Chạy Trốn Ngày Mai
Tôi thích viết, bởi chỉ khi ngồi viết tôi mới có thể nhìn nhận lại cuộc sống xung quanh mình, về những việc và những người đã đi qua, xảy ra. Vậy nên khi viết những dòng này, tôi nhớ lại quãng thời gian khi sống một mình, thất nghiệp và xa gia đình. Tôi thường bắt đầu ngày mới vào mười hai giờ trưa, bước chân ra đường vào chín giờ tối, và về nhà khi trời bắt đầu sáng sau khi tạm biệt đám bạn cùng đại học mà đi về. Thời gian đó tôi cứ thế mà sống như vậy suốt sáu tháng liền, ngoài đi chơi ra thì chẳng đi đâu hết, đơn giản bởi vì quá lười, nhưng ngoài lười ra thì tôi còn sợ.
Hồi còn nhỏ ba mẹ thường hay mắng rằng với tính cách của tôi là phải cho đi bộ đội, mới học được cái cách sống tỉ mỉ và gọn gàng, nếu không sau này sẽ chẳng sống nổi nếu xa gia đình. Vậy nên đến ngay cả khi đủ lớn, bố mẹ đích thân tiễn tôi ra sân bay, lúc đó trên miệng họ còn không ngừng lẩm bẩm và lo lắng cho tôi, họ sợ tôi phải chịu khổ, sợ tôi bị người ta ức hiếp, sợ tôi giao du phải đám bạn xấu... Nhưng lúc ấy trong lòng tôi chỉ cảm thấy tự do, một mực hướng lên bầu trời xanh thẳm ngày hôm đó mà chợt nghĩ rằng, cuối cùng mình cũng được sống một mình, được xa gia đình rồi, thế đó.
Sau này bởi vì một vài lý do tôi quyết định bảo lưu việc học, nghỉ công việc mà trước đó tôi đã gắn bó khá lâu, chỉ để ở nhà và chẳng làm gì hết. Bước qua tuổi 20, tôi bị lười và sợ. Lười đi học, lười đi làm, lười yêu, lười kết bạn, lười xã giao... Tôi sợ phải bắt đầu công việc mới, môi trường mới, cũng sợ bản thân sau này sẽ lại trở thành đứa ất ơ chẳng có tương lai... có lẽ một ngày nào đấy, sẽ đến lúc mình chẳng còn thiết tha muốn sống, muốn yêu, muốn đi làm và muốn mơ khi mình chẳng còn biết bản thân mình thực sự thích gì.
Có một khoảng thời gian tôi bị sợ tiếng chuông báo thức, sợ âm thanh tin nhắn từ chỗ làm reo lên, sợ những cuộc gọi điện từ khách hàng, sợ yếu kém, sợ bản thân làm việc không đủ tốt và sợ bị trách mắng... Và thế là tôi nghỉ việc, giữa một thời đại mà người ta cho là khan hiếm việc làm tốt. Tôi vẫn lười và sợ trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đến mức tôi từng hỏi một người anh thân thiết rằng liệu có bao giờ anh cảm thấy sợ ngày mai không? Anh ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu, bảo rằng "Em sẽ chẳng bao giờ thực sự sợ ngày mai, chỉ sợ những trách nhiệm, người và những sự việc sẽ xảy đến với mình vào ngày mai, ngày mai đó, do chính chúng ta hôm nay quyết định". Cuộc sống là vậy, khó đoán và bất định.
Tuổi 20 năm ấy tôi đã tự nhốt bản thân vào một căn phòng không có cửa sổ mà tôi thuê với giá năm triệu một tháng, ngay trung tâm Bình Thạnh, căn phòng ấy bí bách tới nỗi tôi không biết ngày nào trời nắng, trời mưa. Thế nhưng nó lại giúp tôi chạy trốn khỏi ngày mai, khỏi những mối quan hệ giữa người với người, khỏi mọi trách nhiệm của cuộc sống, dẫu biết rằng bản thân chẳng thể chạy trốn khỏi cuộc sống mãi mãi, nhưng từ lâu tôi vẫn luôn muốn cho phép bản thân mình được lười và được sợ như thế. Để rồi tuổi 20 vẫn phải qua đi, và tôi sẽ không thể chạy trốn ngày mai, được lười và được sợ ở tuổi 21 nữa, tôi nghĩ vậy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro