Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C1

-" Chúng ta ly hôn đi !"

-" Được."

Một câu yêu cầu và một câu đáp ứng, hai câu nói đơn giản và nhẹ nhàng như vậy đã cắt đứt cuộc hôn nhân 4 năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn của họ.

Bae Joohyun im lặng nhìn người chồng trên danh nghĩa của mình trái tim cảm thấy cô ấy thật xa lạ...cô ấy không còn là Shon Seungwan, người có nụ cười ấm áp và là người mà cô dùng cả tuổi thanh xuân để đuổi theo nữa. Lời chia tay này đây là cô dùng hết dũng khí của mình để yêu cầu nhưng sao cô ấy lại trả lời một cách bình thản và dường như có phần được giải thoát?

Họ ngồi trong phòng khách, trong khi Joohyun chăm chú nhìn vào Seungwan thì cô ấy lại chỉ tập trung vào màn hình laptop đang đặt trên đùi mà liên tục gõ lên bàn phím để hoàn thành các phần văn bản...dường như việc ly hôn hay không ly hôn giữa hai người họ là một việc không hề quan trọng với cô ấy.

Ánh mắt Seungwan chăm chú nhìn vào màn hình, bàn tay vẫn lướt trên các phím..giọng nói không nhanh không chậm :

-" Điều cô muốn tiếp theo là cái gì? Nhà ở? Trợ cấp sau ly hôn là bao nhiêu? Hay là cổ phần của một vài công ty con thuộc Shon Ent?"

Những lời Seungwan nói khiến tia hy vọng cuối cùng trong tim Joohyun chết lặng, đôi môi cô run run nở nụ cười :-" Cám ơn... tôi sẽ tự lo cho bản thân mình được." Vật chất đương nhiên rất cần thiết trong cuộc sống này nhưng thứ mà cô theo đuổi và mong ước chính là hạnh phúc... Hạnh phúc mà cô mong chờ không có trong cuộc hôn nhân lạnh lẽo này, tình yêu mà cô hy vọng cũng từ từ hoá thành hư không...
Tất cả những điều cô mong chờ theo cuộc hôn nhân 4 năm này đã khiến cô nhận ra rằng, cô sai thật rồi....

Seungwan không tiếp tục nói chuyện với Joohyun nữa mà chỉ tập trung vào làm việc, có lẽ cuộc nói chuyện của họ đã xong...đoạn tình cảm 3 năm đơn phương và 4 năm chung sống của họ cũng đã kết thúc thật rồi.

Giữa cô và Seungwan không hề có tình yêu, hoặc chăng có cũng là tình yêu đơn phương mà cô dành cho cô ấy...và cô biết rõ thứ cảm xúc mà Seungwan dành cho cô chỉ là sự thù hận..vì cô là kẻ phá hoại hạnh phúc của cô ấy.

Joohyun hít sâu một hơi rồi từ từ đứng dậy kéo chiếc vali màu tím không biết đã để ở bên cạnh từ bao giờ rồi lặng lẽ rời đi... Tiếng bánh xe nhỏ ma sát với nền nhà hoà cùng tiếng giày cao gót từng tiếng từng tiếng vang lên như lời tạm biệt một người đã từng là chủ nhân của ngôi nhà này... Và ngày mai này, ngôi nhà này sẽ lại đón chào một nữ chủ nhân mới...một người không như cô..là một người có được tình yêu toàn tâm toàn ý của Shon Seungwan.

-" Cô chủ, xin đi đường cẩn thận!" Quản gia Lee và những người giúp việc đã sớm đứng ở phía bên ngoài khi vừa nhìn thấy Joohyun bước chân ra đi thì nhanh chóng cúi đầu chào cô ấy.

Khó khăn kéo lên nụ cười còn khó coi hơn khóc Joohyun dịu dàng đáp :

-" Đừng gọi cháu là cô chủ nữa, từ bây giờ cháu không còn là nữ chủ nhân của Shon gia nữa...sau này gặp mặt ở bên ngoài cứ gọi cháu là Joohyun là được rồi!"

-" Cô chủ..."

Tiếng nói buồn bã của của mọi người vang lên như nuối tiếc cho một nữ chủ nhân hoà ái lương thiện vừa rời đi nhưng vì là phận tôi tớ nên họ không thể làm gì khác ngoài đau lòng tiễn bước Joohyun rời đi.

Ở bên trong phòng khách rộng lớn nhà họ Shon, ngay khi bóng dáng Joohyun bước ra khỏi cánh cửa lớn thì đôi mắt đen vốn tập trung nơi màn hình máy tính mới chậm rãi ngước lên nhìn về phía ấy... Trong đôi mắt đó là một chút ưu phiền phức tạp không tên.

Seungwan rõ ràng rất mong đợi sự giải thoát này, cô rõ ràng cũng hiểu rõ đằng sau gương mặt lương thiện kia là muôn vàn âm mưu toan tính nhưng không hiểu vì sao khi cuộc chia ly này diễn ra cô lại có chút... không nỡ..

Seungwan nhớ tới buổi sáng định mệnh ngày hôm đó khi cô thức dậy sau một đêm điên cuồng...và người bên cạnh là cô gái nhỏ có gương mặt thiên sứ Bae Joohyun.
Cô nhớ tới ánh mắt hoảng loạn của cô ấy, cô nhớ tới những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống không dám để cô thấy kia...và cô nhớ tới tất cả những sự việc giả dối kia thì ra chỉ là một âm mưu của cô gái có gương mặt thiên sứ đó.

Cái âm mưu đó đã khiến rời bỏ người cô yêu để kết hôn cùng Bae Joohyun.
Cái âm mưu đó khiến hạnh phúc mà cô đã từng mong chờ tan vỡ... Sau tất cả những sự lạnh lùng mà Bae Joohyun nhận được trong 4 năm qua đều là đáng nhận..nhưng sao cái ánh mắt bi thương kia, bóng lưng u buồn đó....khiến đáy lòng vốn nên thấy được giải thoát của cô lại trở nên nặng nề như thế này?

Vài ngày sau đó luật sư đã đến văn phòng làm việc của Shon Ent để hoàn thành thủ tục ly hôn vì Joohyun đã trở về Daegu ngay ngày rời khỏi nhà họ Shon.

Sau khi vị luật sư đó ra về thì Seungwan yên lặng đi đến và đứng bên cánh cửa sổ to lớn... Cuối cùng thì mọi thứ đã kết thúc thật rồi..
Bae Joohyun rời đi, thứ mà Shon Seungwan cô mất cũng là một cái gối ôm khi ngủ mà thôi.

Đúng vậy, tuy Seungwan hận Joohyun, nhưng cô vẫn là một người giữ vững lập trường không lăn nhăng bên ngoài.. Và cũng bởi vì dù sao đi nữa trong nhà đã có người luôn tìm mọi cách leo lên giường của cô thì việc gì cô phải vì cần giải quyết nhu cầu mà chạy ra bên ngoài? Đã là vợ thì phải thực hiện nghĩa vụ của vợ chứ.
Bây giờ ly hôn cũng ly hôn rồi, cô đơn giản chỉ cần thay đổi đối tượng mang danh nghĩa 'vợ' mà thôi.

Đúng vậy, chỉ cần thay đổi một người mang danh nghĩa là 'vợ' thôi.

Nhưng không phải ai cũng có thể đủ điều kiện để trở thành vợ của Shon Seungwan cô.

-" Ai cho phép cô xuất hiện ở đây?" Seungwan nhíu mày nhìn người phụ nữ đang ung dung ngồi trong phòng khách nhà họ Shon... Cô ta chính là Park Ji Min, mối tình đầu của cô.

Park Ji Min nhìn Seungwan vừa đi làm về gặp mình liền lớn tiếng chửi thì có chút lo lắng nhưng nghĩ tới bản thân đã đuổi thành công Bae Joohyun ra khỏi nhà và cô ta sắp trở thành nữ chủ nhân mới của ngôi nhà này thì liền nhanh chóng lấy lại nụ cười thật tươi bước tới cạnh Seungwan rồi dịu dàng nở nụ cười mị hoặc nói :

-" Em xin lỗi...nhưng em rất nhớ Seungwanie..~" Tuy là nói nhưng trong cách nói k hề có ý xin lỗi, hơn nữa Park Ji Min vừa nói lại vừa như thể đang muốn dựa sát vào người của Seungwan.

Seungwan không nhìn vào sự đeo bám của Park Ji Min mà chỉ lạnh lùng hỏi lại :-" Tôi hỏi là ai cho phép cô xuất hiện ở trong nhà của tôi?"

-" Dù sao cô ta cũng đi rồi...để em trở lại bên Seungwanie có được không?" Park Ji Min nói xong liền bỏ mặc tất cả mà sáp tới ôm lấy Seungwan.

-" Park Ji Min..." Seungwan lạnh lùng kêu tên cô ta.

Nhận ra tông giọng lạnh lùng của Seungwan trở nên càng lạnh lẽo khiến Park Ji Min không khỏi run rẩy mà dich dời cơ thể ra khỏi người Seungwan rồi đáp :-" Dạ...."

-" Cô thật sự thúi lắm!" Seungwan như có như không nói với hai hàng chân mày nhíu chặt. Cái mùi nước hoa nồng nặc từ cô ta thật sự khiến cô khó chịu, nó khác hẳn mùi hương nhàn nhạt từ Bae Joohyun.
Mà khoan đã, sao Shon Seungwan cô lại nhớ tới Bae Joohyun rồi?

Park Ji Min sững sờ...
Đúng vậy, Shon Seungwan không những là người tài giỏi và giàu có đứng đầu Hàn Quốc mà còn là người lạnh lùng và 'miệng thối' có tiếng..

-" Em...." Trong lúc Park Ji Min còn định nói gì đó thì bàn tay Seungwan đã lạnh lùng đẩy mạnh cô ta khiến cô ta mất đà vì bất ngờ mà té ngã xuống sàn nhà.. -" Ah...."

-" Tôi có hai điều cho cô lựa chọn...Thứ nhất là lập tức biến khỏi nhà tôi ngay lúc này.. hai là đợi tôi gọi người tới đưa cô ra khỏi Hàn Quốc. Mau chọn đi!"

Đúng vậy, Shon Seungwan là người lạnh lùng như thế này đây!

Park Ji Min thấy Seungwan đã cương quyết đuổi mình đi thì vội rơi xuống vài giọt nước mắt giả tạo mà than khóc : -" Seungwanie...dù sao giữa chúng ta cũng từng là mối tình đầu của nhau...em vẫn luôn yêu...."

-" Mối tình đầu?" Seungwan trợn to mắt nhìn Park Ji Min mà hỏi lại. Bước chân cô nhanh chóng tới gần cô ta và...đưa bàn tay bóp chặt cái cổ trắng nõn kia. Giọng Seungwan gằn mạnh :-" Park Ji Min..cô có biết điều sai lầm nhất của cuộc đời tôi hơn 27 năm qua là gì không? Chính là từng thật tâm thật dạ yêu một con rắn độc bẩn thỉu như cô."

Đúng vậy, Seungwan thật chất đã hận Park Ji Min từ lâu, và tất cả sự hận thù đó là từ cái tính điêu ngoa xảo trá của cô ta mà ra.

-" Em....em...đừng..." Park Ji Min sợ hãi muốn kêu cứu nhưng cổ họng bị Seungwan nắm chặt đến không thể hít thở, hai bàn tay cô ta cố gỡ tay Seungwan ra khỏi cổ mình nhưng sức lực lại không thể chống chọi lại với Seungwan.

Biết cơn tức giận bao năm qua lại bị khơi lên Seungwan lạnh lùng nhìn cô ta rồi buông tay ra...

-" Biến ra khỏi nhà của tôi trước khi tôi giết chết cô." Seungwan nói xong liền bước chân đi tới ghế sofa, trên đường đi còn vớ được cái túi xách của cô ta rồi không ngần ngại ném thẳng ra phía cửa chính.

Park Ji Min vừa được Seungwan thả ra thì vô lực ngã xuống nền nhà nhưng cũng bị lời nói của Seungwan làm cho kinh hoảng mà vừa đi vừa bò ra hướng cửa mà lụm túi xách rồi rời đi.

-" Quản gia Lee..." Seungwan tựa lưng vào ghế sofa mà lớn tiếng gọi.

-" Dạ thưa cô chủ...là cô ấy ..cô ấy nói cô ấy và cô....." Quản gia Lee ấp úng sợ trách tội bởi khi nãy nếu bà không cho cô ta vào thì lỡ như cô ta thực sự là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Shon thì bà sẽ bị trách phạt...bây giờ cho cô ta vào rồi mà khiến cô chủ tức giận như vậy thì....

-" Tôi hiểu.. chỉ là lần sau không có lệnh của tôi không được phép cho bất kì ai ra vào cửa chính nhà họ Shon cả...Bác có hiểu không?"

-" Dạ vâng tôi hiểu rồi... " Quản gia Lee nhanh chóng gật đầu và thầm thở phào nhẹ nhõm vì không bị Seungwan trách tội.

-" Vậy đi...tôi lên lầu nghỉ ngơi đây!" Seungwan nói xong liền cất bước đi lên lầu, nhưng từ phía sau lại vang lên âm thanh lo lắng của quản gia Lee :-" Vậy còn buổi tối...."

-" Khi nào tôi đói sẽ gọi người mang lên sau.." Seungwan nhanh chóng đáp rồi đi tiếp lên lầu.

Vừa bước vào phòng Seungwan nhanh chóng cởi chiếc áo vest phiền phức ra và nặng nề ra rồi vứt đại lên nền nhà, đôi cao gót bó buộc bàn chân cả ngày cũng được đá sang một góc... Seungwan cứ như vậy đổ ập người lên nệm giường...

Mệt mỏi cùng khó chịu... Đôi mày mỏng của Seungwan nhíu chặt khi nhớ lại sự xuất hiện của Park Ji Min ban nãy, cô thấy nó thật buồn cười và dơ bẩn.

Seungwan nhớ lại cái đêm mà Park Ji Min giết chết tình yêu đầu ngây ngô của mình.... Những
Chuyện cô lên giường với Joohyun con gái cưng của bạn thân của mẹ Shon đã khiến mẹ Shon ra mặt yêu cầu tổ chức hôn lễ dù rằng cả hai đều là con gái dù rằng cô đã có người cô yêu.
Không thể cãi lời cha mẹ, cô đành nói lời chia tay người yêu với những giọt nước mắt đau thương... Nhưng rồi vào cái đêm đó... Khi mà cô không thể kiểm soát được bản thân mình mà chạy đến nhà riêng của cô ta....Cô nhìn thấy cô ta nằm trong lòng một gã đàn ông khác nói những lời kinh tởm về số tiền mà cô ta vừa moi được từ người vợ sắp cưới của cô. Khoảnh khắc cô nhìn thấy cô ta rên rỉ dưới thân người đan ông kia cô nhớ tới những quãng thời gian khi yêu nhau cô luôn trân trọng không dám làm điều sai trái với cô ta.. Kể từ hôm đó mối tình đầu của cô đã chết, chết ngay cái lúc cô bước vào rồi nhìn vào cái cơ thể loã lồ của cô ta mà mắng : -" Tôi thật hối hận vì đã yêu một người như cô Park Ji Min!" Lời mắng đó không quá nặng nề nhưng nó là một nhát dao cắm thật sâu vào trái tim cô.
Và sau tất cả, vì những chuyện đó đã khiến cô trở nên phẫn nộ với cái gọi là yêu và cũng phẫn nộ với người con gái Bae Joohyun.. người trên danh nghĩa là vợ của cô.
4 năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, tất cả yêu thương hay sự quan tâm chăm sóc của Joohyun dành cho cô...cô đều thấy nó thật giả tạo. Nay Joohyun đã rời đi rồi...thật tốt, thật sự tốt lắm.

Seungwan có chút mệt mỏi xoay người nằm úp mặt xuống nệm giường nhưng sau đó lại nhanh chóng bật dậy rồi nhíu mày hô to :

-" Quản gia Lee!!!''

Không tới 5 phút sau quản gia Lee nhanh chóng xuất hiện bên trong phòng ngủ cung kính nghe lệnh :-" Dạ thưa cô chủ có gì cần tôi giúp ạ?"

-" Quản gia Lee...mùi hương ở trên chăn nệm đâu mất rồi? "

......
1 tháng 1 chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro