
xi
Và cuộc gọi vào những tối muộn thưa dần khi Dương Hoàng Yến phải chạy đôn chạy đáo vì lịch trình cá nhân của nàng. Trâm nhận ra điều đó, thế nên em đều không nói quá nhiều, sau đó chuyển dần thành đôi ba dòng tin nhắn. Hôm em kể chuyện này, hôm lại kể chuyện kia, những thứ nhỏ nhặt hay ho mà Trâm vô tình trông thấy em cũng sẽ nói cho nàng nghe. Những thứ ấy kết thúc bằng em kêu nàng giữ sức khỏe, nhiều hơn hai mươi lăm tin nhắn ở trong Messenger nếu em hoặc nàng ấn tìm kiếm. Mong rằng chị không thấy phiền, Thiều Bảo Trâm nhắn sau một tin nhắn dài quá năm dòng về chuyện em vô tình gặp được Kiều Anh khi đang đi dạo trên mấy ngõ phố. Sau đó Dương Hoàng Yến không trả lời ngay, nàng vẫn chưa cầm được điện thoại trên tay đâu. Thông thường là thế, là Thiều Bảo Trâm gửi đi nhiều hơn bốn tin nhắn, là Dương Hoàng Yến trả lời em sau một-hai tiếng đồng hồ. Trâm không quá bận tâm với điều đó, vì em biết nàng sẽ đọc, tốc độ không phải là vấn đề, em chờ Yến được.
Khi dòng trạng thái chuyển từ đã nhận sang đã đọc, hai dấu chấm hỏi được gửi đến em, tiếp theo là một cuộc gọi được nối đến máy Trâm. Ba chữ Dương Hoàng Yến gọn gàng hiện lên khiến em ngỡ mình hoa mắt. Chắc cũng kha khá ngày rồi cả hai chẳng nghe giọng nhau. "Em đây", Trâm nói, rồi bên tai em là tiếng thở dài của người kia, "Cô Thiều ơi, tôi đã bảo với cô bao nhiêu lần là không-hề-phiền rồi mà."
Trâm nheo mắt, "Thế ạ, xem như em lỡ miệng đi." Chính em cũng không nhận thức được môi mình đang cong lên nữa. Là giọng nàng đấy, giọng Dương Hoàng Yến. Thanh âm trong trẻo như rót mật vào tai em, khiến lòng Trâm dâng lên đâu đó một niềm vui nho nhỏ. Dạo này em dễ vui thế, Thiều Bảo Trâm tự cảm thán, chỉ cần nghe giọng Hoàng Yến thôi là em đã thấy bồi hồi rồi. Đến mức những lời đanh đá mắng yêu của người kia cũng làm Trâm cười.
"Em có đang nghe không đấy?"
"Em vẫn đang nghe mà."
"Phải không? Chị thấy em chẳng nói gì, buồn ngủ à." Nàng nghi hoặc, nghe kiểu gì mà nãy giờ chỉ mình nàng nói thôi, không thấy em nói năng câu nào. Là đang buồn ngủ nên lười mở miệng hay chê nàng nói nhiều thế.
"Do em thích nghe Yến nói ạ."
"Dẻo miệng là giỏi."
"Thật mà ơ." Thiều Bảo Trâm cười tít cả mắt, nhưng "Trâm, chị bảo này..." vỏn vẹn bốn chữ khiến em ngưng lại. Trâm thôi không cười nữa, em biết nàng sắp nói ra điều gì đó. Bởi giọng Hoàng Yến trầm hẳn xuống, không còn chút gì dỗi hờn mà nàng thường giỡn với em.
"Ơi, em nghe."
"Có hơi đường đột quá không?"
"Vâng sao đấy ạ?"
"Hình như chị đang thích ai đó."
Thiều Bảo Trâm khựng lại một nhịp.
Thích ai đó, nàng thích ai à? Một chàng trai nào đó bảnh bao chăng. Em nghĩ mình không biết người đó đâu. Nhưng Dương Hoàng Yến nói thích, tức là một điều thuộc về tình cảm lứa đôi. Trâm chẳng nhận ra niềm vui bé nhỏ kia của em bỗng chốc lụi tàn; niềm vui của em bắt đầu bởi nàng và cũng bị chính lời nói của nàng khâm liệm. Thiều Bảo Trâm ngẩn người, đồng tử vô định không biết nên nhìn đâu, trống trải hệt như em ngay lúc này. Cảm tưởng như mạch điện của em đã bị ngắt kết nối, khiến mọi thứ dần nhòe đi hệt như những thước phim cũ sờn quay đi quay lại nhiều lần.
Em có biết bao nhiêu là câu hỏi muốn nàng hồi đáp ngay lúc này. Và những thứ đấy quyện chặt với cảm xúc em đang ngồn ngộn lên, tất cả khiến bên trong Thiều Bảo Trâm chỉ còn là một đống hổ lốn rỗng tuếch, chẳng còn sót lại chút gì cả, một chút cũng không.
Nhưng điều kì lạ là, tại sao Trâm lại như thế.
Vì nàng, vì Dương Hoàng Yến? Là vì nàng hết thảy sao?
"Lại im lặng rồi đấy, em thì sao, Trâm đã thích ai chưa?"
"Em không thích ai nữa."
Là không bao giờ.
Trâm nghe đầu dây bên kia ngừng lại một lúc, sau đó nàng mới bảo, "Chị đùa đấy." Nhưng em nghe đâu đó giọng nàng có chút gì khan khác, rõ là âm sắc vẫn thế, hệt như chưa có gì xảy ra. Thế mà cảm giác lạ lùng kia cứ len lỏi mãi trong đầu Trâm.
Một cái gì đó chợt hóa thành bụi mịn.
"Thế việc chị thích ai đó cũng là đùa ạ." Trâm nói, giọng bâng quơ như vô tình chạm đến.
Em không muốn thừa nhận điều này, nhưng có vẻ em mong là nàng chỉ đang trêu đùa bỡn cợt với em như thường ngày.
"Không." Gần như là ngay lập tức Dương Hoàng Yến đáp lại lời em.
"Chị thật sự đang thích một người."
//
Muốn end fic qua fic mới mà thấy còn lâu quá nên chắc xóa dòng xì lâu bơn cho hai cổ yêu nhau nha =))))). Th đùa đấy, còn lâu lắm mới yêu nhau, cả nhà yêu đọc đỡ nhé mai mốt hứa viết dài hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro