Chương 3: Ảnh đế lại là hắn
Buổi tối trước ngày quay đầu tiên, Jeonghan không ngủ được thức trắng đêm, bèn dậy thật sớm. 8h30 sáng 6/6, liền chạy tới phim trường Đông giao.
"Đã tới?" Đạo diễn họ Jang lạnh lùng nhìn cậu "Trong tổ làm phim này ngoại trừ cậu, tất cả đều là những diễn viên có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa cậu còn không phải tốt nghiệp trường chính quy. Hi vọng cậu nghiêm túc nỗ lực diễn, thử xem cậu có thể vào vai này được hay không, không thích hợp thì chúng tôi sẽ đổi người."
"... Vâng, đạo diễn Jang."
Jeonghan bị cái ánh mắt ghét bỏ làm trong lòng có chút không thoải mái — Không phải chính ông cho tôi thông qua sao? Giờ lại tỏ thái độ như tôi đi cửa sau vậy!
Cậu từ nhỏ đến lớn đều là học sinh gương mẫu đạt thành tích xuất sắc, là con nhà người ta. Hơn nữa bề ngoài ưa nhìn cùng hoàn cảnh gia đình tốt, ở trong đám đông như một viên minh châu lộng lẫy. Từ khi nào lại bị người khác ghét bỏ như thế?
Nhưng cậu cũng biết, từ khi bỏ lại thân phận Yoon thiếu gia, cậu ở giới giải trí này đơn thuần là người mới thì chỉ có thể khiêm tốn một chút.
"Ảnh đế Choi tới!" Đại diễn Jang vừa rồi còn mang ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu bỗng nhiên trở nên ân cần, nhìn phía sau Jeonghan.
Jeonghan quay đầu nhìn lại, sau đó trong một nháy mắt như bị sét đánh trúng giữa trời quang.
Mọi người từ động nhường đường, người kia chậm rãi đi tới. Chính là alpha buổi tối hôm đó đã đánh dấu cậu!
"Yoon Jeonghan phải không?" Choi Seungcheol giờ phút này như băng vạn năm, hắn như không quen biết mà đánh giá Jeonghan, "Diễn cho tốt. Đừng có kéo chân tôi."
"......" Jeonghan đau lòng một chút, có thể do phản ứng sinh lý, cậu vừa bị người này đánh dấu nên sinh ra cảm xúc khó chịu. Buổi sáng hôm đó cậu không thể nói hắn nhiệt tình cỡ nào, nhưng chắc chắn là không lạnh băng xa cách như hôm nay. Nhưng mà, ở trước mặt nhiều người như vậy, ảnh đế Choi sẽ không để mọi người biết lịch sử đen tối uống say rồi loạn tính của hắn đâu nhỉ?
"Vâng. Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt nhân vật này." Jeonghan ngữ khí tận lực bình tĩnh mà trả lời.
"Ay yo thực xin lỗi! Có phải tôi đã đến muộn rồi không?" Chợt có một âm thanh dường như nhỏ nhưng lại muốn cho mọi người đều biết.
Jeonghan hướng mắt nơi phát ra tiếng, nhìn qua thấy người đến có vẻ trạc tuổi tác với mình, mặc sơmi sọc màu xanh lục, tóc hơi cuốn, nhan sắc đẹp đẽ cuốn hút.
"Cheol anh đã tới rồi?" Người đàn ông mặc áo xanh lục có lúm đồng tiền như hoa hướng Choi Seungcheol mà lên tiếng, xưng hô thân mật vô cùng. "Ngại quá, làm anh đợi lâu, nghĩ đến đã lâu không gặp anh, nên em trang điểm đẹp chút, không cẩn thận lỡ thời gian nên đến muộn."
"Ừ." Choi Seungcheol lạnh như băng đáp một chữ.
"Xin chào." Jeonghan xem tất cả mọi người đều là tiền bối, thái độ khiêm tốn, chủ động tiến lên chào hỏi, "Tôi là Yoon Jeonghan......"
"Tôi biết rồi, cậu không phải là diễn viên chính 1 sao?" Người áo xanh lục chen vào lời Jeonghan, thái độ với cậu so với ảnh đế Choi lãnh đạm rất nhiều, cảm giác như lấy Jeonghan để phát tiết cái cảm xúc không tốt của hắn, "Goo Hoon. Nhân vật là Hwi Man."
Thế là Jeonghan biết được, người đàn ông trước mặt là tình địch của mình trong phim.
<Baek Hwa Ki> là một bộ điện ảnh thời dân quốc, nội dung đơn giản chính là một câu chuyện tình đẹp cảm động, động chạm đến trái tim người xem.
Trong phim, Alpha là đại quân phiệt Lee Gong Han, mang binh đánh giặc, khí phách mười phần, là thiếu soái tuổi trẻ văn võ song toàn đầy hứa hẹn. Còn Omega là con hát Baek Hwa, trên sân khấu kịch diễn xuất động lòng người, tính cách nhã nhặn như hiện thân người nữ, nhưng trên thực tế tính cách lại có sự khác biệt, cứng cỏi hơn so với nam nhân bình thường.
Hai người thân phận cách xa, trải qua phản đối của cha - tự lệnh Lee, Lee Gong Han bị ép kết đôi cùng Hwi Man để củng cố quan hệ hữu nghị, nhiều lần trải qua khó khăn 2 người mới đến được với nhau. Nhưng lúc này, nước Nhật khởi xướng cuộc xâm lược lớn, Lee Gong Han không thể không dẫn dắt quân đội ra trận, dấn thân bảo vệ quốc gia.
Cuối cùng Lee Gong Han chết trên sa trường. Quan quân nước Nhật bèn kêu Baek Hwa hát tuồng cho bọn họ nghe, với lòng kiêu ngạo Baek Hwa uống thuốc độc bỏ mình.
Sau kháng chiến thắng lợi, phụ thân Lee Gong Han ngày càng già đi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đem nhi tử cùng Baek Hwa trước lão không tán thành, mai táng một chỗ, vĩnh viễn ở cùng nhau.
Mà hôm nay muốn diễn chính là cảnh Lee Gong Han cùng Baek Hwa lần đầu gặp gỡ.
Lee Gong Han nghe Baek Hwa xướng một vở diễn, rất là vừa lòng, hắn cho số tiền thưởng lớn. Baek Hwa vì khách hàng lớn này, tự mình lại kính rượu. Lúc này, Baek Hwa chỉ xem Lee Gong Han là tên ngốc nghếch, là cây hái tiền. Cậu một lòng muốn tích góp đủ tiền chuộc thân cho mình, thành lập gánh hát cho riêng mình. Cho nên ở trước mặt Lee Gong Han hết sức ca vũ, hy vọng có thể làm hắn vui vẻ trở thành khách lâu năm.
Các diễn viên cùng nhân viên công tác đều chuẩn bị vào chỗ, đạo diễn Jang hô một tiếng: <Baek Hwa Ki> Cảnh 1, Kính rượu lần một! Action!"
Choi Seungcheol đang ngồi ở bên cạnh bàn cùng một ít bằng hữu dự tiệc tối, phía sân khấu kịch, một thân bạch y thanh lệ, dáng người thướt tha bưng ly rượu vang đỏ đi tới.
"Nào, ta kính thiếu soái một ly." Jeonghan đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó cười mỉm với Choi Seungcheol.
"Cut!" Đạo diễn Jang hô một cái, sau đó nghiêm túc mà nhìn về phía Jeonghan.
"Cậu có nhớ trên kịch bản viết như thế nào không? Baek Hwa cười thể hiện phong tình với thiếu soái. Cậu vừa rồi là nụ cười mang tình ý sao? Có thể mê hoặc người khác sao?"
"...Thực xin lỗi." Thật ra bản thân Jeonghan cũng cảm thấy khó diễn, bởi vì với cảnh này thì cần phải thể hiện loại tình làm Lee Gong Han kinh diễm, một ánh mắt nhưng lại khiến hắn say năm ngàn loại cảm giác khác nhau, Baek Hwa lúc này chính là vẻ ngoài gợi cảm quyến rũ.
Jeonghan về vấn đề tình cảm thường ngày lại cao ngạo, tất cả đều đi theo đuổi cậu thôi. Có lúc nào cậu chủ động trêu chọc theo đuổi người ta đâu?
"Chúng ta làm lại, tôi nhất định sẽ cố gắng." - Jeonghan nói
"Đến đây đi." Đạo diễn Jang gật gật đầu. Tổ đạo cụ lại mang lên một ly rượu vang đỏ.
"Khoan đã." Choi Seungcheol bỗng nhiên lên tiếng, "Dùng đồ uống khác thế."
Đoàn phim có một loại đồ uống chuyên dụng màu đỏ, thoạt nhìn với rượu vang đỏ không có khác biệt lắm, vừa rồi chỉ là vì để thêm cảm giác chân thật, cho nên mới dùng rượu thật.
"A, tôi không có sao." Jeonghan nghĩ đến hiệu quả của cảnh và chất lượng cuối cùng của phim, vì thế nói, "Tửu lượng tôi vẫn tốt, uống một ly hai ly sẽ không say."
"Thật không?" Choi Seungcheol cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt "Nói mà không biết xấu hổ" đánh giá Jeonghan, "Nếu cậu uống nhiều, tinh thần không tốt, sẽ làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim. Không cần phải thể hiện."
"... Tôi đã biết." Tuy rằng đối phương nói không khách khí, nhưng Jeonghan cảm thấy hắn nói có lý, không cách nào phản bác. Vì thế rượu vang đỏ bị đổi thành đồ uống chuyên dụng.
"<Baek Hwa Ki> Cảnh 1, Kính rượu lần thứ hai! Action!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro