1.A Minh và những cú rơi khẽ.
Hà Nội, 2018, mùa lá rụng!!!!
Hương hoa sữa thơm nhẹ.
Chẳng phải chờ đợi gì, tôi bắt chuyến xe buýt sớm nhất, tai đeo headphone, ngả mình vào c
hiếc ghế êm ái cuối xe, tâm trạng tôi hoà theo những vòng bánh xe nặng trịch di chuyển về đầu kia thành phố. Khi sương còn chưa kịp khô trên những tán lá, những tia nắng sớm mai chưa kịp vuốt ve trên đường phố tấp nập, bước chân tôi đã rải đều trong con hẻm nhỏ của sinh viên. Tôi đứng dây hơi thở nhè nhẹ, mắt đảo xung quanh, chợt dừng lại căn nhà phía đối diện. Nơi anh ở cũng k pải là quá tệ, k quá đẹp nhưng cũng chẳng xập xệ như nhiều ngôi nhà trọ khác. Dường như căn nhà luôn ẩn chứa hương ấm áp dễ chịu cho những ng thực sự quan tâm đến nó, để mọi người cảm nhận nét đáng yêu tồn tại bên trong. Tôi chầm chậm gõ cửa vs nét mặt bình thản nhất lòng tự hỏi có khi nào a chưa dậy? Tiếng va chạm mặt gỗ vang lên nhưng không có tiếng đáp lại, tôi vẫn kiên nhẫn và cuối cùng cánh cửa cũng chịu hé mở. Mái đầu hơn rối của a ló ra kèm theo là đôi mắt kinh ngạc:
-Em...Em...!!!!
Dù tâm trạng không vui nhưng tôi cố mỉm cười, đôi mắt u buồn theo cảm xúc:
-Hì! Định đón chào e bằng biểu cảm này sao. Không định mời em vào nhà?
-Em... Có chuyện gì sao???
Vừa nói a vừa mở rộng cửa để tôi có thể bước vào. Dù tôi k thể hiện ra bên ngòai nhưng có lẽ tôi đóan là a đã phần nào đọc đc tâm trạng tôi. Tôi cố gắng kìm nén cũng chẳng ích gì chi bằng cứ để nó trào ra bên ngoài, chắc sẽ dễ chịu hơn. Mặt tôi chùng xuống, cái đau đẩy lên trên cổ họng tắc nghẹn ở đấy rồi lại đẩy lên cao. Tôi chạy lại chỗ a ôm a thật chặt, bây giờ cảm xúc của tôi khá chông chênh, nó cần có một điểm tựa để không rơi vèo 1 cái. Bất ngờ thoáng ẩn hiện lên khuôn mặt khá ưa nhìn của a nhưng sau đó a cảm nhận đc cô em bé bỏng đang chới với trong hố sâu nào đấy và cần có đôi tay để đưa lên, đưa e thoát khỏi sự tuyệt vọng mang tên đau khổ. A xoa đầu nhẹ nhàng, giọng thủ thỉ pha chút hóm hỉnh:
-Ngoan đừng khóc, có biết khóc là hành động tiêu xài hoang phí k?
Tôi đang cố thoát khỏi hố sâu đó, càng vùng vẫy càng cảm thấy đau, nhưng cơn đau đã giúp tôi thức tỉnh về mọi thứ. Tôi đang làm gì? Tôi đang ở đâu? Tại sao lại có những hành động ngu ngốc này? Tất cả vì gì? Tôi ngừng khóc, lấy tay lau vội nước mắt, khuôn mặt lại bình thản đến lạ lùng, vội đẩy a ra. Bất ngờ a ngỡ ngàng nhưng lại lấy được vẻ điềm tĩnh vốn có. Đôi lông mày thanh tú chợt chau lại, môi nhếch lên nửa vời:
-Ngốc, một ngày e uống hết mấy chai nc ăn hết mấy cân muối mà sao lắm nc mắt vậy.
-Xì, thế mới có cơ hội cho anh phát huy tính galăng của mk chứ.
-Cảm ơn vì lòng tốt của e nhưng a đc rèn luyện nhiều lắm rồi cô e ngốc ạ! -Anh cười hóm hỉnh.
-Này a gọi ai là ngốc đấy hả?hả?hả?
Tôi tức tối miệng lưỡi a ngày càng điêu luyện rồi, chắc tôi k đấu lại đc quá. Màn đối đáp của tôi và a dần làm tôi nhẹ lòng và quên đi sự vc khá xấu hổ ban nãy. Tôi thực sự k muốn phí phạm một ngày vui vẻ vào những cảm xúc rắc rối đầy tiêu cực của mình. Tôi đến đây để thăm a. A là a họ của tôi, rất gần. Kì thực tôi phải thú nhận ngày xưa a e chẳng ưa gì nhau, mối quan hệ chỉ gói gọn trog mấy từ OAN GIA NGÕ HẸP nhưng khi chúng tôi lớn tính cách và nhận thức về mọi vc đi theo một quỹ đạo tích cực. Hằng ngày tôi vẫn nói chuyện vs a qua facebook, có những tâm sự cần chia sẻ, có những khúc mắc cần giải đáp. Giữa chúng tôi dường như đã tồn tại hợp đồng chia sẻ lắng nghe và hơn hết là đưa ra lời khuyên cho đối phương. Giờ tôi đã lên đại học, năm đầu tiên, cảm giác xa nhà và tự sống tự lo liệu cho bản thân và cuộc sống của chính mình là công việc k nhàn rỗi, k thoải mái cũng chẳng thú vị và đặc biệt nó k có lương. Tôi thật sự cảm thấy choáng váng hoang mang kinh khủng. Giá mà tôi như a, đã là sinh viên năm cuối, đã quen với tất cả mọi thứ liên quan đến sinh viên thì có lẽ đã k có sự chông chênh trong tôi lúc này. A lôi tôi vào nhà, cho ngồi xuống ghế, a đi lấy nước cho tôi. Tôi nhìn quanh khá gọn gàng có vẻ như còn ngăn nắp đâu ra đấy hơn cả phòng trọ của tôi. Tự cười thầm bản tính lộn xộn của mình, lại nhớ đến lúc ở nhà mà chạnh lòng.
-Em uống đi. Nãy giờ khóc nhiều chắc thiếu nc dữ lắm.
-Anh này...
-Em tôi chắc không phải vì nhớ tôi quá mà lặn lội xa xôi đến thăm a chứ?-vừa nói vừa cười như thể chỉ là câu nói buộc mìệng trong sự bối rối. Vệt sáng chạy qua đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro