Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

x




Gần đây Dương Hoàng Yến sống với những cuộc gọi vào lúc tối muộn. Gần đây, cụ thể là khoảng một tuần, không dài không ngắn. Ban đầu, Hoàng Yến cảm thấy như bản thân đang bị phá rối, tiếng chuông điện thoại làm nàng chợt giật mình tỉnh giấc giữa chăn ga êm thoải. Và Hoàng Yến bắt máy với đầu óc quay cuồng trong cơn mộng mị, người bên kia đầu dây lại như bao lần, cất giọng hối lỗi như ngựa quen đường cũ;

"Em có làm phiền Yến không? Em xin lỗi nhưng-" Em chỉ cần một người cạnh em.

Câu sau Thiều Bảo Trâm không nói, nhưng Dương Hoàng Yến biết ý tứ của em là như thế, hoặc ít nhất là nàng đoán thế. Nàng biết Trâm ít khi nào có những đêm ngon giấc, nàng biết Trâm vẫn luôn tồn tại với muôn nỗi sầu bi trong tim em, và thứ đấy đã xuất hiện như một thực thể xấu xí giăng tơ vây lấy em. Kìm hãm lại biết bao tâm tình mà Trâm giữ kín. Vậy mà Trâm không nói, Trâm không nói với nàng và cũng không nói với mọi người, em chỉ đơn giản giấu kín điều đấy vào sâu trong một góc khuất nào đó; để mình em gặm nhấm, mình em đau. Em cất vào đấy nhiều hơn một nỗi niềm khốn-khổ, để rồi chính em sẽ lại cùng-cực, sẽ lại bi-thống với chính thứ cảm xúc chết tiệt đang dày vò bản thân em trên từng tế bào. Và dẫu cho có như thế đi chăng nữa, Trâm vẫn không nói, và vì Trâm không nói nên nàng sẽ đánh liều giữ gìn điều ấy cho em.

Thiều Bảo Trâm có lẽ không biết đâu, rằng Dương Hoàng Yến để ý em hơn những gì nàng thể hiện.

"Thật ra có phiền một chút, chị chuẩn bị đi ngủ."

Đầu dây bên kia dừng lại trong thoáng chốc, chắc em ta thật sự thấy có lỗi chăng, nàng nghĩ, liền sau đó em lại tiếp tục, "Thế ạ, thế thì em gọi không đúng lúc rồi."

Dương Hoàng Yến cười mỉm.

"Nhưng vẫn phải gọi thôi, vì em nhớ cô giáo lắm."

"Có sỗ sàng quá không nếu em nói như thế ạ?"

"Ừm? Chị không biết nữa, Trâm nói như thể đang khảo bài ấy."

Em nhớ nàng à.

Tiếng cười của Thiều Bảo Trâm trọn vẹn rót vào tai nàng, "Cười gì đấy." Hoàng Yến ra vẻ dỗi hờn, nhưng trong thâm tâm lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. May mà em cười đấy. Vì nàng chẳng muốn Trâm cố gắng ngừng cơn nức nở để gọi cho nàng vì em cần một sự quan tâm nhỏ nhoi đâu. Cảm giác đấy bí bách vô cùng.

"Không ạ, em đã cười đâu."

"Thế sao lại gọi cho chị vào giờ này."

"Em nói rồi đấy, vì em nhớ chị mà."

"Điêu."

"Không hề điêu, oan em quá chừng."

Cứ em một câu, rồi lại chị một câu. Nàng nghe Trâm nói rất nhiều, em nói về đủ chuyện, nhưng ít khi nào nàng được nghe nghe em kể về bản thân mình.

Sau cùng, Thiều Bảo Trâm kết câu bằng lời ngỏ liệu em có thể gọi cho nàng nữa không.

Lúc ấy nàng nhớ mình đã đồng ý, sau đó bảo em nếu được hãy gọi cho nàng sớm hơn.

Trâm nhẹ giọng bảo vâng.

Ngày đầu tiên bắt đầu như thế.

Vào những ngày tiếp theo, Thiều Bảo Trâm thật sự giữ đúng lời với nàng. Có hôm điện thoại nàng hết pin, Dương Hoàng Yến định bụng sẽ sạc lại rồi chờ cuộc gọi của Trâm. Nhưng nàng chờ không được, vì lẽ Hoàng Yến nhỡ ngủ thiếp đi mất. Sáng hôm sau khi cầm máy, nàng mới thảng thốt; một cuộc gọi nhỡ vào lúc chín giờ kém hai và một tin nhắn chúc ngủ ngon đi kèm, đều là của Thiều Bảo Trâm cả.

Phải công nhận là, Thiều Bảo Trâm ngoan thật đấy.

Nói sao nhỉ, không hẳn là Dương Hoàng Yến thích những cuộc gọi như thế này. Mặt khác, nàng thấy nó bất tiện và vướng víu. Một trăm nghìn lời yêu máy móc qua chiếc điện thoại sẽ không bao giờ bằng được với một ánh mắt lứa đôi trao cho nhau, mãi mãi, vĩnh viễn không. Điều đó khô khan vô cùng, biết bao lần Dương Hoàng Yến bỏ ngoài tai đi cả thảy. Thế nhưng bây giờ nàng khác quá, nàng trót tin vào lời nói rằng Trâm đang nhớ nàng.

Hoàng Yến không chắc chữ nhớ trong lời nói của em là gì, chắc là mong mỏi một người bạn, thấy trống vắng khi thiếu đi một người chị đã đứng cùng sân khấu với em thời gian qua. Còn với nàng, với Dương Hoàng Yến, từ nhớ đơn giản được cắt nghĩa trọn vẹn là thương nhớ người yêu, cái cảm giác râm ran tê dại ăn mòn lấy tâm can thổn thức của nàng.

Dương Hoàng Yến biết rồi.

Hình như nàng thích Trâm.

Nhưng mà, nàng không muốn thừa nhận điều này.

Tình đến bên nàng một cách thật bất chợt, len lỏi vào trái tim đã ngủ yên của nàng một cách thật êm dịu, để rồi bén rễ ở đấy từ bao giờ chẳng hay. Thoạt đầu Dương Hoàng Yến nào có nhận ra, nàng cho rằng ấy chỉ là lẽ thường tình, là thấu cảm giữa phụ nữ và phụ nữ. Nhưng để rồi sau đó nàng mới vỡ lẽ, hóa ra là do nàng thích Trâm đấy; vì nàng thích Trâm, cho nên nàng sẽ thích cả nụ cười treo bên môi em, vì nàng thích Trâm, cho nên nàng sẽ thấy xót khi trông thấy em rơi nước mắt, sẽ sẵn sàng ôm Trâm khi em yếu lòng, một người vì em.

Và vì nàng thích em, cho nên phần tình cảm này, Hoàng Yến sẽ giấu nó đi, không động chạm vào dù chỉ một ít.

Thiều Bảo Trâm không cần một người nào đó nói yêu em nữa, vì em đã tổn thương nhiều quá rồi.

Dương Hoàng Yến không muốn làm khổ em, cũng không muốn làm khổ mình.

Nàng mong, đến một ngày nào đó phần tình cảm không đứng đắn mà nàng đã trót dành cho em này sẽ biến mất tăm mất dạng, như khói pháo hoa tan biến vào thinh không.

Nàng mong, tất cả sẽ chỉ còn là những huyễn tưởng của nàng.

Nhưng mà, nàng vẫn thích Trâm lắm, Hoàng Yến than thầm, tình ôi sao mà khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro