Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Được ảnh đế chỉ giáo



Tuy là đồ uống, mà hai lần uống nhiều nước như vậy cũng rất khó chịu.

Nhưng Jeonghan vẫn là mặt không đổi sắc, đem uống một hơi cạn sạch ly, sau đó hết sức vũ mị mà nhìn Choi Seungcheol, cười.

"Cut!" Đạo diễn Jang lại vẫn là không lưu tình chút nào. "Làm ơn, nụ cười này của cậu có thể quyến rũ Lee Gong Han sao? Thiếu soái Lee gặp qua ít nhiều mỹ nhân, giống như cậu đây sao có thể để vào mắt?"

"...Thực xin lỗi. Tôi làm lại một lần nữa."

Tâm tình Jeonghan có chút uể oải. Thực ra cảnh này cậu đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, cuối cùng tìm được dáng vẻ làm mình vừa lòng, chỉ là không nghĩ đến lại không được trong mắt người khác.

"A thật là chán!" Lúc này Goo Hoon oán giận, "Mọi người vẫn luôn giúp cậu quay? Là thời gian của chúng tôi không đáng tiền sao? Đúng là diễn viên không xuất thân chính quy thì diễn không được. Hừ."

"Thực xin lỗi thực xin lỗi." Jeonghan chỉ có thể cúi đầu mà xin lỗi.

Cậu từ nhỏ đến lớn ở trường học đều được người khác khen ngợi, nổi bật hơn người, không thể tưởng tượng được hiện giờ tới đoàn phim lại thành học sinh dở.

Cậu cũng không nhịn được bắt đầu ghét bỏ bản thân mình — Mới ngày đầu quay thôi phải diễn lại tới lui nhiều lần như vậy, về sau thì làm sao bây giờ? Mình thật sự có thể đảm nhiệm nhân vật này sao?

"Thật ra cũng không tệ như vậy." Seungcheol bỗng nhiên nói một câu, "Chỉ là đạo diễn Jang từ trước đến nay yêu cầu tương đối cao."

"... Tôi hả?" Đạo diễn Jang một tiếng kinh hô. "Choi ảnh đế, yêu cầu của tôi có cao sao? Những người trước kia cùng cậu diễn không đạt nên cậu yêu cầu đổi diễn viên, chính là cậu chủ động."

"Cái kia......" Seungcheol nói làm Jeonghan vừa rồi cảm thấy lạnh trong lòng giờ có một chút ấm áp, cậu nhìn Seungcheol nói, "Anh cảm thấy, tôi diễn như vậy là không tệ sao?"

"Cậu diễn đoạn này không được." Seungcheol lại lắc lắc đầu, "Tôi diễn một lần, cậu nhìn xem, tìm cảm giác."

"Ý anh là anh muốn diễn thử vai Baek Hwa sao??" Jeonghan kinh ngạc nhìn chăm chú vào Seungcheol.

"Ừm."

Seungcheol nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cầm lấy ly rượu vang đỏ mới được châm lại, nói đến là đến.

Đem ly rượu uống cạn, sau đó hắn hướng tới Jeonghan cười cười, ngón tay như lơ đãng mà nhẹ nhàng chạm bọt nước dính trên ly pha lê.
Hắn cười gợi cảm vô cùng, Jeonghan nhìn thấy một màn này cảm giác bị trêu chọc đến thân thể có chút tê dại.

Đơn giản một màn diễn, Jeonghan bội phục Seungcheol sát đất — Hắn là alpha, có thể nói biến là biến thành một omega xinh đẹp làm rung động lòng người! Không hổ danh là đại ảnh đế, nhận giải thưởng nhận đến mỏi tay!

Đồng thời Jeonghan lại bị kích thích mãnh liệt muốn phân thắng bại.

Cậu từ khi phân hoá thành Omega, liền giữ tín niệm "Ai nói Omega không bằng Alpha".  Ở trường, năm nào cậu cũng chiếm giữ vị trí hạng nhất, khi thi đại học là Trạng nguyên thành phố S, làm vô số alpha vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Cho nên, một alpha như hắn có thể diễn ra cảm giác này, cậu nhất định phải làm được!

"Đạo diễn Jang, tôi biết nên diễn thế nào rồi! Xin cho phép tôi thử lại một lần nữa!"

"Được, làm một lần cuối cùng." đạo diễn Jang đồng ý, "Còn không được nữa thì tôi sẽ suy xét thay đổi người. <Beak Hwa Ki> , Cảnh 1, Kính rượu lần ba! Action!"

Jeonghan chịu đựng, bỏ qua cảm giác trong bụng no căng, lại uống một ly "rượu vang đỏ". Cậu cảm giác nước đều sắp trào lên cổ họng, nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ là hướng tới Seungcheol mà cười nụ cười phong tình đầy bí ẩn mê hoặc, sau đó như là lơ đãng mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lau bọt nước dính đôi môi đỏ đầy ướt át kiều diễm của mình.

Cái động tác rất giống như đang muốn nói: Mau tới làm tôi đi

"Không thể tưởng tượng được ta có thể thấy dáng vẻ nụ cười đáng giá của ông chủ Baek, uống rượu thế này thật là tuyệt vời." Seungcheol cũng nhẹ nhẹ cười, giơ chén rượu lên, "Ta đây cũng uống."

Jeonghan mỉm cười chăm chú nhìn Seungcheol đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, trong mắt phong tình trước sau như một.

"OK!" Đạo diễn Jang có chút hưng phấn mà hô một tiếng, "Lần này làm tốt lắm!"

Khóe miệng Seungcheol âm thầm nhếch lên một tia cười nhạt. Còn cần phải học tập nhiều thứ đây.

Goo Hoon nhìn đến khuôn mặt lướt qua ý cười của Seungcheol, âm thầm cắn chặt răng.

Jeonghan thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người xụi lơ, thật muốn lập tức ngã xuống mặt đất ngủ một giấc.

Tất nhiên cậu không thể làm như vậy, bởi vì hôm nay còn rất nhiều cảnh cần quay.
Các cảnh quay tiếp theo đều diễn ra thuận lợi.

Kết thúc một ngày quay chụp, đã là lúc bầu trời đầy sao.

Trên đường về khách sạn, Jeonghan nhận được một cuộc điện thoại.

Khi nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình là "Jisoo", Jeonghan đang sức cùng tận liệt lập tức tràn ngập năng lượng. Vội vàng bắt máy, có chút hưng phấn mà hỏi: "Có tin tức gì sao?"

"Ay yo, cậu có biết không, cái tên Seung An kia thật là độc lai độc vãng nha. Tớ đi hỏi cả thôn, hỏi rất nhiều người mới biết được vài thông tin. Trước kia là cậu ấy đi cùng mẹ đến đây sống, như chúng ta biết tên cậu ấy là Cho Seung An, mẹ của cậu ấy cũng là họ Cho nên chắc là cậu ta theo họ mẹ."

"Cho nên Seung An không phải cô nhi......" Jeonghan nghĩ nghĩ. "Còn ba cậu ấy thì sao? Cậu ấy nói với tớ là ba cậu ấy cũng là CEO."

"Không nghe thì thôi, nghe là biết nói khoác rồi." Jisoo cười một tiếng. "Mẹ cậu ấy tự bảo mình là quả phụ, ở đâu ra người ba là CEO? Nhưng mà có điều chúng ta không biết, tính cách gia đình 2 người này thật kì lạ. Mẹ cậu ta ít tiếp xúc nói chuyện với mọi người, thậm chí rất ít khi ra khỏi nhà."

Jeonghan càng cảm thấy khả năng 2 mẹ con nhà này có bí mật gì đó không muốn người khác biết.

"2 người dọn đi khi nào?"

"Seung An 17 tuổi thì mẹ cậu ấy qua đời, có người xưng là bà con xa của cậu ấy đến đón. Seung An liền dọn lên thành phố để học. Từ lúc rời đi thì không có trở về nữa."

"Cậu ấy học ở đâu? Ở thành phố nào?" Jeonghan hỏi.

Jisoo cười khổ: "Không ai biết hết, cậu ta chưa từng nói qua với ai về việc này."

"Nhưng mà, người bà con đưa cậu ấy đi trông như thế nào?"
"Cũng không ai biết, chỉ nhớ là họ mang kính râm."
"... Được rồi, cảm ơn cậu. Lần sau tớ nhất định mời cậu một bữa."

Jeonghan cảm giác thông tin đã bị cắt đứt. Thông tin nhận được gần như là không có thông tin.

Sau khi cúp máy, Jeonghan mở trình duyệt di động ra, nhập "Cho Seung An".

Tên thực sự phổ biến, tất cả kết quả không có cái nào như cái cậu muốn tìm. Hơn nữa cũng không có bất kì cái nào nhìn liên quan với vị thiếu niên từng sống ở thôn kia.

Jeonghan ngây một lát, nhìn chằm chằm di động, ma xui quỷ khiến mà lại ở khung tìm kiếm gõ "Choi Seungcheol".

Thông tin về Choi Seungcheol rất nhiều, kỹ càng và tỉ mỉ. Tổ rông mười tám đời của minh tinh, paparazzi đều có thể đào lại. Hay thật.

[Lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ tên là Cho Ah, đã qua đời]

Nhìn đến câu này, Jeonghan cực kỳ bất ngờ — Gia đình đơn thân! Mẹ họ Cho! Này không phải đều trùng khớp hay sao?

Jeonghan lại cẩn thận tra tìm một phen, phát hiện không có thông tin gì về ba của Seungcheol cả. Không có nói là qua đời, hay là cha mẹ ly hôn. Cậu cảm thấy rất thần kỳ. Chẳng lẽ, Seungcheol thật sự chính là Seung An sao? Phải tìm cơ hội để đi hỏi thăm một chút.

—————

Không liên quan nhưng mà đọc tới đoạn nụ cười của JH, đầu tui nhảy số nụ cười này 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro