Chương 7: Kết cục kẻ trêu chọc omega
Ngày hôm sau đoàn phim quay phân đoạn giữa, gồm cảnh Baek Hwa diễn một màn trên sân khấu.
Cho nên Jeonghan rạng sáng 5 6 giờ liền đến phim trường, phải hoá trang gần 2 tiếng.
Sắp chuẩn bị xong xuôi, Goo Hoon bưng một ly nước đi vào phòng hóa trang.
"Tiểu Han cậu vẫn ổn chứ? Những người khác đều đang đợi cậu."
"Xong liền ngay đây." Jeonghan nhìn gương đáp.
"Woa, cậu vốn dĩ đã đẹp rồi, giờ hoá trang thế này thật xứng với danh khuynh quốc khuynh thành nha!" Thái độ Goo Hoon nhìn như là bạn tốt của cậu.
"......" Jeonghan cảm thấy không có chuyện gì mà ân cần như vậy, chắc có gian tà gì rồi, mà cậu cũng lười quan tâm đến hắn.
"Gương mặt cậu cũng quá ..."
Lời còn chưa dứt, Goo Hoon bỗng nhiên như bị thứ gì đó quấn lấy chân, lảo đảo một cái, ly nước trong tay vô cùng chuẩn hướng mặt Jeonghan hắt lên.
"A thật ngại quá, tôi chân trượt!"
"Má ơi!" nhân viên trang điểm hoảng hốt, "Này là huỷ hết toàn bộ công sức trang điểm!"
"......" Jeonghan thoáng nhìn mình ở trong gương, thảm không thể tin được. Thật là huỷ hoại hết khuôn mặt.
Goo Hoon đi ở trên mặt đất, phía trước không có bất cứ thứ gì, có thể xuất hiện vật cản khiến hắn vấp sao? Rõ ràng là hắn cố ý!
"Có chuyện gì?" Lúc này đạo diễn Jang nôn nóng mà đi vào, Seungcheol cũng đi theo phía sau, "Làm gì mà còn chưa xong?...... Mặt cậu bị làm sao vậy?!"
"......Hắn 'không cẩn thận' hất nước vào tôi." Jeonghan không nghĩ là sẽ giấu giếm ai, ngó Goo Hoon liếc mắt một cái.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!" Goo Hoon bày ra vẻ mặt vô tội.
"Hai người các cậu sao lại thế này?" Đạo diễn Jang giận dữ, "Hai cậu như vậy, phân cảnh hôm nay sao có thể quay được đây?!"
"Thực xin lỗi." Jeonghan hướng đạo diễn Jang xin lỗi.
"Cái này không có liên quan đến Yoon Jeonghan" Seungcheol vẫn luôn yên lặng đứng sau đạo diễn Jang, mới lên tiếng, "Goo Hoon, cậu làm gì vậy?"
"A? Anh Cheol, em đã nói là em không cẩn thận rồi mà! Vừa rồi thái độ của tiểu Han đối với em không tốt lắm, tâm trạng em có điều khuất mắc, không biết là đắc tội với cậu ta chỗ nào, mới nhất thời không chú ý......"
Jeonghan trong lòng cười lạnh một tiếng: Anh nói như tất cả đều là lỗi của tôi.
Seungcheol định nói thêm gì đó, Jeonghan đã lên miệng trước: "Đạo diễn Jang, tôi có ý tưởng này, có lẽ có thể đến bù một chút lỗi hoá trang"
Sau đó Jeonghan đem ý tưởng của mình nói ra.
Đạo diễn Jang sau khi nghe xong ánh mắt sáng lên: "Đúng là nên thử một lần nha!"
"Thật muốn sửa kịch bản sao??" Goo Hoon có chút không đồng ý, "Tiểu Han vừa mới vào nghề diễn viên, nên thành thành thật thật theo kịch bản mới là ổn thỏa nhất, sửa kịch bản không tốt lắm đâu?"
Seungcheol cười lạnh nói: "Vấn đề do cậu mà ra, có người nghĩ ra biện pháp giải quyết hậu quả giúp cậu, cậu nên đối với người ta cảm động đến rơi nước mắt mới đúng!"
"...... Nếu anh Cheol cũng đồng ý, vậy được rồi." Goo Hoon trong mắt xẹt qua một tia hận ý, nhưng liền che giấu đi.
Vì thế, hôm nay tạm thời diễn thêm một tuồng kịch.
"<Baek Hwa Ki> Cảnh thứ mười hai. Lần một! Action!"
Jeonghan đưa lưng về phía máy quay, ngồi trang điểm trước sân khấu.
Goo Hoon nổi giận đùng đùng mà đi vào. Nghe được tiếng bước chân, Jeonghan quay đầu.
Người xem còn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt Jeonghan, Goo Hoon tay đang cầm ly nước nhanh chóng hắt vào mặt cậu. "Ngươi là hồ ly tinh chen chân vào người khác! Tiện nhân! Không biết xấu hổ."
Jeonghan vốn là bị nước hắt qua một lần, lớp trang điểm càng lem hơn.
Nhưng cậu lại thản nhiên đem bộ "mặt mèo" này hướng về phía máy quay, thần sắc bình tĩnh nói với Goo Hoon: "Ngươi chính là Hwi Man đối tượng liên hôn mà Lee tư lệnh muốn?"
"Đúng vậy! Ta chính là vị hôn thê của Lee Gong Han - Hwi Man!" Goo Hoon kiêu ngạo nhấn mạnh mấy chữ "vị hôn thê".
Jeonghan lạnh lùng cười cười, "Thiếu soái trước nay chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này. Chuyện này ta không nói, ngươi huỷ hoá trang của ta, ngươi nói cho ta biết nên làm sao?"
"Nhìn ngươi lạy." Goo Hoon vẻ mặt khinh miệt.
"Nhìn ta? Ngươi có biết việc ngươi làm có nghĩa gì hay không?" Jeonghan chăm chú nhìn Goo Hoon, ánh mắt đột nhiên gian tà sắc bén lên, "Nghĩa là công sức nhân viên vất vả hóa trang cho ta hai tiếng đồng hồ đều bị ngươi lãng phí! Nghĩa là hiện tại ở dưới sảnh có nhiều người đang chờ, không thể đúng giờ mà nghe ta hát, thời gian của mọi người đều bị ngươi lãng phí! Bây giờ, ngươi nên lên sân khấu xin lỗi mọi người!"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai!" Goo Hoon tức giận mắng lên, "Ngươi muốn ta xin lỗi thì ta xin lỗi sao?"
"Ta đây muốn ngươi xin lỗi được không?" Bỗng nhiên có cái tiếng âm trầm lạnh băng truyền đến phía sau Goo Hoon.
Goo Hoon nhận ra chủ của giọng nói ấy, theo bản năng rùng mình, quay đầu lại, người trước mắt quả nhiên đó là oai hùng thiếu soái Gong Han.
"Han ca ca! Ngươi cũng bênh hắn!"
"Ta bênh hắn thì sao?" Seungcheol đột nhiên rút cây súng, chỉ lên trán Goo Hoon, "Hiện tại lập tức đi xin lỗi khán giả! Nhanh! Mau lên! Ta đếm ba tiếng! Ba...hai..."
"Ta đi ta đi!" Hwi Man biết thiếu soái khi nổi giận chính là người điên. Dù cha mình là người làm ăn giàu có, muốn tài trợ quân phí cho Lee tư lệnh. Nhưng hôn nhân này Lee Gong Han thật sự chưa từng xác nhận qua, bắn chết ta cũng không phải không dám làm!
"Được rồi, không nên hở một tí là rút súng." Jeonghan nhìn Seungcheol, duỗi tay lau những giọt nước trong suốt trước mặt, bộ dáng rất giống con nít vừa mới chơi đùa xong, lại thể hiện vài phần nhu nhược đáng thương mà ngày thường không có, làm Seungcheol trong lòng áy náy vừa rung động..
Lúc này, khán giả dưới sân khấu đã mất kiên nhẫn:
"Thời gian đến rồi, sao ông chủ Baek còn chưa ra?"
"Đúng vậy, ta rất bận!"
"Dám chậm trễ thời gian của ta! Trả tiền, trả tiền lại đây."
Trong sảnh một loạt tiếng mắng chửi chồng chéo vang lên, cuối cùng cũng có người đi ra sân khấu.
Không phải ông chủ Baek mà mọi người mong đợi, mà là Goo Hoon.
"Thực là xin lỗi..." Goo Hoon hướng một đám người phía dưới sân khấu đen nghìn nghịt cúi đầu 90 độ. "Ta vừa rồi vô ý huỷ lớp trang điểm của ông chủ Baek, nên hắn không thể biểu diễn cho các vị được. Thật ra ta cũng trong đoàn hát, nếu được ta sẽ xướng cho các vị hai câu?"
"Biến biến biến. Ngươi là ai? Ai muốn xem ngươi hát chứ!"
"Ngươi mau biến xuống cho ta."
"Cho người chết. Dám huỷ lớp trang điểm của ông chủ Baek."
Dưới sân khấu bắt đầu ném bình nước vào Goo Hoon.
Đây chính là đạo cụ, cho dù đại đa số diễn viên quần chúng đều dùng đạo cụ nhưng mà ít nhiều gì cũng có lực, nện trên mặt vẫn là rất đau.
"Các vị, xin đừng nóng."
Lúc này, Jeonghan một thân y phục trắng đi lên sân khấu. Cậu đã tẩy trang đi bớt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn không dính bụi trần.
"Thật là xin lỗi, hôm nay ta không thể diễn cho các vị... Nhưng ta biết thời gian các vị đều rất quý giá, cũng như ra giá cao mua vé tới ủng hộ ta đây, không bằng hôm nay ta cứ như vậy xướng cho các vị vài câu, không biết các vị có bằng lòng không?"
"Ngươi đừng nói nữa, mau mau hát." dưới sân khấu mọi người lập tức chuyển giận thành vui vẻ, "Như vậy cũng mới mẻ, có thể thử qua loại hình mới."
"Đúng vậy, không thể tưởng tượng được ông chủ Baek không trang điểm cũng đẹp như vậy!"
Dung mạo Jeonghan đích thực có thể đảm đương lời kịch này.
Thời điểm không đóng phim, cậu vốn dĩ cũng không trang điểm, Jeonghan như mỹ ngọc da thịt trắng trẻo cùng với ngũ quan tinh xảo không có một tì vết nào. Căn bản không cần dùng gì để che đậy.
Sau đó, Jeonghan liền ở sân khấu kịch xướng lên.
Tuy nói là giọng hát sẽ được diễn viên hí kịch chuyên nghiệp thu âm lại, nhưng Jeonghan vì để diễn tốt nhân vật này đã đi học qua một lớp. Mỗi hành động mỗi nụ cười đều mang tư thế của diễn viên chuyên nghiệp.
"OK!" Theo đạo diễn Jang hô to một tiếng, cảnh quay thêm này kết thúc thuận lợi.
Những phân đoạn kế tiếp có thể quay như kịch bản ban đầu.
Mặt Goo Hoon vẫn còn đau, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Choi Seungcheol yên lặng chăm chú nhìn Jeonghan, trên mặt âm thầm hiện lên một nụ cười thưởng thức — Tiểu tử này, so với tưởng tượng của mình cũng lợi hại.
Lần này người mới thêm diễn đã kéo người xem đối với nhân vật Hwi Man càng thêm chán ghét. Lại thiết lập nhân vật Baek Hwa ngày càng rõ ràng, còn giải quyết êm xuôi tình hình không thể quay phim trong hôm nay.
Jeonghan ánh mắt lơ đãng nhìn qua, Choi Seungcheol lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh tanh...
Jeonghan cảm thấy không thú vị, đi ra chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro