Nam vực khởi hưng (8)
Chương 8: Kích phát nhiệm vụ thiếu tộc trưởng tuổi trẻ tài cao
❀❀❀
Qua hơn một tháng Tần Như Thanh đã thành công từ "Mẫu giáo bé" thăng cấp lên "lớp lớn"
Trong hơn một tháng này, nàng mỗi ngày kiên trì không ngừng xoát giá trị hảo cảm của Tam cô cô, cũng từ đó làm dịu quan hệ với Tam cô cô và nương, nhờ đó, nàng lại nhận được mười điểm tích lũy.
Nói đến đây liền không thể không nói đến hệ thống keo kiệt.
Nàng chăm chỉ cố gắng kiếm điểm đoàn kết như thế, nhưng hệ thống chó cũng không phải mỗi lần đều cho nàng thêm điểm. Dưới tình huống bình thường, ba lần thì tối đa chỉ thêm một lần. Một lần chỉ thêm một điểm!
Tần Như Thanh: Liền rất mệt tâm:)
Từ lớp nhỏ đến lớp lớn đối với Tần Như Thanh mà nói không có gì khác biệt, nhiều lắm là người cùng nhau lên lớp nhiều hơn, chương trình học trở nên thâm ảo hơn. Thuận tiện nhắc tới, sau khi tiến vào lớp lớn liền bắt đầu "Chọn chuyên ngành".
Đúng vậy, chọn chuyên ngành.
Tần gia là một thế gia có nội tình, mặc dù lấy đan dược truyền gia, nhưng lý niệm trị gia của gia tộc này lại rất tiên tiến.
Nó tuân theo nguyên tắc lấy đan dược làm gốc, các nguyên tắc phát triển chuyên ngành khác, theo tài năng mà dạy học ở học đường gia tộc, căn cứ vào sở trường của học sinh để đề cử chuyên ngành.
Nếu như bạn là Hỏa Mộc linh căn. Vậy không cần phải nói, là nguyên liệu tốt trời sinh cho đan tu, Tần gia lại là thế gia đan dược, bạn không luyện đan còn chờ cái gì?
Nếu linh căn dính kim, vậy cũng rất không tệ, có thể đi luyện khí. Luyện khí cũng là một cái tiền lương cao, chuyên ngành bảo đảm tốt (Ngón tay cái)
Ngoài ra, cái gì nổi tiếng nhà giàu đốt tiền kiếm tu, trận tu tiểu chúng lại thực dụng, phù tu, Tần gia đều có tiên sinh chuyên môn dạy học.
Lui một vạn bước, dù là bạn cốt cách thanh kỳ, chuyên ngành khác đều không thích hợp, liền thích hợp lưu ý thể tu dù tương đối ít.
Cũng, không, quan, hệ!
Tần gia mặc dù tạm thời không có tộc nhân luyện thể, nhưng có thể miễn phí cung cấp cho bạn một quyển công pháp bí kíp chuyên môn thể tu. Bạn có thể tự học nha!
Tóm lại, ở phương diện "Chọn chuyên ngành" này, Tần gia vẫn là vô cùng đầy đủ.
Lúc nhàm chán Tần Như Thanh từng vụng trộm tính toán qua, toàn bộ học đường gia tộc chừng hai mươi người, cơ bản đều là đan tu. Tỷ lệ này rất kinh người!
Nhưng mà, đây cũng không phải là Tần gia cố ý dẫn dắt, mà là vấn đề truyền thừa. Ai bảo trong mười thằng nhãi con Tần gia có một nửa đều có được Hỏa Mộc linh căn chứ. Con đường hướng đan tu này gần như đã thành chuyện tất nhiên.
Mà Tần Như Thanh, làm Thiên Hỏa linh căn, cho rằng mình không thể trở thành đan tu. Nhưng Đại trưởng lão lại nói cho nàng biết, "Mặc dù ngươi không có Mộc linh căn, nhưng trong cơ thể lại có mộc khí, cũng có thể luyện đan, đồng thời thiên phú cũng rất tốt."
Ở đây liền phải nói đến yêu cầu trở thành Đan tu.
Muốn đi con đường đan tu nói khó cũng không khó, chỉ có một điểm, chính là yêu cầu trong linh căn có thuộc tính Hỏa Mộc. Trong đó thuộc tính hỏa dùng để điểu khiển lửa, thuộc tính mộc dùng để Vận Đan, cả hai thiếu một thứ cũng không được.
Đương nhiên, mọi việc luôn có ngoại lệ, có một số người trời sinh đã không thuộc phạm vi bình thường. Thí dụ như Tần Như Thanh.
Nàng là Thiên Hỏa linh căn, theo lý thuyết hỏa mộc không được đầy đủ, cũng không thể luyện đan, nhưng nàng lại có được Đạo thể.
Mặc dù nàng không biết là loại Đạo Thể nào, nhưng có thể xác định là có quan hệ với thuộc tính Mộc. Cho nên máu của nàng có chứa mộc khí, như thế liền có đầy đủ Hỏa Mộc thuộc tính, có được tư chất luyện đan.
Thế là, sau khi Tần Như Thanh thương nghị với cha mẹ, quang vinh trở thành một chuẩn đan tu. Sở dĩ là "Chuẩn", là bởi vì nàng bây giờ còn chưa có dẫn khí nhập thể nha.
Hiện tại mỗi ngày nàng đều chăm chỉ học tập, ngoại trừ tu luyện công pháp cơ bản nhất, huyệt vị, kinh mạch cơ thể con người, còn có nhiều loại phương thuốc và thảo dược —— chủng loại có nhiều, biến hóa phức tạp, không thua gì mấy chữ tiếng Anh và phương trình hóa học ở kiếp trước.
Khiến Tần Như Thanh vui vẻ, cũng đau, đau, đau.
-
Lại một ngày sau giờ học.
Tiết học này là do đại trưởng lão dạy bảo. Nội dung chương trình học bình thường đều là Đại trưởng lão dạy kiếm quyết hoặc pháp quyết, còn lại nửa đường liền do mọi người giao đấu với nhau, đến thời gian thì dừng.
Đương nhiên, đôi khi cũng có một vài yêu thú non cấp bậc không cao bị Đại trưởng lão bắt về để mọi người rèn luyện.
Thế giới này cũng không thái bình, Tần gia ở quận Nam Lĩnh quanh năm có yêu thú cùng ma nhân qua lại. Nuôi ra một cái hoa hòe chỉ biết so với kiếm chiêu đã lãng phí tài nguyên, lại đối với gia tộc không có tác dụng gì, cho nên Tần gia cũng không keo kiệt để hài tử thấy máu.
Nhưng tiết học này không liên quan nhiều đến Tần Như Thanh, bây giờ nàng còn đang ở Dưỡng Linh kỳ, kinh mạch yếu ớt, chỉ cần quan sát giao đấu là được.
Lúc này nàng và Tần Khải Vinh đang đứng bên cạnh sân luyện võ, nhìn người khác giao đấu.
Đột nhiên, một hạ nhân vội vàng chạy tới, thì thầm bên tai Đại trưởng lão vài câu, Đại trưởng lão liền đứng lên, nói với mọi người: "Các trò tự mình tỷ thí là được." Sau đó liền rời khỏi luyện võ tràng, đoán chừng là có việc cần xử lý.
Đại trưởng lão vừa đi thì thần sắc của mọi người cũng thoải mái hơn đôi chút, âm thanh nói chuyện cũng lớn hơn thế nhưng không cách nào dám lười biếng.
Tần Như Thanh đang nhìn ca ca ruột Tần Như Ngọc của nàng.
Ca ruột đang nói chuyện với một vị đường ca trong nhánh, ước chừng hai người đã thương lượng xong giao đấu, đã triển khai tư thế. Kết quả vị đường ca kia đột nhiên bị người từ phía sau húc một cái, không kìm được mà ngả về phía trước, thiếu chút nữa té ngã.
Người đụng anh ta đầu tiên là giả mù sa mưa xin lỗi, "A, thật ngại quá, không có thấy ngươi." Lại trên dưới quét anh ta một cái, trào phúng nói: "Chân ngươi không vững gì, ta chỉ là đụng nhẹ một cái, liền sắp ngã?"
Chỉ đụng một cái ngược lại còn dễ nói, sau khi đụng vào còn mặt mày hớn hở đi theo trào phúng --- cái này không thích hợp mà đến để gây sự.
Tần Như Thanh nhíu chặt lông mày.
Nàngvừa cùng mọi người đi học không bao lâu, người của "Ban lớn" này còn chưa nhận ra hết. Nhưng mà người này nàng vẫn mơ hồ có chút ấn tượng, hình như là người bên nhị ca Tần Lục Hiên, gọi là Tần Mạc Lực.
Là một người hầu.
Nói sao nhỉ, phía trên đánh nhau,bầu không khí tự nhiên sẽ ảnh hưởng phía dưới. Huống hồ học sinh học đường trẻ tuổi nóng tính, thích kéo bè kết phái gần như đã thành một chuyện hết sức bình thường.
Cho dù Tần Như Thanh vừa tới cũng biết, trong học đường này mơ hồ chia làm hai phái ------ phái thứ nhất là do ca ruột của nàng dẫn đầu, tục xưng phái đại phòng, phái thứ hai là lấy nhi tử của nhị thúc là Tần Lục Hiên cầm đầu, dĩ nhiên chính là phái nhị phòng.
Những người khác rải rác, lại cộng thêm mấy tiểu nha đầu Tần Như Thanh vừa mới vào học đường liền đè xuống không nhắc tới.
Tình huống hiện tại chính là —— người bên nhị ca kia đang khiêu khích ca ruột của nàng.
Ca ca sẽ làm như thế nào?
Chỉ thấy Tần Như Ngọc đầu tiên là nhíu mày, sau đó lông mày lại giãn ra, anh bảo vị đường ca bên nhánh kia lui ra, nói với Tần Mạc Lực: "Nếu đã không cẩn thận đụng vào, vậy thì thôi, lần tới chú ý một chút là được."
Vị đường ca bên nhánh kia nhìn Tần Như Ngọc một cái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.
Tần Mạc Lực nghe lời này, càng đắc ý, nói: "Đại thiếu gia, ta thấy thực lực của hắn không xứng so với ngài, không bằng để ta tới so đấu với ngài đi."
Tần Như Thanh tức giận đứng lên. Mi là ai? Anh ta không xứng chẳng lẽ mi xứng? Được một tấc lại muốn tiến một thước!
Tần Như Thanh siết chặt nắm đấm, hô to trong lòng: Ca ca à, đánh lại đi, hung hăng đánh lại hắn ta!
Nhưng Tần Như Ngọc thật sự rất bình tĩnh, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn kẻ khiêu khích một cái, thấy kẻ khiêu khích kia cũng có chút muốn lùi bước, lại nói: "Không cần. Ngươi tự lui là được, đừng có dây dưa."
Tần Như Thanh:......
Anh trai à, một câu nói mềm mại như vậy, có thể trấn áp được ai. Lần này hay rồi, anh nói như vậy, hắn ta lại càng không sợ, càng muốn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Quả nhiên, Tần Mạc Lực nhìn khiêm tốn khom lưng một cái, nhưng thần thái lại càng thêm ngạo mạn. Hắn ta chỉ chỉ vị đường huynh bên nhánh kia, nói: "Đại thiếu gia là sợ ngài đấu với ta về sau hắn không người có thể tỷ thí, vậy không bằng..."
"Không bằng để đệ so sánh với đại ca đi." Một giọng nói vang lên.
Mặt trắng như ngọc, thiếu niên đuôi mắt hẹp dài từ phía sau Tần Mạc Lực đi ra, chính là con trai Nhị thúc, Tần Lục Hiên.
"Ta đấu với đại ca, hai người bọn họ so đấu với nhau, như vậy, thực lực cũng coi như xứng đôi, đại ca thấy thế nào?"
Chỗ ngồi quanh diễn võ trường này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đại trưởng lão lại không có ở đây, không ai trông giữ, sớm đã có người phân tâm nhìn về hướng này. Thấy đại thiếu gia và nhị thiếu gia nổi lên tranh chấp, càng cảm thấy hứng thú.
Lúc này, gần như hơn phân nửa người trong diễn võ trường đều tập trung ánh mắt vào nơi này. Bọn họ muốn xem phản ứng của đại thiếu gia.
Đám người Nhị thiếu gia kia khiêu khích Đại thiếu gia cũng không phải lần đầu, chỉ là tính tình Đại thiếu gia ôn hòa, luôn luôn nhượng bộ. Lúc này thì sao? Đều bị cưỡi lên mặt rồi, còn lui sao?
Lòng Tần Như Thanh trầm xuống.
Không tốt. Tình cảnh hiện tại của ca ca rõ ràng là bị ép buộc.
—— anh lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như không đáp ứng khiêu chiến này, sẽ bị người khác xem như là lùi bước, khiếp đảm. Từ đó, uy tín của đại thiếu gia Tần gia trong đám con cháu học đường gần như hoàn toàn không còn!
Nhưng nếu thật sự đồng ý, lại rơi vào ván người khác đã thiết lập sẵn, nếu anh thắng tất nhiên là tốt, nếu như thua...
Trận tranh chấp này, ngay từ đầu phương pháp xử lý của anh đã sai rồi. Ngay từ đầu khi người kia vừa xông lên khiêu khích, phải lập tức đè khí thế của hắn ta xuống, hung hăng dạy dỗ một phen. Nhưng ca ca lựa chọn nhượng bộ, cái này liền cho người khác thừa nước đục thả câu.
Tần Như Ngọc đối mặt với Tần Lục Hiên. Tần Như Ngọc trầm mặt, Tần Lục Hiên lại cong cong khóe miệng, vẻ mặt dương dương tự đắc, dáng vẻ khiêu khích khiến người chán ghét này của hắn quả nhiên là giống Nhị thúc như đúc.
"Nhị đệ, đệ làm gì vậy? Đại trưởng lão không có ở đây, đệ liền muốn gây sự như vậy sao?"
Tần Lục Hiên không nhanh không chậm nâng giọng lên: "Cái gì mà muốn gây sự chứ, đại ca, đây chính là lớp giao đấu chính thức, Đại trưởng lão vội vàng đi không phân phối danh sách giao đấu, đó chính là để cho chúng ta tự mình chọn lựa. Tu vi chúng ta giống nhau, ta và huynh tỷ thí, có gì không ổn sao?"
Tần Như Ngọc há miệng. Muốn nói, nếu đệ muốn tỷ thí với ta, ngay từ đầu đường đường chính chính là được, hiện tại như vậy, là muốn làm gì... Lời này của anh còn chưa ra khỏi miệng, một đạo thanh âm giòn vang còn mang theo non nớt đột nhiên vang lên.
"Đánh, đánh với hắn ta!"
Thanh âm này... Tần Như Ngọc sửng sốt, nhìn về phía biên giới diễn võ trường, thấy Thanh Thanh đứng ở lan can, đang nắm chặt quả đấm nói với anh.
Thấy ca ca ruột nhìn sang bên này, giọng nói của Tần Như Thanh càng lớn hơn. "Ca ca, đánh với hắn ta, vì sao không đánh! Bị người khi dễ liền muốn đánh đến tận cửa đi! Đánh!"
Anh giai à, sao anh còn chưa rõ chứ, anh mà lui lại sẽ bị người trào phúng, thua cũng sẽ bị người trào phúng, thế nhưng đi lên chiến còn có khả năng thắng a! Chỉ cần anh thắng, cục diện hôm nay của chúng ta hoàn toàn xoay chuyển!
Anh phân rõ phải trái với bọn họ thì có ích lợi gì! "Lý" là phải ở dưới nắm đấm cứng rắn mới có sức thuyết phục!
Tần Như Thanh giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn còn kích động hơn cả người trong cuộc Tần Như Ngọc.
Ban đầu Tần Như Ngọc có ý lùi bước. Chủ yếu anh là cảm thấy, tình thế hiện tại, đã có chút không giống tỷ đấu bình thường... Nhưng tộc quy gia tộc cấm tộc nhân nội đấu tương tàn.
Chỉ là bây giờ nghe Thanh Thanh nói như vậy, khí huyết lại không khỏi dâng lên.
Đúng vậy, Thanh Thanh có thể ở bên cạnh nhìn! Nếu hôm nay anh lui lại này, thì cục diện này anh chịu chút chế giễu thì không sao, nhưng Thanh Thanh làm sao giờ, nàng còn mới vào học đường, liền bởi vì anh bị người khinh thường sao?
Không thể lui!
Tâm trạng Tần Như Ngọc kiên định chưa từng có. Hôm nay cho dù sau đó bị Đại trưởng lão truy trách, cũng không thể lui!
"Nếu đã vậy." Tần Như Ngọc nhìn Tần Lục Hiên, chậm rãi bày ra tư thế: "Vậy thì chiến thôi."
Ngon!
Tần Như Thanh thầm kêu một tiếng được. Nên như vậy, hung hăng đánh với hắn!
Tần Như Thanh thầm khen hay trong lòng, ngoài miệng nàng còn hò hét cổ vũ nữa. Vòng tay thành loa nhỏ đặt ở bên miệng, càng không ngừng hò hét trợ uy.
"Ca ca cố lên! Huynh nhất định có thể thắng!"
"Đánh thật mạnh, đánh ngã hắn!"
Tiểu mập mạp đứng bên cạnh Tần Như Thanh mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng hô theo.
"Đại ca cố lên! Đánh ngã hắn đi!"
Diễn võ trường mơ hồ xao động. Những đứa trẻ ở lớp này phần lớn đều là huyết khí phương cương, có người cũng hô theo.
Tần Lục Hiên so chiêu với Tần Như Ngọc nhíu mày. Hắn không ngờ sự tình lại lớn như vậy. Thậm chí, ngay từ đầu trong suy đoán của hắn, Tần Như Huyên căn bản sẽ không tiếp nhận khiêu khích của hắn — đại ca không phải trước sau như một chính là như vậy sao, là một kẻ nhu nhược, chưa bao giờ tiếp chiêu.
Sao hôm nay lại uống lộn thuốc thế này?
Cảm giác được Tần Như Ngọc ra tay càng ngày càng sắc bén, Tần Lục Hiên cũng không khỏi cảm thấy bực bội. Cũng may, hắn dám khiêu khích, tự nhiên là có tự tin.
Tu vi của hắn và Tần Như Ngọc tương đương nhau, đều là Luyện Khí tầng ba, nhưng mà đoạn thời gian trước, hắn đã mơ hồ mò đến ngưỡng cửa tầng bốn, sắp đột phá. Mặc cho Tần Như Ngọc lúc này anh dũng như thế nào, hắn đều có thể vững vàng áp chế.
Tần Như Thanh nhìn ca ca dần rơi vào thế hạ phong, cũng bắt đầu lo lắng. Tần Lục Hiên dám ngang ngược như vậy đúng là có chút tài năng. Nhưng mà, không thể thua được!
Tần Như Thanh cho rằng cùng là Luyện Khí tầng ba, cũng không phải là cảnh giới kém, thắng bại chỉ trong một chút xíu, chính là chuyện tâm tính.
Vì thế, nàng gân cổ lên, hô lớn tiếng hơn một chút.
Tiểu nha đầu đứng bên cạnh nàng, chính là hai huynh muội năm nay vừa mới từ phân gia chọn lên, cũng nhỏ giọng hô theo.
Tần Như Ngọc ngăn cản công kích của Tần Lục Hiên, sắc mặt đỏ lên. Anh là trưởng tôn Tần gia, chẳng lẽ, thật sự vô dụng như thế? Bị muội muội nhìn, bị nhiều người nhìn như vậy, nếu như thua... Sẽ như thế nào?
Tần Như Ngọc chưa bao giờ dâng lên dục vọng thắng bại mãnh liệt như vậy, cũng chưa bao giờ có lúc nào khát khao lực lượng như lúc này.
Anh cảm thấy cả người nóng lên, kinh mạch tựa hồ cũng đang sôi trào.
Nhìn nhìn Tần Như Ngọc một chút, đột nhiên cảm giác có chút không đúng. Nàng nhạy bén cảm giác được, khí tức của ca ca tựa hồ cực không ổn định, có loại cảm giác muốn nổ tung.
Nàng không có dẫn khí nhập thể, bởi vậy không biết, lúc này linh khí quanh Tần Như Ngọc sôi trào, là dấu hiệu muốn đột phá.
Tâm thái Tần Như Thanh thay đổi trong nháy mắt, thắng bại mặc dù quan trọng, nhưng làm sao cũng không sánh bằng thân thể ca ca. Đây là xảy ra chuyện gì sao?
Nàng lo lắng kêu lên: "Ca, không được thôi đi, đừng làm tổn hại thân thể, lần sau chúng ta lại so."
Tần Lục Hiên cũng có chút sốt ruột, thế nhưng Tần Như Ngọc vẫn có thể kiên trì! Hắn hơi híp mắt lại, rút sạch linh khí, rốt cục dùng ra tuyệt chiêu áp đáy hòm của hắn.u.
Chỉ thấy kiếm quang của Tần Lục Hiên dường như nhanh hơn mức mắt thường có thể bắt được, hung hăng bổ tới Tần Như Huyên.
Keng một tiếng.
Vậy mà Tần Như Ngọc lại chặn được!
Trong mắt Tần Lục Hiên xẹt qua một tia không thể tưởng tượng nổi, chuyện này không có khả năng!
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ, một cỗ khí tức mạnh mẽ bổ ngang đến, Tần Lục Hiên né tránh không kịp, bị đánh đến ngực, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Ở chính giữa diễn võ trường, Tần Như Ngọc mờ mịt nhìn tay mình.
Anh, đột phá rồi?
Cùng lúc đó, trong đầu Tần Như Thanh cũng vang lên một tiếng đinh.
[ Tần Như Ngọc đột phá trong chiến đấu, tu vi tăng lên. Thanh tiến trình chi nhánh một: Hậu bối ưu tú được cập nhật. Có nhận lấy thưởng hay không?]
[Kích phát nhiệm vụ chi nhánh thứ hai—— Thiếu tộc trưởng tuổi trẻ tài cao, có đổi mới hay không? ]
❀❀❀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro