Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Cùng người nhà hòa hợp

Jeonghan kinh ngạc mà nhìn chăm chú vào Jeon Wonwoo. Trong mắt Jeon Wonwoo và Nguyên Mạch Ngọc trong phim giống nhau, là tính tình ôn hòa nhu thuận, không giống như là sẽ cùng người lớn trong nhà ồn ào đến túi bụi.

Jeon Wonwoo nói tới đây bỗng nhiên im lặng, sau đó móc di động ra đưa cho Yoon Jeonghan xem.

Yoon Jeonghan vừa thấy, đó là giao diện lịch sử trò chuyện của Jeon Wonwoo cùng ba hắn.

Jeon ba: [Quay phim mới cảm giác như thế nào? M thị khí hậu rét lạnh mà khô ráo, sớm muộn gì sẽ chênh lệch nhiệt độ, con phải chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh.]

Jeon Wonwoo:[Tốt ạ, con sẽ tự chăm sóc bản thân, ba không cần lo lắng.]

Jeon ba: [Hôm nào đó ba sẽ đến thăm, mang cho con ít hoa bánh quê nhà.]

Jeon Wonwoo: [Cảm ơn ba, nhưng bên này thật có chút lạnh, ba cũng chú ý thân thể của mình.]

"Xem xong có suy nghĩ gì không?" Jeon Wonwoo cười cười với Yoon Jeonghan.

"Xem xong tôi trong đầu chỉ có bốn chữ, phụ từ tử hiếu!" Yoon Jeonghan từ đáy lòng mà nói.

"Đúng không? Nhưng là, tôi lúc trước chính là nghi ngờ ba tôi có thật yêu tôi hay không."

"...... A?" Yoon Jeonghan nghe vậy sửng sốt.

"Cậu nghĩ xem, thời điểm mà con người tức giận đều nói những lời nói khó nghe, căn bản sẽ gây tổn thương, đúng không? Có những chuyện khi đã trôi qua, vô tình nhìn lại, mới có thể phát hiện người thân thật yêu thương mình. Có những lúc, hối hận cũng không còn kịp nữa."

"Ừm......" Yoon Jeonghan trầm tư một lát, "Có lẽ anh nói đúng. Cảm ơn anh, hôm nay cùng anh nói chuyện đã giúp tôi được rất nhiều...... Không biết tôi có thể giúp anh được chuyện gì hay không?"

Khi Jeon Wonwoo nói đến những chuyện cũ, Yoon Jeonghan cảm giác được giữa mày hắn hàm chứa rất nhiều u buồn.

"Tôi không có việc gì." Jeon Wonwoo như cũ nhàn nhạt cười. Nhưng Yoon Jeonghan lại cảm thấy hắn tươi cười cũng có vài phần chua xót.

"Jeon mỹ nhân!" Phía sau Jeon Wonwoo bỗng nhiên vang lên tiếng gọi lớn.

"...... Kim tiên sinh?" Jeon Wonwoo nháy mắt thu lại nụ cười, quay đầu đi.

Kim Mingyu cười nói: "Thật trùng hợp, định đến đây ngồi xuống, lại gặp được Jeon mỹ nhân, đây chắc là duyên phận của chúng ta!"

"Ừ." Jeon Wonwoo lãnh đạm lên tiếng, "Chúng tôi đang chuẩn bị trở về."

"Tâm sự xong rồi? Vừa rồi là đang nói chuyện gì thương tâm sao?" Kim Mingyu hình như không cảm giác được Jeon Wonwoo không hứng thú cùng hắn nói chuyện, duỗi tay xoa xoa giữa mày Jeon Wonwoo, "Nhìn anh, mày luôn nhăn, như vậy sẽ mau già."

"...... Kim tiên sinh, xin chú ý!" Jeon Wonwoo đột nhiên lui về phía sau một bước, "Không nên động tay động chân!"

Kim Mingyu cười nói: "Đều tại anh quá buồn, tôi mới nhịn không được...... Jeonghan, anh nói xem, có đúng không?" Hắn quay đầu nhìn về phía Jeonghan, "Anh nói câu công bằng đi, hắn nhìn có phải hay không lúc nào cũng giống như là u buồn mỹ nam?"

Yoon Jeonghan nghĩ thầm, Kim Mingyu nói đúng. Nhưng cậu mới vừa được Jeon Wonwoo giúp đỡ, làm sao có thể nói đỡ cho Kim Mingyu?

Vì thế Yoon Jeonghan đành phải trả lời: "Anh ấy cũng chỉ là an tĩnh một ít nghiêm túc một ít, không phải như cậu cứ như vậy hi hi ha ha. Mỗi người đều có tính cách khác nhau, này thực bình thường."

"Hai người đúng là bạn bè." Kim Mingyu chẹp chẹp miệng, lại lần nữa nhìn về phía Jeon Wonwoo, "Anh hẳn là biết nhân viên phim trường và fan của anh đều thắc mắc, anh diễn nam chính mỹ nam ốm yếu u buồn là do hình tượng nhân vật... Nhưng bản thân anh không ốm yếu, mà sao lúc nào cũng u buồn, sao lại như vậy?"

Jeon Wonwoo cười lạnh: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"

"Không nói thì thôi." Kim Mingyu như là không để bụng, lại lần nữa nở nụ cười, "Tôi không phải sợ anh sinh nếp nhăn, không còn đẹp như vậy nữa sao?"

"Tôi có đẹp hay không liên quan cậu cái rắm." Luôn luôn ôn tồn lễ độ nho nhã Jeon Wonwoo, đối mặt Kim Mingyu lại nói lời thô kệch, "Bên cạnh cậu có nhiều tuấn nam mỹ nhân theo đuổi, vì cái gì lại tới dây dưa với tôi?"

"Tôi vui ~" Kim Mingyu đúng lý hợp tình mà đáp.

"Tôi hiểu, đơn giản chính là chỉ có tôi không chú ý cậu, gợi lên ham muốn chinh phục của cậu. Chờ tới khi có được trong tay rồi, liền không đáng một đồng. Tôi nói cho cậu biết Jeon Wonwoo, ý đồ này của cậu tôi đều nhìn thấu, sẽ không mắc mưu." Jeon Wonwoo dứt lời, đứng dậy cũng không quay đầu lại mà hướng cửa quán cà phê đi ra.

"Thú vị, thú vị." Kim Mingyu nhìn bóng dáng hắn, cười đến mày kiếm cong cong, như là nói với Jeonghan, cũng như là lẩm bẩm nói nhỏ, "Tôi quả nhiên không nhìn lầm, là một mỹ nhân thú vị."

"...... Kim tiên sinh, tôi cũng đi về đây." Jeonghan đối với chuyện của bọn họ không tỏ ý kiến.

Tạm biệt Jeon Wonwoo cùng Kim Mingyu để trở về khách sạn, di động Jeonghan vang lên.

Màn hình hiện tên là Daddy. Nói cách khác, người gọi điện thoại tới chính là Omega ba ba.

"Daddy?" Jeonghan nhận điện thoại.

"Han nhi, con ở M thị đóng phim cảm giác như thế nào? Nghe nói nơi đó khí hậu khô ráo, gió cát đại, ánh mặt trời phóng xạ cao, con phải nhớ mỗi ngày bôi kem chống nắng nha. Còn có, nếu bão cát có nổi lên, tính mạng quan trọng, đừng đi quay phim......"

"Ha ha con biết." Jeonghan cười đánh gãy lải nhải cao linh, "Daddy ba đừng lo lắng, đoàn phim người ta cũng không ngốc, sao có thể còn đóng phim khi có bão cát?"

"Vậy là tốt rồi." Yoon daddy tựa hồ hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

"Daddy, con đã không còn là trẻ con nữa, biết tự chăm sóc cho mình...... Nhưng thật ra con gần đây không ở cùng các ba, daddy... cùng baba vẫn tốt chứ?" Jeonghan do dự một chút, vẫn là nói hai chữ "cùng baba".

"A!" Yoon daddy kinh hỉ mà thở nhẹ một tiếng, "Han nhi con nói như vậy, là đã tha thứ cho baba con sao?"

"Con bên này không có gì tha thứ hay không tha thứ." Jeonghan cười khổ một chút, "Tuy rằng baba kia bá đạo lại thích khống chế, còn có ý đồ sai người giám sát con... Nhưng nể tình baba cũng là quan tâm con, con không cùng baba so đo. Nhưng mà, con đã chụp xong một bộ điện ảnh vậy mà còn không chịu tiếp nhận việc con làm diễn viên sao?"

"A, kỳ thật trong lòng ông đã sớm đã tiếp nhận rồi, chính là hai người ai cũng không chịu mềm lên tiếng trước...... Lão công," Yoon daddy quay đầu gọi, "Han nhi nói muốn cùng ông nói chuyện, ông nói với con hai câu được không?"

"Nói cái gì?" Yoon baba lấy điện thoại.

"......" Jeonghan muốn nói là cậu không muốn nói chuyện với baba, nhưng vì không phụ daddy có ý nỗ lực khuyên giải, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói, "Ba gần đây như thế nào? Tìm được người khác thích hợp nối nghiệp công ty chưa?"

Yoon baba tức giận nói: "Công ty có rất nhiều nhân tài, người nối nghiệp cũng không phải là con thì không được."

"Ba cũng biết vậy sao, sao trước kia còn một hai bắt con kế thừa công ty...... Con sớm đã nói, hiện tại đều là chủ nghĩa xã hội, làm như còn thời phong kiến kia sao, người thừa kế phải có quan hệ huyết thống?"

Yoon baba nhàn nhạt nói: "Được rồi được rồi. Con phải làm diễn viên cho tốt, đừng lại làm cái gì quy tắc ngầm linh tinh là được."

"Con đã nói rồi!" Nhắc tới cái này, Jeonghan đối baba có chút bất mãn, "Con căn bản là không có đi cửa sau với Choi Seungcheol! Ở trong lòng ba chẳng lẽ con là loại người này sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro