trống
khuê, anh đương nhấm mộng dịu, thụ hưởng cái giọng ngọt hát bên đồng cỏ khô rầu rĩ, một cõi riêng mà mặt trời không lặn, một cõi riêng nơi chẳng ai lui tới. đột, trán chạm một giọt lành lạnh, mơ hoá thành mây, xiêu bạt chốn xa, để lại chỉ một tên trai mơ màng giữa cơn mưa rào hạ.
anh không đem theo ô, ừ thì ai lại đem theo thứ ấy khi chỉ toan bước ra ngoài đôi ba phút hít lấy mùi gió trời. có khi, anh cứ để mưa dầm ướt mi mắt và mái đầu trần, có khi, cứ để mưa dìm chết một hồn buồn lạnh lẽo không tìm ra mặt trời khi đông. mưa rả rích, bủa vây lấy thân gầy, mệt nhoài.
hỡi ơi, có khi là đời anh cứ mãi nghe một bản nhạc buồn màu vàng cũ cất lên thế này bên tai thôi, chỉ trầm, mãi không bổng. sẽ chỉ là những bước trên đường thoải đìu hiu trở nên nặng nề khôn xiết, đôi khi, lại đau khổ như thể da thịt mềm chạm lên thuỷ tinh vỡ vụn, máu tuồn, hoà với mưa sa.
ngoài đường, có kẻ đương vẩn vơ cất bước, tiến về vô định giữa tấp nập người qua, hay chăng anh ta có đích đến cất riêng cho mình? chỉ là khuê ơi, tóc anh ướt, anh mau che đầu đi thôi.
"anh ơi, người anh ướt quá."
"anh có lạnh không?"
mắt chăm chăm dáng em. thấy đỉnh đầu thanh niên trẻ thấp hơn khuê, một chút. nhưng sao anh mường tượng như rằng thân này đủ lọt, gọn trong vòng tay em, ấm êm như mộng.
em vẫn đứng đó, tay nắm chặt ô che cho khuê, khuê tần ngần, một lúc lâu. anh khẽ khàng nắm lấy tay em, chỉnh lại sao cho tán ô nhích sang bên người nhiều hơn.
"à, không, tôi không sao."
"em che cho anh nhé? có vẻ như mưa sẽ lâu tạnh, anh ạ."
nhà anh cách đây không xa, mưa chưa thôi giăng lối anh về nhưng khuê thì vẫn cứ đắn đo. bởi em là người xa kẻ lạ, không phải khuê không tin em, khuê tin, cũng không hay lẽ... chỉ là phiền em lắm, không nỡ.
"không cần, cậu cũng phải về nhà nữa mà, trời chiều trở tối rồi."
"không, anh cứ để em che anh tới cửa thôi, anh sẽ ốm nặng mất."
chao ôi, dẫu đã chạng vạng một khung trời hạ khóc, ấy thế em vẫn vận nắng mai, sáng ngời ngợi, sáng đến tỏ hồn khuê, khuê nhỉ?
dưới chiếc ô màu lúa mạch, nho nhỏ lại đủ ôm lấy hai bóng người, một lớn, một trẻ, đem gió dữ, mưa sa ém đi đâu, vai gầy chẳng còn lạnh. cho tới tận đầu ngõ, sáng lên những ánh cam nằm trên đèn đường rọi xuống phía tán dù, pha thành một màu na ná, hai bóng người mới tách ra, hai cái bóng chảy chậm dưới làn mưa.
khuê bỗng tiếc quá, trông đường về nhà còn một đoạn mà sao lạ thay thấy thật xa. hay chăng khuê ơi, có lẽ anh muốn níu em lại, ước em đừng đi, ở với khuê thêm, một lúc.
"cảm ơn nhé."
hai tay trắng lẫn một mảng hồng hào mò vào chiếc túi vải dày dặn chỉ duy một sắc be, lục lọi, trong tối tăm đáy túi, lục lọi, trong tấm lòng sắt son. lụm cụm, rồi mang ra một túi bánh chưa thấm mưa.
"cậu đi với tôi, vừa lạnh vừa ướt, có khi lại còn đói, tôi chẳng biết giúp cậu ấm lên thế nào nhưng tôi có bánh, một vài cái bánh nguội hẳn sẽ giúp bụng cậu khỏi reo. cậu nhận cho tôi vui."
em đưa một tay ra đỡ lấy túi bánh nhẹ hều anh cho, đèn cao vẽ lên má, chóp mũi, mắt em, vẽ một long lanh rằng là hữu ý khiến cho tim rơi một nhịp, lăn ra, chơ vơ góc đường.
"vâng. à mà anh này, em là hiền, khương thái hiền. sau này khương thái hiền vẫn còn muốn gặp anh thêm lần nữa, anh ạ."
sau bóng lưng hiền, dẫu dập dìu những người là người và mấy ánh đèn phương tiện quyện vào nhau đầy đủ màu sắc, nhấp nháy, chớp nhoáng, lẽ ra nó đã làm đau mắt khuê rồi nhưng tất cả đều mờ mịt.
khuê ngắm và thời thế dù có xoay vần, có thổi tóc nâu rối mù, rũ rượi rồi chọc mắt anh đau, hay dẫu bao nhiêu thập kỉ, bao nhiêu kiếp người trôi dạt theo sóng biển xô, miên man, thì có lẽ gương mặt được ơn trên ưu ái của em, này vẫn là thứ anh thấy rõ hơn cả.
"khuê, thôi phạm khuê."
vẫn nhớ khi ấy khuê chẳng thể tìm đâu ra cách quẹt lên ngọn lửa hồng cho hiền khỏi lạnh, sau, khuê hứa bù lại, khuê làm ấm áp một đời, của hiền em.
/
"vào ngày mai, khi chiều tới, trời tạm gói gọn nắng xế, cất đi, anh muốn ra ngoài, đi mua một chiếc ô thật lớn có màu hồng và trắng để khi mưa tới, anh sẽ che cho em."
khuê nằm gọn trong lòng hiền, huyên thuyên chẳng biết chán, biết anh không thấy được, em vẫn cười, một nét thật dịu dàng, siết anh chặt hơn, âu yếm.
"em thử nghĩ xem, hiền ơi, giữa mưa có em và anh, ta trốn trời buồn dưới tán ô hồng như tim và trắng như hoa mơ thanh khiết, ta sẽ là đào nở giữa tuyết đông, duy nhất. là hai tâm hồn đồng điệu, hoà vào nhau như những giọt mưa trong và rồi tồn tại mãi mãi dưới một."
hiền lúc này mới bật ra tiếng khúc khích, cằm em tựa tóc anh thơm nên mái đầu cũng rung rinh và hay sao vẽ trên môi anh một nụ cười xinh đẹp. em nâng hai má anh lên bằng bàn tay rồi kéo nó lại phía em, để nhìn rõ phiếm hồng trên đôi gò má, để nhìn thằng mắt anh chất chứa những mơ xa, và môi mềm, em áp lên một nụ hôn vương vị tình khó phai nhạt.
thôi chớ nghĩ anh ngần ngại, khuê sau khi rời khỏi môi em cũng rướn lên hôn thật nhiều, vào má, vào trán, vào cằm hay mi mắt, nhiều lắm, đếm sao cho xuể.
đã đương là đông rồi đấy, ấy thế mà tình như mang xuân, rộ nở và rực rỡ, nặn lên kí ức đẹp đẽ nhất đời nhau. khuê mơ nhiều, ước nhiều nhưng điều lớn lao nhất lại chỉ đơn giản là cứ được tựa người lên em thế này mãi thôi, để mũi vùi vào áo vải thơm thơm rồi chồm lên chạm môi hôn kéo dài, vòng tay qua và giữ nhau chặt hơn.
"vậy hiền có muốn làm gì vào ngày mai không?"
em tỏ vẻ ngẫm nghĩ, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang vi vu trên những tán lá, thềm nhà, nhuộm trắng toát một vùng trời lẻ loi, hẳn trời buồn lắm, cứ đơn độc, đứng một mình đó thôi. còn hiền, em có khuê, em mong tình đẹp mãi và dưới một mái nhà xanh cứ luôn là hai con người thương nhau.
rồi, hiền cười, cúi xuống, chạm mũi lên mũi khuê, để hơi thở phả vào nhau, chạm lên da mặt đỏ hồng.
"hiền muốn yêu khuê."
khuê cũng cười, tiếng một anh một em cứ vang vang khắp căn phòng, nhỏ dần, nhỏ dần. anh rải một nụ hồng môi trên chóp mũi hiền, dịu dàng.
"được mà, khuê cho hiền yêu khuê mãi mãi chứ mai thôi chưa đủ đâu nhé."
/
dần, phần hồn tản ra, tan tác.
"ối, mưa này, mưa này hiền ơi."
khuê kéo em chạy tới mái hiên trước cửa hàng tạp hoá đang sáng đèn để trú tạm, trong khi thái hiền hẵn còn chưng hửng, bởi lẽ bao nắng vàng mà em mong ngóng bỗng tắt hẳn vì cơn mưa nặng hạt thì khuê mang ra chiếc ô đợt trước mua được, bật lên.
"mãn năm tuần rưỡi kể từ khi anh mua nó rồi đấy, giờ thì dùng được rồi."
chấp chới ánh đèn đường quen thuộc, một mảnh trời chạng vạng và mưa đổ ta từng yêu, chỉ khác, khác màu ô che lẫn màu mảnh tình ta, em ạ.
vì giữa lúc chới với, anh nắm được tay em.
chẳng còn tiếng nhạc rầu rĩ cũ mèm vất vưởng bên tai lúc chiều buồn, đơn độc. ta khiêu vũ dưới mưa với bài ca trong tim từng nhịp đập vồn vã. và khi mưa chẳng còn làm buốt da với lạnh lẽo vốn có, anh lại hôn em thật lâu, vì anh không muốn đánh mất em đâu, hiền ạ.
em hãy cứ mặc cho cơn sấm rền vang nơi chân trời rộng mở, nắm lấy đôi tay anh này và đừng màng ướt mưa, lần này thôi. thắt chặt lấy cơ thể anh bên em đi, trượt trên cánh môi anh và cần cổ. để rồi mai, khi nắng sớm đã nằm trên sườn đồi, anh sẽ gọi em dậy, ta lại yêu nhau với đủ sắc hoa xuân và nhiệt thành tuổi trẻ, nhé.
khuê tôi yêu hiền em, nhiều quá.
vậy, xin em đừng là người rời đi.
hiền hứa nhé?
ừ, hiền hứa mà, dù không một ai bảo cho, dù không đưa tay móc ngoéo như thường lệ và được trông khuê cười, nhưng hiền hứa mà.
chỉ là khuê ơi, sao khuê ác quá đi mất thôi, khuê bảo hiền hứa ở mà khuê nỡ lòng nào?
khuê ơi, khuê biết hay chăng?
/
hồn chết, biến mất rồi.
tôi van mưa đừng rơi nữa, van mưa thôi làm ướt vai áo em tôi, tôi thương em lắm.
cũng xin em đừng khóc, đừng làm gối mềm ướt thêm, để rồi mưa và nước mắt làm phai nhạt đi giấc mơ trẻ.
nhưng khuê ơi, anh biết chăng? cũng như anh thôi, mơ mộng lớn lao nhất của hiền cũng chỉ mong bên anh mãi thôi, muốn cho anh tựa vào, muốn cho anh ôm rồi khóc buồn, trốn khỏi đời bộn bề, ồn ã, hay giải toả trong lồng ngực còn rạo rực những đốm lửa hồng. thế mà thôi.
mái nhà xanh giờ chỉ còn mình em, mà có lẽ như nó không xanh nữa, quanh năm chỉ độc một màu xám đen, lại mờ mờ một lớp sương phủ.
à chẳng phải đâu, khuê ạ. là do em khóc đó mà.
vì người, em ở, chỉ để đổi lại một cõi riêng không còn ai lui tới, lại chỉ nghe giọng ngọt hát nơi đồng cỏ khô, một mình.
em đây, tay người nắm lấy, người đi rồi, em biết nắm gì đây?
khuê ạ, hiền không sợ rét, cũng không thấy đói, hay khuê đừng cho hiền túi bánh, cho hiền một đời an yên bên anh thôi có được không?
mưa giờ trút xuống từng đợt nặng trĩu, dẫu vậy em cũng chả thiết gì cầm ô nữa, em cầm làm gì khi không còn anh?
em che cho ai bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro