Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Dũng cảm bước đến


--------------
Ngày hôm sau, khi Jeonghan bước vào lớp học, cậu cảm thấy một luồng năng lượng mới. Dù vẫn còn bối rối với những gì đã xảy ra hôm qua với Seungcheol, nhưng ít nhất hôm nay cậu biết mình không thể tiếp tục sống trong sự im lặng và lảng tránh như trước. Jeonghan đã nói chuyện với Seungcheol rồi, và dù chỉ là một vài câu ngắn ngủi, đó cũng là một bước tiến lớn đối với cậu.

Cậu ngồi xuống chỗ của mình, đôi mắt vô tình nhìn về phía cuối lớp, nơi Seungcheol vẫn đang ngồi một mình, mắt không rời khỏi cuốn sách trong tay. Dường như anh chẳng mấy quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, vẫn giữ vững hình ảnh của một người lãnh đạm, khó tiếp cận. Nhưng Jeonghan biết, hôm qua có thể chỉ là một chút thay đổi nhỏ thôi, nhưng ít nhất cũng là một dấu hiệu.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Jeonghan lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi nhìn Seungcheol. Cậu không thể hiểu nổi tại sao mình lại tò mò về một người khó gần như anh. **Có phải là mình đang tự dằn vặt mình không?** Cậu tự hỏi, nhưng câu trả lời luôn mập mờ.

Sau khi buổi học sáng kết thúc, Jeonghan rảo bước ra ngoài sân trường. Cậu muốn hít thở không khí trong lành, để cho đầu óc được thoải mái hơn một chút. Cậu không ngờ rằng, khi vừa bước ra khỏi lớp, một đôi bóng bước tới gần mình - đó là **Mingyu** và **Wonwoo**, cặp đôi bạn thân nổi bật của lớp.

Mingyu vỗ vai Jeonghan một cách thân mật. "Này, sao trông cậu hôm nay buồn thế?"

Jeonghan quay lại nhìn Mingyu với một nụ cười gượng gạo. "Buồn gì đâu, tôi chỉ nghĩ một chút thôi."

Wonwoo, đứng im lặng bên cạnh, liếc nhìn Jeonghan với đôi mắt sắc bén. "Cậu lại nghĩ đến ai rồi à?"

Jeonghan thở dài, nhún vai. "Chỉ là mấy chuyện trong lớp thôi mà."

"Cái kiểu im lặng của cậu lại có vẻ như đang giấu giếm điều gì đó." Mingyu nói, ánh mắt của cậu ấy đầy sự tinh nghịch. "Nói đi, có phải cậu đang nghĩ về Seungcheol không?"

Jeonghan không trả lời ngay mà chỉ nhíu mày. **Làm sao mà Mingyu lại biết được?** Cậu đã cố gắng giấu đi cảm xúc của mình, nhưng chẳng biết làm sao, mọi thứ vẫn bộc lộ rõ ràng qua nét mặt của cậu.

"Không phải là tôi nghĩ về anh ta đâu," Jeonghan đáp, cố gắng tránh né. "Chỉ là hôm qua... chúng tôi nói chuyện một chút thôi."

Mingyu cười lớn, còn Wonwoo chỉ im lặng quan sát. "Nói chuyện một chút à? Sao lại chỉ một chút?" Mingyu trêu đùa. "Có lẽ là cậu bị anh ta hút mất rồi."

Jeonghan đỏ mặt, không thể phủ nhận được gì. Cậu không nghĩ là mình có thể giữ vững vẻ ngoài bình thản nữa. "Không phải như cậu nghĩ đâu. Anh ấy rất lạnh lùng, chẳng dễ gần chút nào."

Wonwoo nhướng mày. "Nhưng vẫn có vẻ như anh ấy để ý đến cậu đấy. Một người như Seungcheol mà lại nói chuyện với cậu, đó cũng là một điều không phải ai cũng làm được đâu."

Jeonghan im lặng, không nói gì thêm. Những lời của Wonwoo không phải không có lý, nhưng cảm giác trong lòng cậu lại không đơn giản như vậy. Cậu chưa sẵn sàng để thừa nhận với ai đó về cảm giác kỳ lạ mà mình đang trải qua.

"Thôi, thôi." Mingyu lại lên tiếng, vẻ mặt hài hước. "Tôi không muốn làm cậu khó xử nữa. Nhưng tôi có một kế hoạch nhỏ cho cậu đấy."

Jeonghan ngẩng đầu, nhìn cậu ấy nghi ngờ. "Kế hoạch gì?"

"Chúng ta sẽ giúp cậu gần gũi hơn với Seungcheol," Mingyu nói, ánh mắt lóe lên một cách ngụ ý. "Tôi và Wonwoo sẽ làm nhiệm vụ đứng sau lưng, còn cậu thì..." Cậu ấy liếc về phía Seungcheol đang ngồi ở xa xa. "Cậu chỉ cần đến gần anh ta thôi."

Jeonghan giật mình, không nghĩ đến việc sẽ có ai dám lên kế hoạch giúp mình tiếp cận Seungcheol. "Cậu đùa tôi à? Tôi làm sao mà có thể đến gần anh ấy được?"

Wonwoo khẽ cười, nhưng giọng nói lại đầy sự nghiêm túc. "Không thử sao biết. Nhưng nếu cậu thực sự muốn làm bạn với anh ấy, cậu phải tự mình tiếp cận."

Jeonghan băn khoăn, nhưng rồi cậu cũng hiểu được ý của Mingyu và Wonwoo. Họ đang giúp cậu vượt qua những giới hạn của chính mình, giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn trong việc đối mặt với những điều không dễ dàng.

Buổi chiều hôm đó, lớp học trở nên sôi nổi hơn khi học sinh chuẩn bị cho một hoạt động ngoại khóa. Jeonghan không thể không nhìn về phía Seungcheol, người đang đứng cạnh nhóm bạn của mình, bàn luận về các chi tiết trong kế hoạch hoạt động.

Mingyu và Wonwoo đứng cạnh cậu, ánh mắt như đang chờ đợi một động thái từ Jeonghan. Cậu hít một hơi thật sâu, bước về phía Seungcheol với một quyết tâm mới. Nhưng khi đến gần anh, Jeonghan lại dừng lại, tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục hay không.

Seungcheol nhìn thấy Jeonghan tiến đến, đôi mắt anh thoáng lướt qua cậu một cách lạnh nhạt, nhưng không hề rời đi. Chắc chắn là anh không ngạc nhiên, nhưng có gì đó trong ánh mắt của anh khiến Jeonghan không thể quay bước.

"Cậu cần gì à?" Seungcheol hỏi, giọng vẫn đều đều, không có sự thay đổi.

Jeonghan cảm thấy tim mình đập mạnh. "Tôi chỉ muốn... giúp cậu một chút trong hoạt động hôm nay thôi." Giọng cậu có phần hơi run rẩy, nhưng không hề thiếu sự quyết tâm. Cậu quyết định không từ bỏ.

Seungcheol nhướn mày, một sự ngạc nhiên nhẹ thoáng qua trong ánh mắt anh. Nhưng rồi, anh chỉ gật đầu một cái, không nói gì thêm. "Được thôi."

Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng lại đủ để Jeonghan cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng ít nhất, hôm nay cậu đã có một bước tiến.

Trong khi đó, Mingyu và Wonwoo đứng từ xa, nhìn vào tình huống giữa Jeonghan và Seungcheol. Họ trao cho nhau một ánh mắt đầy ý nghĩa.

"Mọi chuyện có vẻ ổn rồi," Mingyu nói, cười một cách hài hước. "Cậu ấy sẽ sớm có cơ hội để hiểu Seungcheol thôi."

Wonwoo gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Jeonghan và Seungcheol. "Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Jeonghan chắc chắn sẽ tìm ra cách để phá vỡ lớp băng giữa họ."

Mingyu khẽ vỗ vai Wonwoo. "Vậy chúng ta sẽ tiếp tục hỗ trợ cậu ấy."

Cả ngày hôm nay, Jeonghan cứ như một chiếc bóng trong lớp học. Cậu không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về Seungcheol, người mà cậu đã bắt gặp trong hành lang lúc sáng. Mỗi lần nghĩ đến anh, cậu lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cảm giác này thật kỳ lạ, nó không giống những gì Jeonghan đã từng trải qua trước đây. Cậu chưa bao giờ có cảm giác lo lắng, phấn khích hay tự hỏi về một người khác như thế này.

Những lời của Mingyu và Wonwoo cứ văng vẳng trong đầu, như những tiếng động thúc giục cậu làm điều gì đó. Jeonghan nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, đôi mắt dõi theo những đám mây trôi qua mà chẳng hề để ý đến bài giảng. Cậu đang loay hoay với chính cảm xúc của mình, không biết phải làm sao để giải quyết nó.

Giờ ra chơi đến, Jeonghan đứng dậy và bước ra ngoài cùng với Mingyu và Wonwoo. Không khí ngoài trời trong lành nhưng lại không giúp cậu bớt căng thẳng. Mingyu và Wonwoo đều im lặng nhìn cậu, như thể đang chờ đợi một quyết định. Cậu không biết làm gì ngoài việc cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cậu có định làm gì không?" Mingyu hỏi, giọng đầy sự khích lệ.

Jeonghan nhìn Mingyu một cái rồi quay đầu nhìn sang Seungcheol, người đang đứng với nhóm bạn gần khu sân bóng rổ. Cảm giác lo lắng trong lòng cậu tăng lên, nhưng trong đó cũng có một chút tò mò lạ lùng về Seungcheol, về những gì anh nghĩ và cảm nhận.

Wonwoo nhìn Jeonghan, ánh mắt anh không hề giấu giếm sự thấu hiểu. "Cậu đã đến lúc phải làm điều gì đó rồi đấy. Đừng để cơ hội trôi qua."

Jeonghan không thể không thở dài. Cũng đúng thôi. Cậu nghĩ. Nếu không làm gì thì chẳng bao giờ biết được liệu có thể thay đổi gì không.

Cậu bước về phía Seungcheol, từng bước chậm rãi như thể bước vào một cuộc thử thách. Cảm giác tim đập mạnh, cổ họng như nghẹn lại khiến mỗi bước đi đều trở nên khó khăn. Nhưng cậu không dừng lại. Cứ đi thôi, một bước nữa.

Seungcheol vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, không mảy may để ý đến ai. Cậu đến gần hơn và rồi cuối cùng dừng lại trước mặt anh. Cái khoảng cách giữa hai người bỗng dưng trở nên rộng lớn, nhưng cậu lại không thể dừng lại được.

"Seungcheol," Jeonghan khẽ gọi, giọng cậu không to nhưng đủ để anh nghe thấy.

Seungcheol hơi quay đầu, nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. "Có chuyện gì vậy?"

Jeonghan cảm thấy như tim mình vừa bị siết lại, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. "Tôi chỉ muốn... hỏi về hoạt động ngoại khóa ngày mai thôi."

Seungcheol nhìn cậu một cách lướt qua, rồi đáp, giọng vẫn đều đều như mọi khi. "Cậu có thể tham gia cùng tôi nếu muốn."

Đôi mắt Jeonghan hơi mở to, ngạc nhiên vì câu trả lời quá đơn giản nhưng lại chẳng thể nói thêm gì. Cậu chẳng biết mình phải làm gì nữa, chỉ đứng đó một lúc rồi khẽ gật đầu. "Cảm ơn."

Seungcheol lại quay đi, ánh mắt không còn tập trung vào cậu nữa, nhưng điều đó lại chẳng làm Jeonghan cảm thấy thất vọng. Ngược lại, trái tim cậu bỗng dưng nhẹ nhõm hơn hẳn. Mình đã làm được rồi.

Cậu quay lưng bước đi, nhưng không phải một bước nhỏ như cậu tưởng. Những suy nghĩ, những cảm xúc lạ lùng vẫn chưa nguôi ngoai, và Jeonghan biết, hôm nay, cậu đã có một bước tiến. Không phải là một bước vĩ đại, nhưng ít nhất, nó đã tạo ra một sự thay đổi nào đó trong cậu.

Mingyu và Wonwoo đứng từ xa, dõi theo từng bước đi của Jeonghan. Thấy cậu quay lại với một nụ cười nhẹ trên môi, Mingyu không nhịn được mà phá lên cười.

"Cậu ấy làm được rồi, không ngờ thật," Mingyu nói, giọng đầy sự hứng thú. "Cũng chẳng ngờ rằng chỉ với một câu nói đơn giản, cậu ấy lại có thể tự tin đến vậy."

Wonwoo chỉ cười mỉm, ánh mắt anh sắc bén như thường lệ. "Đó mới chỉ là bước đầu. Cậu ấy sẽ còn phải đối mặt với nhiều thử thách hơn."

Mingyu gật đầu đồng tình. "Nhưng ít nhất cậu ấy cũng đã sẵn sàng thử rồi. Chúng ta đã giúp được cậu ấy bước qua nỗi sợ của chính mình."

Trong lúc đó, Jeonghan không thể ngừng suy nghĩ về cuộc đối thoại ngắn ngủi với Seungcheol. Tại sao anh ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy? Liệu anh có thực sự muốn cậu tham gia, hay chỉ là một lời đáp qua loa? Nhưng Jeonghan chẳng thể nghĩ quá nhiều, vì dù sao, điều quan trọng nhất là cậu đã nói chuyện với anh, và đó là một sự khởi đầu, dù nhỏ bé.

Cậu bước về lớp học, tâm trạng phấn khởi và hơi nhẹ nhõm. Mặc dù chẳng có gì đặc biệt xảy ra, nhưng cậu lại cảm thấy mình đã làm được một điều gì đó lớn lao. Đó là sự bắt đầu của một điều gì đó, một bước đi chậm nhưng đầy quyết tâm.

Sau khi buổi học kết thúc, Jeonghan đứng dậy và bước ra ngoài, nhưng lần này không phải một mình. Mingyu và Wonwoo đi bên cạnh cậu, ánh mắt họ vẫn tràn đầy sự thích thú, nhưng cũng có chút gì đó lo lắng.

"Cậu làm tốt lắm," Mingyu vỗ vai cậu, rồi quay sang nhìn Wonwoo, ánh mắt cậu đầy sự tự hào. "Cậu ấy sẽ sớm nhận ra thôi."

Wonwoo chỉ gật đầu. "Nhưng đừng vội mừng. Seungcheol không dễ tiếp cận như vậy đâu."

Jeonghan mỉm cười, không nói gì thêm. Cậu biết rằng mình vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được Seungcheol, nhưng ít nhất, cậu đã có một cơ hội để bước vào thế giới của anh, và đó là điều quý giá nhất cậu có lúc này.

Trong khi đó, từ phía xa, Seungcheol đứng nhìn Jeonghan, người đang đi về phía mình với bước chân vững chãi hơn trước. Anh vẫn không thể hiểu hết được lý do tại sao Jeonghan lại quyết định tiếp cận mình. Nhưng điều đó không làm anh khó chịu. Thực tế, nó khiến anh cảm thấy một sự tò mò kỳ lạ.

Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cậu ta. Seungcheol nghĩ, nhưng không nói ra. Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, anh tự nhủ, vì có lẽ chính những gì đang diễn ra là một phần trong sự thay đổi mà anh chưa nhận ra.

Ngày hôm đó, dù chưa có gì lớn lao xảy ra, nhưng Jeonghan cảm thấy như mình đã bước được một bước dài. Cậu đã tiến gần hơn với Seungcheol, dù chẳng ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng ít nhất, hôm nay, cậu đã không còn sợ hãi, và đó chính là một khởi đầu mới.

------------
Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro