Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Xấu hổ và giận dữ muốn chết

Buổi sáng hôm sau, khi Yoon Jeonghan tỉnh lại, phát hiện một người đàn ông không mặc quần áo nằm cạnh mình.

Jeonghan trong đầu tức khắc "Bùm", đẩy người kia ra rồi ngồi dậy, "Anh đã làm gì tôi?!"

"Đã tỉnh?" Hắn mở mắt ra, cũng ngồi dậy, lộ ra nửa thân trên.

"Anh nói! Anh có biết cưỡng bách Omega là phạm pháp hay không?!"

"Cậu nói tôi cưỡng bách cậu sao?" Hắn sắc mặt lạnh lùng, "Ngày hôm qua là ai cầu xin tôi 'giúp đỡ'?"

"......" Yoon Jeonghan trong đầu mơ hồ hiện lên mấy hình ảnh hôm qua, nháy mắt cảm thấy thẹn đến muốn đâm đầu vào miếng đậu hủ!
Bởi vì mùi gỗ trầm hương tương tự, ngày hôm qua hình như là đem người này trở thành thiếu niên tóc đỏ Seung An trong trí nhớ.

Cậu đánh giá người nọ một phen, chỉ thấy hắn một đầu màu đen gọn gàng ngăn nắp, tuấn lãng, trên mặt không có dấu vết xăm hình nào, khí chất thanh lãnh, so với thiếu niên bất lương trong trí nhớ thật sự không có chút nào liên quan cả.

Cùng lắm mặt mày người này với Seung An cũng có vài phần giống nhau.

Cẩn thận nhìn người kia, Jeonghan mở miệng hỏi: "Tôi nên xưng hô như thế nào với anh?"

"Họ Choi. Sao? Muốn tôi chịu trách nhiệm?"

"Không cần!"

Xem đi, họ cũng không giống nhau.

Jeonghan cảm thấy đầu óc mình có vấn đề mới cho rằng hai người có liên hệ với nhau.

Hắn thấy cảm xúc Jeonghan có chút dịu xuống, hiểu lầm cũng nên giải quyết, an ủi một câu: "Yên tâm, không có đánh dấu vĩnh viễn. Đợi qua kỳ sẽ hết."

"Vậy tại sao anh không có mặc quần áo?"

"Cậu tự xem." Hắn đem âu phục bị nôn đến rối tinh rối mù ném tới trước mặt Jeonghan.

Cậu lúc này mới ý thức được mình vẫn còn mặc áo thun đàng hoàng, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có chút ngượng ngùng: "Khụ, Choi tiên sinh, xin lỗi ngày hôm qua tôi uống nhiều quá, bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả cho anh."

"Tính. Cậu tính nỗi không?"

"......" Thân là thiếu gia nhà họ Yoon đâu chịu nổi loại tính khí này, theo bản năng liền muốn phản bác. Nhưng nháy mắt tiếp theo cậu mới nghĩ đến, chính mình một hai muốn làm diễn viên nên cùng người ba tổng tài của mình cãi nhau, giận dỗi rời nhà đi trên người không có bao nhiêu tiền.

"Được, nhìn anh không phải là người không có tiền, nghe lời anh, tôi không tính nữa." Yoon Jeonghan tự tìm đường thoát cho chính mình.

Tuy rằng cùng lắm cậu có thể làm giấy nợ cho hắn, nhưng cậu thật sự không nghĩ sẽ cùng người này dây dưa quan hệ, nó sẽ làm cậu hồi tưởng những hành động xấu hổ và giận dữ muốn chết này.

Jeonghan nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi xuống giường, lại cảm thấy thân thể có chút mềm như bông.

Cậu trong lòng âm thầm chửi rủa: Đánh dấu tạm thời thôi mà cũng làm đến kịch liệt như vậy!

"Tạm biệt!" Yoon Jeonghan dùng hết sức lực còn lại bay nhanh ra khỏi phòng, "Rầm" một tiếng đem cửa đóng lại.

Trong lòng cậu vẫn còn hoảng sợ "Thình thịch thình thịch" không ngừng.

Cậu quyết định đi ăn sáng để trấn áp nỗi sợ.

Jeonghan đi vào nhà ăn của khách sạn, làm vài cái bánh bao. Cậu cảm thấy ăn uống nhiều một chút mới có thể giúp cậu đánh bay cảm xúc sợ hãi sự kiện xảy ra vừa rồi.

Lúc rời nhà, tuy rằng ba lớn kêu cậu mau lăn ra khỏi nhà nhưng ba nhỏ cho cậu không ít tiền. Cậu không có khả năng bồi thường âu phục quý giá kia, nhưng hiện tại ăn, mặc, ở, đi lại vẫn là có thể duy trì một khoảng thời gian.

Sau khi ăn xong một cái bánh bao, uống xong một hộp sữa bò, chuông điện thoại di động Jeonghan vang lên.

Cậu cầm điện thoại, là số lạ.

"Xin chào, xin cho hỏi là ai vậy?"

"Xin chào Yoon tiên sinh, đây là đoàn làm phim <Baek Hwa Ki>. Cậu đã thông qua buổi thử vai của đoàn phim, cho tôi xác nhận lại là cậu sẽ tham gia diễn nhân vật này phải không?"

".....Tôi thông qua?!"

Tin tức tốt đột nhiên đến, làm Yoon Jeonghan hoài nghi mình là đang nằm mơ~

Trong khoảng thời gian đi thử vai cho n đoàn phim lớn lớn bé bé, từ vai nam phụ đến vai phụ phụ phụ mà họ còn không thèm nhìn cậu một lần. Mà lần này là phim tình cảm của 2 nam chính, cậu nhớ rõ là mình thử vai nam chính 1. Lúc đó nhìn thấy đoàn phim thông báo thử vai, thấy có thể đi thì đi thử, hoàn toàn là không trông đợi gì. Ấy mà lại trúng!

"Diễn! Tôi tất nhiên phải tham gia rồi!"Jeonghan âm thầm tự nhéo đùi mình nột cái, đau đớn làm cậu tin đây là hiện thực.

"Okay. Chút nữa tôi sẽ gửi hợp đồng điện tử và kịch bản qua mail cho cậu nhé. Cậu xem hợp đồng trước rồi đọc kịch bản cho tốt. 9h sáng ngày 6/6 chúng ta sẽ quay buổi đầu ở phim trường Đông giao. Hy vọng cậu có mặt đúng giờ."

"Được được, tôi nhất định sẽ không đến trễ."

Sau khi tắt máy, Jeonghan nhận được kịch bản và tư liệu của phim <Baek Hwa Ki>

Đến lúc này cậu mới biết, nam chính còn lại là minh tinh siêu cao cấp - ảnh đế Choi Seungcheol.

Yoon Jeonghan tuy rằng vừa mới bước vào giới giải trí, có thể chưa quen thuộc các minh tinh trong giới, nhưng có nghe qua Choi Seungcheol đỉnh đỉnh đại danh. Jeonghan lúc này ngây ra như phỗng — một đại minh tinh cùng một kẻ không có kinh nghiệm, thậm chí không phải là người tốt nghiệp biểu diễn chuyên nghiệp?! Này là đoàn phim điên rồi phải không???

Jeonghan muốn đi tra một chút thông tin của Choi Seungcheol, nhưng rồi lại cảm thấy chính mình sẽ mang một núi áp lực. Việc nên làm bây giờ là dùng tất cả thời gian mình có làm quen kịch bản, thức khuya dậy sớm mà học thuộc lời thoại.

Nhưng mà nói ra thì thật trùng hợp thật trùng hợp, mấy ngày này đúng lúc là kỳ động dục của Jeonghan.

Cậu một bên học lời thoại, một bên lại không tự chủ được mà bắt đầu điên cuồng nhớ đến hơi thở mang hương gỗ trầm hương kia.

Cũng bắt đầu nhớ đến thiếu niên năm đó.

Yoon Jeonghan lúc này mới bỗng nhiên ý thức được một sự thật. Sâu trong nội tâm của mình vẫn luôn thích vị thiếu niên kia, bởi vậy khi gặp được tin tức tố tương tự, bất chấp mà nhào vào người ta.

Nhà bà ngoại cậu ở một thôn yên tĩnh. Tối ngày 30 tháng năm ấy, Jeonghan 13 tuổi cùng cả nhà đi dã ngoại, tìm nơi thích hợp để lên lửa, một bên ăn điểm tâm một bên nói chuyện phiếm.

Jeonghan cắn trong miệng bánh gạo, ánh mắt ngó tới lui đoàn người chung quanh, bỗng một thiếu niên tóc đỏ khiến cho cậu chú ý.

Thiếu niên thoạt nhìn ước chừng 15-16 tuổi, mái tóc hơi dài nhuộm một đầu đỏ rực, trên mặt còn có một hình xăm, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự xinh đẹp tú lệ.

Vào thời gian này, người đến đây dã ngoại vui vẻ náo nhiệt đa số đều là người một nhà. Chỉ có thiếu niên kia cô độc ngồi chỗ ấy, ánh mắt có chút cô đơn ngóng nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Ánh mắt hắn làm Jeonghan có chút chua xót. Jeonghan nhịn không được cầm bánh gạo đi qua. "Cậu chỉ có một mình thôi sao? Người nhà cậu đâu?

"Nhiều chuyện." Thiếu niên trong miệng thốt ra lời nói không hay, đối nghịch với hình tượng hắn nhưng thật ra thực phù hợp.

"....Có muốn ăn bánh gạo không?" Yoon Jeonghan đoán hắn có thể là cô nhi, nhắc đến sẽ khiến hắn thương tâm, liền không so đo, lấy bánh gạo ra, "Ba tớ làm đó, ăn rất ngon. Ba tớ là CEO, tớ không nghĩ ba lại nấu ăn ngon như vậy. A, cậu biết CEO là gì không? Chính là..."

"Tôi biết." Thiếu niên lạnh lùng đánh gãy lời cậu, nhận bánh gạo trong tay cậu, miệng nhỏ cắn một miếng. "Có phải cậu thấy tôi đáng thương phải không? Nói cho cậu biết, tôi mới vừa phân hóa thành alpha. Có thể đánh nhau với cậu mười lần đấy."

"Ai muốn đánh nhau với cậu!" Yoon Jeonghan trừng mắt nhìn thiếu niên, nghe thấy được trên người hắn tỏa ra tin tức tố gỗ trầm hương. Có lẽ, thiếu niên không muốn người khác thương hại, cố gắng biểu hiện ra khí thế cứng rắn. "Cậu tên là gì?"

"Seung An"

"Seung An a, hôm nay đã khuya tớ phải về nhà, ngày mai lại đến nơi này tìm cậu chơi nha?"

".....Ừm." Seung An chần chờ một chút, cuối cùng đồng ý.

Từ ngày hôm sau, toàn bộ thời gian nghỉ đông của Jeonghan đều thường xuyên đến tìm Seung An chơi đùa. Seung An dần dần cởi mở, thái độ không kém như trước, thậm chí vui đùa hỏi một câu "Về sau nếu cậu phân hóa thành omega thì có nguyện ý gả cho tôi không?"

Jeonghan nghe thấy hắn hỏi vấn đề này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Tớ còn nhỏ! Những việc này về sau hẵn nói đến!"

Mà khi kì nghỉ đông kết thúc, Jeonghan phải về thành phố S.

Trước khi đi cậu muốn tìm Seung An xin phương thức để liên lạc, Seung An lại nói: "Không cần. Nói cho cậu bí mật này, thật ra ba tôi cũng là CEO."

"A??" Yoon JeongHan ngây người.

"Tôi đến đây để thử trải nghiệm cuộc sống. Không cần cùng cậu về sau có liên hệ gì nữa."

".....Tôi đi! Hóa ra cậu là cái kẻ lừa đảo!" Jeonghan thực sự chịu đả kích, tức giận mà quay đầu chạy.

Sau đó bà ngoại cậu qua đời, cậu không có cơ hội đi về quê nữa, từ đây cuộc sống của cậu cùng tên thiếu niên tóc đỏ Seung An kia rốt cuộc không còn liên hệ nào nữa.

Nhưng thật ra cậu vẫn thường hồi tưởng khoảng thời gian vui vẻ ấy. Sau khi lớn lên cậu cảm thấy, ánh mắt thiếu niên thường xuyên mang vẻ tịch mịch lãnh đạm, không giống như là giả vờ. Bởi vì năm đó bị thiếu niên lạnh nhạt vứt bỏ nên cậu giận dỗi, mấy năm nay cũng chưa tìm hiểu tin tức về hắn. Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ hắn có nỗi khổ gì mà cậu không biết.

Năm đó hắn nói ba hắn cũng là CEO, lời này thật không? Không lẽ hắn một mình đi trải nghiệm cuộc sống, vì sao trước nay chưa thấy qua người nhà hắn? Liền tin lời hắn nói như vậy. Thân phận chính mình có cái gì không xứng với hắn đâu, này có thể trở thành lý do để không liên lạc sao? Điểm đáng ngờ quá nhiều.

Suy nghĩ đến đây, Jeonghan năm đó kết được nhiều bạn. Lúc trước Jeonghan vừa đến thôn đã kết bạn với Jisoo, quan hệ thực sự tốt. Sau lại ngẫu nhiên quen biết thiếu niên kia bèn kéo Jisoo cùng chơi chung, cho nên cậu nghĩ Jisoo hẳn là còn nhớ rõ người này.

"Hi Soo, tớ muốn hỏi thăm một người... Chính là người năm đó chơi cùng chúng ta, Seung An, cậu còn nhớ không?"

"Ha ha tên thiếu niên bất lương đó hả, tớ nhớ."

"Cậu ta còn ở trong thôn không?"

"Cậu ta rời nơi này đi rất nhiều năm rồi." Jisoo đáp.

Jeonghan nghe vậy có chút mất mát, "Vậy cậu có biết cậu ta đi đâu không?"

"Tớ không biết. Người này luôn luôn độc lai độc vãng, lúc trước tớ nói chuyện với cậu ta mấy câu cũng là nhờ cậu... Hay là, tớ nhờ những người trong thôn tìm hiểu một chút, có tin tức sẽ báo cho cậu."

"Vậy cảm ơn cậu! Chờ lần sau đi chơi tớ mời cậu ăn cơm nha." Jeonghan cảm thấy hơi làm phiền Jisoo, nhưng mà không còn cách khác. Hiện tại việc cấp bách là nhớ lời thoại, không có thời gian để thám thính tin tức.

Trước mắt xem Jisoo bên kia có tin tức gì hay không, nếu không có, chờ xong bộ điện ảnh này cậu tự mình tìm hiểu một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro