
vii
"Em hút thuốc à?"
Dương Hoàng Yến hỏi em khi vô tình thấy gói Camel loáng thoáng trong túi xách của Thiều Bảo Trâm. "Sao lại đổi chủ đề rồi, em bảo là em nuôi cô giáo đấy." Trâm bĩu môi, thản nhiên kéo túi lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra. "Rồi rồi, nuôi được thì để cho em nuôi." Nàng chẳng đôi co với em nữa, "Nhưng sao em lại hút thuốc?"
"Chị không thích thuốc lá ạ." Trâm không trả lời đúng trọng tâm.
"Nó có tốt đâu." Hoàng Yến nhíu mày, nói thẳng ra thì nàng không thích đâu, dạo trước nàng vẫn hay phàn nàn với con bé Hậu rằng bản thân bài trừ cái mùi kinh khủng của thuốc lá như thế nào. Nhưng lạ thay hôm nay nàng lại lảng tránh đi điều này, Yến nghĩ, nếu để Thuý Hậu biết thì chắc chắn nhỏ sẽ truy vấn nàng rất nhiều. Chắc là vì Trâm nên nàng mới thế đấy, vì Trâm.
Nàng có muốn mất lòng với em đâu.
"Hôm nào ấy quá em mới đụng đấy chớ."
"Ấy là sao cơ?" Nàng nghiêng đầu.
Trâm không đáp, em chỉ cười cười, "Em nghĩ là Yến biết mà." Thiều Bảo Trâm nhìn nàng một lúc, sau, lại tiếp lời, "Nhưng dạo này em hút hơi nhiều."
"Trâm đừng nghiện nhé chị khuyên thật."
"Lỡ Trâm nghiện rồi thì chị bỏ Trâm à."
"Có khi." Nàng cười khúc khích, chà, chẳng biết từ bao giờ trong tiềm thức của Dương Hoàng Yến bắt đầu bình thường hoá việc này, thậm chí là cười đùa.
"Thôi được rồi, Trâm sẽ bỏ thuốc trước khi chị bỏ Trâm."
Giọng em nhẹ hẫng, êm ái chảy vào tai nàng như một thứ âm nhạc thường thức. Hoàng Yến hơi ngơ người ra, chẳng thể phân được lời của em là thật hay đùa. Nếu là thật thì nàng thấy mình có giá trị trong lòng em lắm đấy. Hoàng Yến cảm giác bản thân đã bắt đầu có những ảo mộng không phù hợp lắm.
"Nghe cao cả quá, vinh hạnh ghê."
"Vinh hạnh chưa? Em quý chị lắm đó." Thiều Bảo Trâm nhẹ kéo tay nàng đang đặt trên bàn, nói bâng quơ.
"Em đùa đấy à, nghe như đùa í."
"Vâng." Trâm lại cười hì hì như chưa có gì xảy ra, "Nhưng em sẽ bỏ thuốc, đó là thật."
Còn đoạn mong rằng nàng đừng bỏ em, Trâm nào có nhắc đâu. Nên Yến chắc rằng nàng đã huyễn hoặc bản thân trong những lời bỡn cợt của em.
Nàng tự dưng lại thấy mơ hồ quá, cũng thấy bấp bên.
Nàng đã nghĩ rằng nàng đã hiểu em phần nào, rằng nàng và em đã gần nhau thêm một chút. Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả, chẳng-có-gì-sất.
Chắc có lẽ là nàng chưa bao giờ hiểu Trâm.
Dương Hoàng Yến đột nhiên cảm giác mắt nàng bắt đầu mông lung quá thể. Một cái gì đó khó gọi tên lắm cứ nhộn nhạo nơi đáy lòng nàng, một điều gì đó cứ âm ỉ trong nàng mãi miết. Hoàng Yến chợt muốn hỏi em vô cùng, có phải em hút thuốc vì nhớ không? Nhớ đến anh ta ấy.
Và có phải lần trước giọng em rưng rức khi gọi cho nàng vào buổi tối muộn là do em đã khóc không, khóc vì anh ta.
Lần này, nàng đã mạo muội tự cho rằng mình đoán đúng.
Nàng chẳng hỏi em, vì bao nhiêu là lời nói cứ nghẹn ứ lại ở cổ họng, kẹt cứng ở đấy và không tài nào thoát ra. Nàng nhìn Trâm, muốn nói lại thôi. Hoàng Yến biết, trong lòng nàng đang dần dần hình thành một nỗi đau đáu.
"Ừ, bỏ thuốc nhé, cái đấy không tốt đâu," Nàng đẩy ly nước vừa được phục vụ đưa đến về phía Thiều Bảo Trâm, mắt không dám nhìn em, "mà buồn cười lắm, chị đọc ở đâu đó người ta bảo nó sẽ giết chết em đấy."
"Người ta toàn nói dối thôi." Thật ra người ta cũng vậy mà, Trâm nghĩ, cũng như thuốc lá cả, nhưng nào có giết chóc gì đâu. Ý em là, điều đấy gặm nhấm linh hồn, thể xác và cả trái tim em; chôn vùi tất-thảy của em trong những hoang tàn ngây dại, đẩy em lún sâu trong con đau u hoài, khắc khoải đến triền miên, và cuối cùng, kiệt quệ.
Thiều Bảo Trâm nói rồi, em bấy giờ tả tượi lắm. Bên trong em còn là hoang hoải những hoen ố xa vắng xưa kia, là nỗi buồn chưa hẳn đã nguôi ngoai trong lòng.
Rốt cuộc Trâm vẫn chưa dám trả lời, thứ ăn mòn em là người ta hay anh ta.
Hoặc là cả hai.
"Nhưng chắc sẽ khó đấy." Trâm gãi đầu, em không nghiện đâu, thật sự không nghiện, nhưng lâu ngày thành quen, bỏ cũng đâu có dễ dàng gì.
"Phải gắng chứ."
"Sao cơ ạ...- Ơ gì đấy?!"
Nàng nhanh nhảu nhét vào tay em viên kẹo Alpenliebe bé xíu, "Cho em ạ? Em cảm ơn, nhưng cái này ngọt lắm." Thiều Bảo Trâm hơi cong cong môi đỏ.
"Trâm không thích ngọt á? Ôi chị không biết, để hôm sau chị mua khác nhé. Chị tìm trong túi có mỗi loại đấy thôi." Nàng liến thoắng, cười ngượng ngùng, "Ăn kẹo đi, đừng hút thuốc."
"Cô giáo làm như em là con nít không bằng í." Em trề môi chê nàng, nhưng lại ngoan ngoãn bóc vỏ kẹo ra.
"Thế cô giáo Yến thích đồ ngọt ạ."
Nàng nhún vai.
"Vậy hôm nào tụi mình đi nhé, em đưa chị đi ăn."
"Lại hẹn nữa cơ à? Có chắc là đi được không đấy." Nàng trêu.
"Được hết mà, chị đừng ngại, em đã bảo em giàu em nuôi cô giáo rồi."
Dương Hoàng Yến khoanh tay, "Không trêu chị." Nhưng Trâm có vẻ không quan tâm lắm, cứ nhắc đi nhắc lại câu này mãi miết.
"Em có trêu đâu, em nói thật mà."
Thiều Bảo Trâm đâu có đùa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro