Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Khuynh hướng tổn thương bản thân




Sau khi hoàn thành lần đánh dấu tạm thời, thời gian tiếp theo Jeonghan cơ bản như lúc bình thường không có gì khác biệt. Cho nên là dưới sự trợ giúp của Seungcheol mà cậu nhẹ nhàng vượt qua ngày động dục của mình..

Tới ngày thứ ba, trong thời gian cơm trưa, Jeonghan nhận được một số điện thoại lạ gọi tới.

"Alo?" Jeonghan tay phải bưng cơm hộp, tay trái cầm điện thoại nhận máy.

"Xin chào, là Jeonghan tiên sinh sao? Tôi là bạn của Seungcheol, có tiện cùng anh nói chuyện một chút không?" Trong điện thoại là một thanh âm nam tính dễ nghe.

"A tôi đang ăn cơm, cũng không có việc gì, cậu nói trước đi." Sự tình liên quan Seungcheol, Jeonghan không dám chậm trễ. Cậu cảm thấy đối phương gọi điện thoại cho mình như vậy, chắc là có chuyện gì rất quan trọng.

"Vậy cũng không thể nghe như vậy, mười phút sau tôi gọi lại được chứ?"

"Có thể, lúc đó tôi có thời gian."

"Như vậy đi, tôi cúp máy trước."

Đối phương cắt đứt điện thoại, Jeonghan vội vàng ăn, năm phút liền giải quyết xong hộp cơm.

Chất lượng cơm hộp vốn là giống nhau, hơn nữa cậu có tâm sự, đã căn bản nếm không ra mùi vị thức ăn như thế nào rồi.

Ném xuống hộp cơm Jeonghan chủ động gọi điện thoại cho đối phương, "Xin chào, tôi hiện tại đã ăn xong rồi, cậu có thể nói."

"Được... Trước tiên tự giới thiệu một chút, xác thực mà nói, tôi là bạn của Seungcheol kiêm bác sĩ tâm lý, tôi họ Lee."

"...... Cái gì?" Jeonghan không khỏi sửng sốt, "Cậu nói là, Seungcheol từng trị liệu tâm lý?"

"Đúng vậy." Bác sĩ Lee trực tiếp nói, "Hắn từng bị bệnh trầm cảm, có thời gian dài trị liệu với tôi."

"Hắn thực sự bệnh trầm cảm?!" Jeonghan càng là hoảng sợ.

"Ừa. Nhưng bệnh trạng hiện tại không tính là nghiêm trọng, cơ bản có thể duy trì công việc sinh hoạt bình thường, hơn nữa người bình thường đều không nhìn ra. Hắn vốn tính tình cao lãnh không thích cùng người khác nói chuyện, cho nên không ai biết hắn bệnh."

"......" Jeonghan không khỏi cười khổ. Kỳ thật cậu cũng hiểu một chút tâm lý học, cậu biết hậm hực căn nguyên là tự mình chán ghét không thích bản thân mình, nhưng cao ngạo như Seungcheol, thật sự là nhìn không ra hắn là sẽ tự mình chán ghét mình.

"Nhưng mà," Bác sĩ Lee bổ sung một câu, "Hắn đã từng có xu hướng tự hại chính mình."

"Tự hại mình?!" Jeonghan nghe vậy bỗng nhiên cả kinh.

"Cũng may đã rất nhiều năm không có. Lúc ấy hắn đều đặn mấy năm trị liệu, đến nơi khác đóng phim cũng cố gắng duy trì một lần một giờ cố vấn qua video, dưới sự nỗ lực của chúng tôi, bệnh trầm cảm của hắn vốn dĩ đã khỏi hẳn.

"Nhưng mà gần đây hắn cảm thấy có khuynh hướng tái phát, cho nên lại tìm tôi để cố vấn."

"Gần đây đã xảy ra chuyện gì sao??" Jeonghan tâm nhắc tới cổ họng, "Cậu gọi điện thoại cho tôi chẳng lẽ là bởi vì, chuyện liên quan tới tôi? Có phải hay không? Tôi không cẩn thận làm sai cái gì à?"

"A, không phải." Bác sĩ Lee cười khẽ một tiếng, "Anh đừng khẩn trương, chuyện không liên quan đến anh. Cá nhân tôi cho rằng nguyên nhân hắn tái phát là do đang quay một bộ phim, vai chính là nhân vật bị bệnh trầm cảm, nhập diễn quá sâu."

"A đúng rồi!"

Jeonghan đột nhiên nghĩ tới, Seungcheol đã từng nói qua với cậu, hắn đang quay một bộ phim điện ảnh, nội dung là về một người bệnh trầm cảm cùng một người già bệnh ngốc.

Nhưng nội dung cụ thể Jeonghan cũng không biết. Cậu luôn thích cùng Seungcheol thảo luận tình tiết phim truyền hình mà cậu đang quay, mà không đề cập đến cụ thể tình tiết phim điện ảnh của Seungcheol.

"Kỳ thật theo lý thuyết, bác sĩ tâm lý cùng người bệnh là không thể thành lập quan hệ bạn bè, nhưng tôi cảm thấy người này rất có nhân cách mị lực, cho nên năm đó sau khi kết thúc trị liệu, liền nhịn không được muốn kết bạn với hắn.

"Hai ngày trước, hắn quay lại tìm tôi làm cố vấn, tôi mới phát hiện, hiện tại bệnh trầm cảm của hắn thật là tái phát......"

"Vậy làm sao bây giờ?!" Jeonghan nhịn không được vội vàng chặn lời bác sĩ Lee.

"A, anh đừng vội." Bác sĩ Lee lại nhẹ nhàng cười, trấn an nói, "Bệnh trầm cảm cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Đúng là người từng có khuynh hướng hậm hực trong lòng sau khi chữa khỏi có thể dễ dàng tái phát, nhưng khi nó tới một lần chúng ta liền đối phó một lần, không có quan hệ."

"Tốt......" Jeonghan thoáng nhẹ nhàng thở ra, "Vậy cậu có tính toán phương pháp trị liệu gì?"

"Ai, đây là nguyên nhân tôi gọi điện thoại cho anh." Bác sĩ Lee thở dài, "Tôi định đề nghị hắn đều đặn cố vấn trị liệu với tôi một thời gian, nhưng hắn cự tuyệt, nói là chúng tôi hiện tại đã là bạn bè, hắn không có tiện làm những chuyện như vậy nữa, nhưng hắn lại không tín nhiệm bác sĩ tâm lý khác... Tôi cảm thấy, lần này hắn cự tuyệt trị liệu, nguyên nhân là, hắn không nghĩ mình đang bị bệnh."

"Ai cũng không nghĩ mình là người bệnh a! Nhưng mà có bệnh là việc chúng ta không thể kiểm soát được không phải sao? Hắn không nên sợ thầy giấu bệnh."

"Yoon tiên sinh anh nói đúng. Tôi còn có một suy đoán khác..." Bác sĩ Lee dừng một chút, "Hắn sở dĩ không muốn thừa nhận hắn là người bệnh, là bởi vì lại lần nữa gặp được anh."

"......!" Jeonghan trong lòng cả kinh, "Cái kia...... Có phải Seungcheol đã nói nhiều chuyện của chúng tôi cho cậu nghe?"

"Đúng vậy. Anh chính là một điều gì đó quan trọng trong cuộc sống hắn."

"Thật sao?!" Jeonghan vẫn luôn nghĩ là mình để ý Seungcheol nhiều hơn hắn để ý mình, chợt vừa được biết sự thật này, không khỏi kinh hỉ đan xen, "Hắn nói về tôi cái gì, cậu có thể nói cho tôi nghe được không?"

"A, cái này tôi không thể nói." Bác sĩ Lee từ chối thỉnh cầu của Jeonghan, "Bác sĩ tâm lý có nghĩa vụ và lời hứa bảo mật thông tin người bệnh. Tôi chỉ có thể nói cho anh, hắn có nhắc tới việc gần đây gặp lại anh...... Vì thế tôi liền nghĩ, thân là bác sĩ tâm lý tôi không có thể bắt người khác làm trị liệu, nhưng anh là người bên cạnh hắn, có lẽ có biện pháp khuyên nhủ hắn, giúp hắn. Cho nên tôi mới gọi cho anh."

"Tôi hiểu, cảm ơn cậu đã nói cho tôi vấn đề này! Nhưng mà...Tôi hiện tại cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể giúp được hắn......"

Jeonghan trong lúc nhất thời cảm thấy khó xử. Xét về tính cách của Seungcheol, nếu biết cậu đã biết về bí mật của hắn, chỉ sợ sẽ khó chịu, càng miễn bàn chấp nhận trợ giúp của cậu.

"Cái này, tôi hiện tại cũng không có câu trả lời cho anh. Nhưng mà người bệnh trầm cần có người bầu bạn, anh nếu có thời gian có thể đi thăm, dành nhiều thời gian cho hắn. Tôi chỉ cảm thấy, nếu cứ như vậy mặc kệ hắn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn."

"Làm bạn sao...... Hiện tại tôi bên này cũng rất bận...... Như vậy đi, hôm nay vừa lúc là kỳ động dục của tôi, không cần đi đóng phim, buổi chiều tôi bay đi tìm hắn!"

Jeonghan cân nhắc, Seungcheol có thể ngàn dặm tìm thê, vậy thì cậu cũng có thể ngàn dặm tìm phu a.

"Ế, Yoon tiên sinh là omega? Kỳ động dục vẫn còn mà đi xa nhà có phải không an toàn không?"

"Ha ha không có việc gì," Jeonghan tự tin mà cười, "Tôi mới vừa bị hắn đánh dấu, ngoài hắn thì khi đối mặt với alpha khác, tuyệt đối sẽ không động dục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro