Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Ngàn dặm tìm phu

Jeonghan nói là làm liền, sau khi hạ quyết tâm liền lập tức bước lên đường chuẩn bị ngàn dặm tìm phu.

Tới thành phố H, cậu lập tức chạy tới phim trường mà Seungcheol đang đóng phim.

"Xin chào, xin hỏi cậu là?" Nhân viên bảo về phim trường ngăn cậu hỏi.

"Xin chào, tôi là Jeonghan, là bạn của Seungcheol, tới thăm hắn."

"Vậy để tôi yêu cầu cậu ta xác nhận một chút."

Phim trường không cho phép người lạ tùy tiện ra vào, đặc biệt là muốn phòng ngừa fans vào quấy rầy diễn viên, cho nên nếu có người muốn tới thăm, đều yêu cầu diễn viên xác nhận có phải là người quen hay không.

"Chờ chút." Nhân viên bảo vệ chuẩn bị móc điện thoại gọi cho Seungcheol, Jeonghan ngăn lại, "Tôi, Jeonghan, anh đi search một chút tên này, trên đó có ảnh với rất nhiều thông tin của tôi. Tôi trước đó đã cùng Seungcheol hợp tác, quan hệ cá nhận cũng rất tốt, anh ở trên mạng đều có thể nhìn thấy, không cần cùng hắn xác nhận?"

Jeonghan không muốn quấy rầy đến Seungcheol đóng phim. Hơn nữa cậu cảm thấy nếu Seungcheol phát hiện cậu xuất hiện, khả năng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái đóng phim. Còn không bằng trước yên lặng chờ đợi, chờ hắn kết thúc buổi quay hôm nay sẽ cho hắn một kinh hỉ.

"Được được......" Nhân viên bảo vệ tra xét một chút, thấy trên mạng thực sự có rất nhiều thông tin về Jeonghan, xem ra người trước mắt cam đoan không giả. "Ngại quá, vậy cậu vào đi Yoon tiên sinh."

"Cảm ơn."

Jeonghan cuối cùng cũng thành công tiến vào phim trường.

Lúc này, Seungcheol đang quay một cảnh về hồi ức thơ ấu.

Trong phim, Seungcheol đóng vai nhân vật từ nhỏ bị ba bạo lực gia đình.

Trong quá khứ, Seungcheol quỳ trên mặt đất, người đóng vai ba hắn tay cầm một cây roi ngựa, hung hăng quất đánh lên người hắn.

Jeonghan rất rõ ràng, tuy nói roi ngựa là đạo cụ, sẽ không thật sự trầy da đổ máu, nhưng dù gì vẫn sẽ có chút đau.

Mà so với đau đớn, giờ phút này trên mặt Seungcheol ngoài phẫn nộ, thương tâm, lại chất chứa sự tuyệt vọng vô cùng. Một loại nhằm vào toàn bộ thế giới thâm nhập cốt tủy tuyệt vọng.

Loại cảm giác lạnh băng tuyệt vọng này, Jeonghan chưa từng nhìn thấy qua, cũng không khỏi một trận kinh hồn bạt vía.

Seungcheol không rên một tiếng mà chấp nhận ba mình quất mãnh liệt, cuối cùng ba hắn đem roi ném xuống, hắn vẫn quỳ đó không nói một lời, qua thật lâu sau, mặt không cảm xúc mà đứng lên.

Ánh mắt hán bình tĩnh như nước lặng, nhưng lại tựa như vũ khí có lực sát thương nhất, không có đao kiếm bén nhọn, nhưng lại ẩn chứa bom nguyên tử với lực phá hủy lớn.

Mà đáng sợ nhất việc, người bệnh trầm cảm thường đem tất cả lực phá hủy sinh linh đồ thán này đều hướng vào bản thân mình.

"OK!" Đạo diễn, "Rất tốt! Toàn thể nghỉ ngơi năm phút, sau đó quay tiếp."

Seungcheol đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, trên mặt như cũ không có biểu tình gì, tựa như cũ đắm chìm ở thế giới trong phim.

"Seungcheol......" Lúc này Jeonghan mới đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng ra tiếng.

"Jeonghan?!" Seungcheol lúc này biểu cảm trên gương mặt mới thay đổi, xẹt qua một tia ngạc nhiên, "Sao cậu lại tới đây!"

"Ngày hôm qua anh cho tôi một kinh hỉ," Jeonghan nhìn hắn cười cười, "Hôm nay đến lượt tôi cho anh kinh hỉ."

"Cậu điên rồi!" Seungcheol vẻ mặt lo lắng, "Kỳ động dục của cậu không phải vẫn còn sao? Sao lại chạy loạn đến đây?

"Ha ha không có việc gì, anh xem tôi này, trên đường đến đây không xảy ra chuyện gì, vẫn tốt đây sao?"

Hai người bọn họ nói chuyện, làm nhân viên ở hiện trường đều không khỏi khe khẽ bàn luận, cảm giác cp tràn ngập trước mặt......

"Công việc của tôi hôm nay khoảng một hai tiếng nữa mới kết thúc. Chút nữa dẫn cậu ăn cơm chiều."

"Được." Jeonghan ngọt ngào mà cười gật gật đầu.

Lúc sau, Seungcheol liền tiếp tục tiến hành quay phim.

Tổng thể hôm nay quay phim thực thuận lợi, cho nên bọn họ đúng giờ kết thúc việc.

Seungcheol dẫn Jeonghan đi vào nhà ăn ghế lô gần đây.

"Hiện tại tôi đã biết cái gì gọi là một ngày không gặp như cách tam thu rồi." Chờ đồ ăn đem lên, Jeonghan ngồi ở cùng phía Seungcheol, nhão dính dính mà dựa đầu vào vai hắn, "Anh hôm qua mới đi, tôi liền cảm thấy rất nhớ anh."

"...... Hm, kỳ động dục chính là như vậy đó."

Jeonghan bĩu môi, không nói chuyện.

"Seungcheol, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng cho tôi biết không?"

Tuy không khí hiện tại tất cả đều là phấn hồng phao phao, nhưng Jeonghan không có quên mục đích mà cậu tới.

"Hôm nay diễn cảnh này, tôi cảm giác anh diễn siêu cấp nhập tâm...... Cho nên...... Có phải nó làm cho anh nhớ đến chuyện cũ gì đó phải không?"

Đánh chết Jeonghan cũng không tin vai diễn này với Seungcheol hoàn toàn không quan hệ, lại có thể làm Seungcheol diễn đến nỗi hậm hực.

"Không có." Seungcheol lãnh đạm mà trả lời. Cảm thấy là hắn cũng không muốn nói đến chủ đề này.

Jeonghan vì nghĩ cho tâm lý khỏe mạnh của hắn, chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Ba của anh có phải cũng bạo lực như vậy? Lần trước nghe anh nói chuyện về em trai, cũng nói sơ qua việc này."

Chính là, ba Seungcheol không có cùng hắn từ nhỏ sinh hoạt gần nhau, chẳng lẽ còn có thể đối hắn gia bạo sao? "Ông ta không bạo lực với tôi." Seungcheol nhàn nhạt nói. Này không giống như đang nói dối.

"Vậy thì vì cái gì mà anh lại diễn nhập tâm như vậy?"

"Diễn viên chuyên nghiệp là phải nhập tâm khi diễn như vậy. Nói thật đề tài bộ điện ảnh này chắc sẽ không đắt khách, nhưng tôi thực thích kịch bản này. Cho nên mới nhận."

"......" Nghe Seungcheol nói có sách mách có chứng, Jeonghan cũng không thể phản bác.

"Hai vị tiên sinh mời dùng." Lúc này người phục vụ đem đồ ăn lên.

Jeonghan vội vàng rời đầu ra khỏi vai Seungcheol, ngồi thẳng người lên.

"Ăn cơm đi." Seungcheol cầm lấy chén đũa.

"Ừm."

Hai người cơm nước xong, lại ngồi nói chuyện một hồi.

Nhưng những cái đó đều là nói chuyện phiếm, đối với đề tài vừa rồi, Jeonghan thật sự không biết nên đề cập lại như thế nào.

Hôm nay Seungcheol lúc đóng phim trạng thái tương đối dọa người, nhưng giờ nhìn lại vẫn còn tốt, Jeonghan cân nhắc chắc hắn là không có vấn đề gì đi.

Vì thế đêm đó hơn 10 giờ, Jeonghan liền trên đường trở về M thị, Seungcheol tiễn cậu ra sân bay.

Sáng sớm hôm sau, Jeonghan lần nữa tập trung vào công việc bận rộn.

Tuy rằng rất muốn cùng Seungcheol mỗi ngày dính ở bên nhau, nhưng cậu đều nhận một câu — Mỗi người cố gắng nỗ lực trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân, mới chính là hình dáng đẹp nhất trong tình yêu.

Nhưng mà vào một buổi chiều của mấy ngày sau, cậu nhận được một cuộc điện thoại.

"Xin chào, tôi là trợ lý tiểu Kim của Choi Seungcheol...... Lúc trước cậu ấy nói là cậu ấy không có người nhà, cho nên hiện tại tình huống này, tôi cảm thấy cần thiết nói với cậu một tiếng......"

"Làm sao vậy??" Jeonghan đáy lòng dâng lên một dự cảm bất an.

"Seungcheol vừa rồi ở phim trường xảy ra sự cố, hiện tại được đưa đến bệnh viện thành phố H, đang còn hôn mê......"

"Cái gì?!" Jeonghan tâm càng là tức khắc nhắc tới cổ họng, "Hắn xảy ra sự cố gì?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro