheol đang nhìn về phía mình. Khoảnh khắc đó, không phải là sự tình cờ mà như thể có một sự kết nối nào đó, như thể chỉ một cái nhìn cũng đủ để truyền tải mọi điều. Jeonghan cảm thấy một chút bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng mình lại cảm thấy rất đặc biệt trong giây phút đó.

Cả lớp bắt đầu xì xào nhỏ, những ánh mắt đầy tò mò hướng về phía Jeonghan và Seungcheol, như thể họ đang cố gắng tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người. Jeonghan cố gắng không để ý đến những ánh mắt đó, mà chỉ tập trung vào bài học. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác lạ lùng dâng lên. Cậu không thể phủ nhận rằng những suy nghĩ về Seungcheol đang ngày càng chiếm lĩnh tâm trí mình, dù cậu biết mối quan hệ này vẫn còn rất mơ hồ.

Khi tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, Jeonghan cảm thấy mình cần phải làm gì đó để củng cố sự tự tin của mình. Cậu cần một cách để tiếp cận Seungcheol, để chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ không bị hiểu lầm. Cậu nhìn về phía nhóm của anh, nơi Seungcheol đang trò chuyện cùng các thành viên khác. Như một thói quen, ánh mắt của anh lại lướt qua từng người trong nhóm, nhưng khi ánh mắt đó dừng lại và bắt gặp Jeonghan, một cảm giác bất ngờ hiện lên trong mắt Seungcheol. Chắc chắn, anh không ngờ rằng Jeonghan sẽ đến gần mình như thế này. Nhưng có gì đâu, cậu chỉ muốn hỏi bài tập thôi mà. Cậu tự nhủ với mình.

"Cậu có thể giúp mình giải thích bài tập hôm qua không?" Jeonghan hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự run rẩy nhẹ trong lời nói.

Seungcheol ngẩng lên nhìn cậu, rồi nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười đầy ấm áp mà Jeonghan không thể lý giải nổi. "Được thôi. Sau giờ học mình sẽ giúp cậu."

Lời nói đơn giản ấy khiến trái tim Jeonghan đập nhanh hơn. Lạ thật, chỉ là một câu nói vậy mà sao lại khiến cậu cảm thấy bối rối đến thế? Cảm giác này làm sao có thể lý giải được?

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. "Cảm ơn anh," cậu nói, giọng có phần khẽ khàng, nhưng trong đó lại chứa đựng sự chân thành mà không thể che giấu.

Sau giờ học, Jeonghan và Seungcheol bước ra khỏi lớp cùng nhau. Không gian giữa họ không hề có sự gượng gạo, mà dường như tự nhiên như mọi ngày, như thể cuộc trò chuyện hôm qua đã kéo gần họ lại với nhau hơn. Mọi thứ không còn căng thẳng như trước, mà là một sự bình yên, một sự kết nối mà Jeonghan không thể giải thích nổi.

Khi cả hai đến thư viện, Jeonghan cảm thấy có một sự thay đổi trong không khí. Mặc dù họ không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của Seungcheol khiến Jeonghan cảm thấy rất thoải mái. Họ ngồi xuống một góc yên tĩnh, và Seungcheol bắt đầu giải thích bài tập một cách từ tốn, dễ hiểu. Jeonghan lắng nghe, đôi khi nhìn vào đôi mắt Seungcheol, cảm nhận được sự tập trung và chân thành trong lời nói của anh. Cậu không thể phủ nhận rằng, ngoài việc học, còn một thứ gì đó khiến trái tim mình đập nhanh hơn khi ở gần anh.

Mingyu và Wonwoo bước vào thư viện, và nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau, im lặng nhưng không hề gượng gạo. Mingyu nhìn họ rồi cười tươi, ánh mắt đầy ẩn ý. "Vậy là cậu và Seungcheol đang làm bài tập chung à? Không ngờ đấy."

Jeonghan có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Ừ, chỉ là giúp nhau một chút thôi mà."

Wonwoo đứng bên cạnh, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Jeonghan, như thể muốn nói điều gì đó. "Cảm giác như vậy chắc cũng không tệ đâu nhỉ?"

Jeonghan cười khẽ, tránh ánh mắt của Wonwoo. "Không tệ là tốt rồi."

Seungcheol không nói gì nhiều, chỉ nhìn Mingyu và Wonwoo một lúc rồi trả lời với giọng điềm tĩnh. "Không có gì đâu, chỉ là bài tập thôi mà."

Mingyu lại tiếp tục trêu đùa: "Thế nếu một ngày nào đó, anh ấy không chỉ giúp bài tập mà còn giúp cậu chuyện khác thì sao?"

Jeonghan chỉ mỉm cười và cố gắng chuyển đề tài. "Nói chuyện học hành đi, đừng nói linh tinh."

Wonwoo lắc đầu, nhưng ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi Jeonghan. "Cậu chắc chắn muốn tiếp tục như vậy? Đừng để những thứ không đáng có làm lạc hướng mình."

Cả hai cùng bước ra khỏi khuôn viên trường, bước vào một con đường nhỏ yên tĩnh. Seungcheol dẫn đầu, đi cạnh nhau nhưng không nói gì nhiều, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong không gian. Chỉ một khoảnh khắc như thế thôi, nhưng Jeonghan lại cảm thấy như mọi thứ trong lòng mình đã thay đổi. Cậu không nghĩ mình sẽ có những giây phút như thế này với Seungcheol. Sự mơ hồ dần nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Đến khi cả hai dừng lại dưới một cây lớn, Seungcheol đột nhiên quay lại nhìn Jeonghan. Ánh mắt anh lúc này không còn vẻ lạnh lùng hay xa cách như những lần trước. Mà thay vào đó, là sự nhẹ nhàng và chờ đợi.

"Jeonghan, cậu cảm thấy thế nào về những gì chúng ta đã trò chuyện hôm qua?"

Jeonghan ngước lên, nhìn Seungcheol một lúc lâu. Đôi mắt anh sáng lên, ánh mắt không hề vội vã, như thể muốn nghe câu trả lời thật lòng từ cậu. Đó là một câu hỏi không dễ trả lời, bởi lẽ cậu cũng không biết phải nói gì. Mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ, nhưng cũng đủ khiến Jeonghan cảm thấy bối rối, cảm thấy có một thứ gì đó lạ lẫm đang hình thành trong lòng mình.

"Thật ra... tôi không biết nữa. Tất cả mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy," Jeonghan thừa nhận, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. "Nhưng... tôi nghĩ, mình đang bắt đầu thấy những điều khác biệt."

Seungcheol đứng im lặng một lúc, ánh mắt của anh như thấu hiểu mọi điều. Sau một khoảnh khắc im lặng, anh cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp.

"Vậy thì, chúng ta cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thôi. Không cần phải vội."

Jeonghan chỉ biết gật đầu. Cảm giác ấy, sự thoải mái khi ở gần Seungcheol, là điều cậu không thể chối bỏ. Cậu không cần phải biết trước điều gì, chỉ cần cảm nhận và để nó phát triển theo cách của riêng nó.

Khi họ quay lại trường, Jeonghan không còn cảm thấy bối rối hay lo lắng nữa. Cậu biết rằng, dù mối quan hệ này vẫn còn nhiều điều chưa rõ, nhưng ít nhất, hôm nay cậu đã cảm nhận được một điều gì đó thật sự đặc biệt. Có thể đây chỉ là một bước nhỏ trong câu chuyện giữa họ, nhưng Jeonghan tin rằng nó sẽ là một khởi đầu đẹp đẽ.

Khi Seungcheol quay lại nhìn cậu lần cuối trước khi tạm biệt, anh không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là một nụ cười nhẹ. Một nụ cười đầy sự chân thành, một nụ cười mà Jeonghan biết, sẽ còn tiếp tục hiện diện trong những ngày tháng phía trước. Và khi cậu bước vào lớp, cậu biết rằng mối quan hệ giữa họ đã thay đổi. Không phải vì những lời nói, mà là vì những cảm xúc không lời, những khoảnh khắc im lặng đầy ý nghĩa.

Ngày hôm đó kết thúc trong sự bình yên, như thể mọi thứ đều đang tiến về phía đúng đắn. Jeonghan không thể nói ra hết những gì mình cảm nhận, cuộc sống của cậu sẽ không còn như trước nữa. Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.

---------
Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro