Chương 14: Người ra tay phía sau
"Là...... Là Choi Seung Geon, con trai của Choi Ki. Hắn vì cái gì muốn nhằm vào Choi tiên sinh, này tôi thật sự không biết!"
"Không biết là chuyện tốt." Choi Seungcheol nhàn nhạt nói, "Ngươi biết ít một chút, có thể sống lâu một chút. Cút đi."
"Cảm ơn Choi tiên sinh lấy ân không giết tôi!!" Son Gong như được đại xá, xoay người bay nhanh ra biệt thự Choi Seungcheo.
Choi Seungcheol hướng với hai người làm kia hất tay, "Hai người cũng ra ngoài đi."
"Vâng thiếu gia."
"......" Jeonghan còn ngơ ngác đứng ở đó, có chút bất thần, không biết nên phản ứng gì.
"Anh thật sự có tầng hầm ngầm cùng mười tám "đồ chơi" hả?" Choi Seungcheol bỗng nhiên cười rộ lên, "Tôi không phải là đại ca xã hội đen, là công dân tốt tuân thủ pháp luật nha."
"Thì ra anh chỉ là hù dọa hắn?!" Jeonghan lúc này thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
Công dân tốt tuân thủ pháp luật...... Loạt hành động vừa rồi thật sự một chút cũng không nhìn ra!
"Choi Seung Geon mà hắn nói tới, có quan hệ gì với anh?"
"Này không liên quan cậu." Choi Seungcheol lập tức thu hồi nụ cười, "Tôi cũng không biết nguyên nhân mà hắn muốn nhằm vào tôi. Đây là tôi nói thật đó."
Giờ phút này, Choi Ki đem một chồng giấy hung tợn mà ném lên mặt Choi Seung Geon.
"Mày nhìn xem đây là thứ gì! Đây là thư của người xem gửi đến, nhà sản xuất truyền thông Choi thị chúng ta bị mắng cái máu chó phun đầu (?), nói chúng ta là công ty rác rưởi chuyên môn lừa tiền, thậm chí còn gửi cái lưỡi dao!"
"Bộ phim ta giao cho mày toàn quyền giám chế, mày nhìn xem thành cái quỷ gì! Tất cả người xem đều nói chỉ có mấy tập đầu xem được, họ vì mấy tập đầu nạp tiền đăng kí hội viên, kết quả mấy tập sau nhạt như pha nước, chất lượng thảm không thể xem thêm!"
Cúi đầu nghe chửi, Choi Seung Geon nghe đến đó, nhịn không được nhẹ giọng nói thầm một câu: "Cũng không thể hoàn toàn trách con, không phải chủ yếu là do biên kịch dởm sao?"
"Mày còn dám trốn tránh trách nhiệm?!" Choi Ki nghe vậy càng giận dữ, "Bang" một bạt tai hung hăng ném ở trên mặt Choi Seung Geon, gương mặt hắn lập tức sưng đỏ, "Biên kịch viết kịch bản vì cái gì mày không duyệt qua! Mày cảm thấy mình không có lỗi phải không?! Cứng đầu, còn dám cùng ta tranh luận! Đi lấy gia pháp tới đây!"
"Ba! Con sai rồi!" Choi Seung Geon vội vàng quỳ mặt đất, tự mình tát một cái thật mạnh bên má còn lại, làm hai bên đối xứng mà sưng lên.
Hắn không phải không biết uy lực của cây thước kia, Choi Ki từ nhỏ đã đối hắn thập phần nghiêm khắc, khi hắn còn đi học, đối với thành tích của hắn mà yêu cầu rất cao, một khi chậm trễ chính là ra sức đánh.
Hiện giờ Choi Seung Geon đã tốt nghiệp đại học được một hai năm, Choi Ki đối với sự nghiệp hắn cũng kỳ vọng rất cao, chỉ là biết hắn đã lớn, nên mới không thường xuyên động thủ. Nhưng Choi Seung Geon vẫn nhớ rõ ràng bị thước đánh đến mông nở hoa thống khổ. Cho nên vừa nghe đến hai chữ "gia pháp", cả người liền phát run.
"Ba, con thật sự biết sai rồi, xin ba, tạm tha cho con lần này đi! Con về sau nhất định càng thêm nỗ lực mà làm việc!"
"Được." Thấy Choi Seung Geon hảo hảo nhận sai, Choi Ki lúc này mới bớt giận, "Đi viết kiểm điểm cho ta, suy nghĩ một chút rốt cuộc là vấn đề xảy ra ở quá trình nào, về sau làm cách nào để tránh cho việc xảy ra tương tự . Ít nhất 5000 chữ, ngày mai nộp cho ta."
"Cảm ơn ba!" Choi Seung Geon vừa nghe không cần phải thực hiện gia pháp, giống như sống sót sau tử nạn vui sướng mà đứng lên, "Con đi viết ngay đây!"
"Đổi lại là anh mày, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cơ bản như vậy!"
"......" Choi Ki cuối cùng bổ sung những lời này, giống mang roi đánh thật mạnh ở trong lòng Choi Seung Geon, đánh đến tim hắn trong nháy mắt máu tươi đầm đìa.
Hắn trở về phòng, đóng cửa lại.
"Mẹ nó!" Choi Seung Geon đối với người trợ lý Ha Min tức giận lên tiếng, "Cậu nói thử xem trên đời có nhà sản xuất nào có thể bảo đảm mỗi bộ phim đều là tinh phẩm, không thành phim rác? Lão già này đối với tôi không đánh thì mắng, trách móc tôi nặng nề."
Ha Min chỉ là nhàn nhạt nói: "Lão gia yêu cầu nghiêm khắc với anh cũng là vì muốn tốt cho anh."
"Nực cười, vì tốt cho tôi! Tôi ghét nhất nghe mấy câu như thế!"
Kỳ thật đối với việc Ha Min đứng về phía Choi Ki khi nói chuyện, Choi Seung Geon đều không để ý.
Ha Min cũng được xem là trợ lý đặc biệt của Choi Seung Geon, phụ trách bảo hộ hắn an toàn, giúp đỡ sinh hoạt hằng ngày cho hắn, lại trợ giúp hắn một ít ở phương diện công việc, lúc trước chính là Choi Ki tỉ mỉ chọn nhân tài toàn năng này.
Bất quá Ha Min đi theo Choi Seung Geon nhiều năm, đối với hắn cũng coi như là trung thành và tận tâm, có khi Choi Seung Geon phạm sai lầm, người này sẽ ở trước mặt Choi Ki giấu giếm. Choi Ki đã sớm xem Ha Min là người trong nhà, có thể yên tâm ở trước mặt cậu ta chửi mắng ba mình.
"Ổng đối với đứa con trai lớn bảo bối chưa bao giờ có thái độ này...... Đừng nói đánh, nói chuyện đều là ăn nói nhỏ nhẹ a! Đáng tiếc người ta cũng chưa bao giờ nhận tình của ông, một tiếng 'ba' còn không chịu kêu. Ha hả, ông ta chính là cam tâm chịu nhục.
Choi Seung Geon âm dương quái khí mà trào phúng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn nghe mấy lời "Mày xem anh mày tài giỏi chưa", đã nghe đến lỗ tai đều khởi kén.
Nhưng Choi Seung Geon không thể không thừa nhận, Choi Seungcheol là thiên tài. Choi Seungcheol căn bản không cần cố gắng học tập thành tích liền nổi bật, thi vào trường nghệ thuật nhất nhất cả nước cả cũng không cần tốn nhiều sức.
Mà Choi Seung Geon vì bị đánh trước nay đều nỗ lực học tập, đáng tiếc lại thiên phú thường thường, thành tích chỉ là trung bình mà thôi.
Loại thiên phú này Choi Seung Geon vô lực thay đổi, hắn chỉ có thể đối Choi Seungcheol tràn ngập ghen ghét.
Ha Min cầm khăn lông lạnh hướng Choi Seung Geon vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ, "Đắp một chút."
"...... Ừ." Choi Seung Geon rốt cuộc tạm dừng oán giận Choi Ki cùng Choi Seungcheol, tiếp nhận khăn lông, nhưng khăn mới chạm vào mặt hắn một chút liền bị đẩy ra, "A! Lạnh quá! Cả người như đều rơi vào hầm băng!"
"Nghe lời." Ha Min một tay khống chế thân thể Choi Seung Geon, một tay cầm khăn lông cường ngạnh mà ấn tới mặt hắn, "Đắp trong chốc lát mới có thể bớt sưng. Ngày mai anh định ra cửa với khuôn mặt sưng thế này sao?"
"Nghe cái đầu cậu! Cậu là nhân viên của tôi, tôi là ông chủ cậu nha!" Choi Seung Geon ý đồ giãy giụa.
"Anh còn như vậy," Ha Min sắc mặt trầm xuống, "Tôi đi đem tất cả những việc anh làm nói cho lão gia nghe."
"...... Đừng!" Choi Seung Geon lập tức khuất phục, "Tôi nghe lời cậu là được chứ gì!"
Cái chuyện kia nếu như bị Choi Ki biết, mông hắn đừng nghĩ đến sẽ còn nguyên, thậm chí sợ còn sẽ bị đánh gãy chân.
Choi Seung Geon đành phải thành thật xuống nước, tùy ý Ha Min giúp hắn chườm đá.
Tuy thời tiết lạnh lẽo muốn chết, nhưng ngoài cảm giác cái lạnh đến xương từ khăn lông, đồng thời Choi Seung Geon còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Ha Min, tựa hồ không khó chịu như vậy nữa.
Bởi vì trời đã tối, lúc sau Choi Seung Geon ý thức dần dần mông lung, một đầu ngã xuống trên giường, Ha Min vẫn ở mép giường giúp hắn xử lý vết thương.
Buổi sáng hôm sau, Choi Seung Geon phát hiện mặt hắn đã bớt sưng, nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá hôm nay là cuối tuần, hắn không có ý định tăng ca làm việc, vì thế liền mang theo Ha Min ra ngoài đi dạo.
Dạo đến một cái hẻm nhỏ, hắn bỗng nhiên bị mấy người mặc đồ đen mang kính râm vây quanh.
"Các ngươi muốn làm cái gì!" Ha Min lập tức cảnh giác, xoa tay hầm hè chuẩn bị ra tay.
"Không cần khẩn trương." Người mặc đồ đen hướng hai bên tản ra, một người đàn ông đi ngang qua bọn họ, "Choi Seung Geon, tôi chỉ là muốn hỏi thăm cậu một chút, vì cái gì mà làm loại chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro