Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Hẹn hò?

"Choi Seungcheol, anh muốn như thế nào! Tôi làm cái gì!" Choi Seung Geon trừng mắt nhìn, mạnh miệng.

"Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, tôi muốn cùng cậu nói mấy câu."

Choi Seungcheol khoanh tay nhàn nhạt nói.

"Cậu là muốn danh tiếng của tôi thành rác, ở giới giải trí không có đường sống? Tôi thật sự không biết, làm như vậy đối với cậu có lợi gì? Nếu tôi thật sự không còn chỗ đứng ở giới giải trí nữa, chắc là phải về Choi gia cùng cậu tranh giành gia nghiệp rồi."

"......!" Choi Seung Geon nghe vậy trong lòng đột nhiên cả kinh.

"Cho nên nếu tôi là cậu, sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn hại người mà chẳng có lợi cho mình"

"...... Anh nói xong? Tôi có thể đi rồi chứ." Choi Seung Geon dứt lời xoay người đi.

"Đứng lại." Choi Seungcheol đột nhiên bắt lấy bả vai Choi Seung Geon, "Cậu nhắm vào tôi thì tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cậu làm ra chuyện này, làm danh dự của Yoon Jeonghan cũng chịu ảnh hưởng lớn... Cho nên tôi cần phải trừng phạt cậu một chút!"

"Anh muốn làm gì??" Lòng Choi Seung Geon dâng lên một dự cảm bất an.

Choi Seungcheol kêu bọn người mặc đồ đen quay mặt chỗ khác, sau đó nói với Choi Seung Geon: "Cởi thắt lưng cậu xuống, sau đó đến sát tường."

"Khỉ?! Đm anh dám đối với tôi như vậy!!" Choi Seung Geon tức khắc giận dữ, vừa thẹn lại vừa bực.

"Choi tiên sinh!" Ha Min cũng cả giận nói, "Thiếu gia hắn làm sai chuyện gì cũng đều có lão gia quản giáo, anh cảm thấy lão gia có thể để cho những người khác tùy ý thương tổn hắn sao!"

"Ông ta đương nhiên sẽ không. Nhưng tôi không phải 'những người khác'." Choi Seungcheol nhàn nhạt nói, "Tôi là anh cậu ta, chẳng lẽ không thể giáo huấn em mình? Yên tâm, tôi có chừng mực."

"......" Ha Min tuy rằng rất muốn sống chết bảo vệ cho Choi Seung Geon an toàn, nhưng hắn rất rõ ràng, hắn hai tay khó chống địch bốn tay, hơn nữa người này không phải là đối thủ tầm thường. "Vậy thì xin anh chú ý chừng mực chút."

Choi Seung Geon vừa nghe Ha Min từ bỏ ý nghĩ cứu mình, càng là tâm kinh đảm hàn.

"Nhanh lên." Choi Seungcheol lạnh lùng mà thúc giục Choi Seung Geon, "Cậu có ý đồ khác, tôi đánh đến ác hơn."

"...... Anh cùng người đàn ông kia không hổ là cha con! Đều là cuồng bạo lực!! Hai người tương thân tương ái đi, tôi không còn chuyện gì nữa! Biến mất cho các người vừa lòng được không?"

"Đừng vô nghĩa." Choi Seungcheol mất kiên nhẫn, tiến lên thô bạo mà tháo thắt lưng bên hông Choi Seung Geon.

Quần Choi Seung Geon mất đi trói buộc, lập tức rơi xuống dưới.

Choi Seungcheol giơ dây lưng lên hung hăng đánh trên mông trơn bóng của Choi Seung Geon, phát ra âm thanh bộp bộp giòn vang, lưu lại vệt đỏ sưng vù.

Nhưng kỳ thật lời nói Choi Seung Geon vừa rồi làm nội tâm Choi Seungcheol có chút khó chịu. Cho nên chỉ đánh mười mấy cái, hắn liền ngừng tay, đem dây lưng quăng xuống mặt đất, "Hôm nay là tôi phạt nhẹ. Cậu lần sau còn dám động Jeonghan, tôi nhất định làm cậu sống không bằng chết!"

"......" Choi Seung Geon yên lặng kéo quần, bao lấy một vòng mông lớn của hắn, sau đó khom lưng nhặt dây lưng lên thắt lại, không màng trên mông đau đớn cắn răng xoay người bước đi thật nhanh.

Khách quan mà nói, Choi Seungcheol so với ba hắn đánh thật sự nhẹ hơn rất nhiều, nhưng nội tâm hắn lại càng thêm xấu hổ và giận dữ — Ba mình đánh thì không tính đi, dựa vào cái gì lại bị người gọi là anh trước nay chưa cùng nhau sống chung đánh chứ!

Mà trên thực tế, đối với chuyện đét mông này, ai bị đét cũng khó tránh khỏi ít nhiều chút khuất nhục và buồn bực. Nhưng đối với người đánh mà nói, chỉ nghĩ đến việc không để thân thể đối phương bị tổn thương nghiêm trọng mà thôi.

Choi Seungcheol hận thấu Choi Ki, nhưng không hận người em Choi Seung Geon cùng cha khác mẹ.

Xét đến cùng hết thảy đều do Choi Ki mà ra.

Giờ phút này chung quy không có tránh được một trận đòn, Choi Seung Geon đương nhiên thực khó chịu, Choi Seungcheol cũng đồng dạng trong lòng không dễ chịu.

Hắn nghe được di động có tin tức tiếng vang lên, cầm lấy tới nhìn nhìn.

Là Jeonghan gửi tới: [Hôm nay định làm gì không?]

Jeonghan hỏi là bởi vì, đạo diễn Jang cảm thấy trạng thái của mọi người đều có chút mỏi mệt, nên quyết định hôm nay cho toàn đoàn phim nghỉ ngơi một ngày.

Choi Seungcheol tâm tình tức khắc tốt lên rất nhiều, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt, sau đó chuẩn bị trả lời, nhưng lại có chút do dự.

Cuối cùng, trước khi trả lời lại Jeonghan, hắn gọi điện thoại cho người bạn tốt Kim Mingyu của mình.

Kim Mingyu cũng là ảnh đế, cùng Choi Seungcheol làm bạn tốt nhiều năm, nhưng mà tính cách hai người lại hoàn toàn khác nhau.

"Sao thế?" Kim Mingyu nhanh chóng bắt điện thoại, "Choi đại ảnh đế hôm nay sao sao lại nhớ đến em nha?"

"Cậu hiện tại có việc sao?"

"Đúng vậy nha!" Kim Mingyu cười đáp, "Hôm nay ánh nắng tươi sáng hoa thơm chim hót, đây không phải là thời gian tuyệt vời để hẹn hò sao? Em đang ở cùng một mỹ nữ omega du hồ."

"......" Choi Seungcheol xoa xoa huyệt thái dương. Hắn biết Kim Mingyu bên người chưa bao giờ thiếu soái ca mỹ nữ, hơn nữa hôm nay người này hôm kia là một người khác, trước nay đều không cố định. "Có thể tâm sự với anh một chút được không?"

"Được, khó có được ngày băng sơn ảnh đế chủ động tìm em, làm sao có thể không được?"

Kỳ thật Kim Mingyu căn bản là không hoàn toàn chú ý tuấn nam mỹ nhân, cho nên với hắn mà nói có thể nói là "Huynh đệ như thủ túc Omega như quần áo", quyết định bỏ mỹ nữ đi tìm chỗ yên tĩnh. "Nơi này không có người quấy rầy, anh có thể nói."

"Cậu biết đó, anh gần đây đóng phim cùng Jeonghan... Anh nghĩ rằng, những cái quá khứ đã sớm buông xuống...

... Nhưng cùng cậu ấy tiếp xúc ngày càng nhiều, anh có chút dao động. Cậu ta hiện tại lại chủ động với anh, như năm đó."

"Cái này thì có gì phiền não sao?" Kim Mingyu nghe đến đó nhịn không được nói, "Hai người, A có tình O có ý, vui vẻ ở bên nhau không phải tốt sao?"

Choi Seungcheol cười khổ một chút, "Cậu hẳn là biết vì sao năm đó anh tránh thoát."

"Chính là anh à," Kim Mingyu ngữ khí có phần nghiêm túc, "Anh đã sớm không còn thiếu niên năm đó bị khi dễ cười nhạo! Anh hiện tại là ngàn vạn người theo đuổi đại ảnh đế sự nghiệp thành công, chẳng lẽ anh vẫn muốn sống trong quá khứ sao?"

"Nhưng Jeonghan nói, một người chính là từ quá khứ, hiện tại và tương lai tạo thành. Cậu ấy còn ôm đoạn quá khứ kia nhớ mãi không quên."

"Cho nên anh là sợ cậu ta hỏi chuyện cũ? Anh có thể nói thẳng là anh không muốn nói, hoặc là anh đồng ý kể một phần thôi. Hai người thành thật nói chuyện với nhau không phải tốt hơn sao? Em nghĩ cậu ta nếu thật sự thích anh, sẽ tôn trọng anh."

"......" Choi Seungcheol trầm ngâm một lát, "Cậu nói có lý. Cảm ơn cậu."

"Ha ha, anh nói như vậy em không có quen nha, lần sau mời em ăn cơm là được." Kim Mingyu lại lần nữa cười rộ lên, "Nói đến, mấy ngày nay em coi trọng một cái kịch bản song nam chủ. Cơ bản chỉ chăm chăm vào phá án, không có loại tình cảm kia, em cảm thấy rất thích hợp với anh và em. Sau khi đóng máy bộ kia, anh có muốn suy xét một chút không?"

"Cậu biết hủ nam hủ nữ dạo này mà, sẽ lấy kính hiển vi soi tìm cảm giác cp?" Choi Seungcheol đỡ đỡ trán, "Lần trước cùng cậu tham gia show giải trí sinh tồn nơi hoang dã gì đó, một đám người đều phát cuồng chúng ta, anh không bao giờ muốn cùng cậu bị buộc chặt. Cho nên xin thứ cho anh cự tuyệt."

"Ha ha ha!"Kim Mingyu cười to, "Đã hiểu đã hiểu, anh sợ tiểu omega nhà anh ghen ~ như vậy đi, chúc hai anh bách niên hảo hợp sớm sinh quý tử!"

"Một bên nhi đi, bát tự còn không có một phiết." (?) Choi Seungcheol trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.

Sau đó hắn suy tư vài giây, trả lời Jeonghan một tin:

[Thời tiết hôm nay không tồi, cậu rảnh không, muốn đi dạo ngắm cảnh ở hoa hồ không?]

Jeonghan nhìn tin nhắn Choi Seungcheol vui sướng đến bay lên.

Choi Seungcheol đây là muốn cùng cậu hẹn hò?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro